"Em mơ thấy anh chết."
- -------------------
Buổi sáng trong quán cà phê không có nhiều người lắm, Khương Nghiêu ngồi ở vị trí bàn bên cạnh cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn, thoạt nhìn trông khá hài hoà dễ gần.
Hắn cầm tách cà phê lên uống một ngụm, thần sắc thản nhiên nhìn về phía người đối diện: "Tiêu tổng tới tìm tôi có chuyện gì không?"
Tiêu Ngạn Thu cả đêm ngủ không ngon, nhìn Khương Nghiêu đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân nhìn không thấu người trước mắt này: "Cậu và Tiểu Dục quen biết nhau như thế nào?"
Khương Nghiêu không trả lời: "Tiêu tổng gọi tôi ra đây, chắc là không phải chỉ hỏi chuyện này thôi nhỉ?"
Khương Nghiêu vẫn luôn là một người làm việc nhanh gọn, điểm này Tiêu Ngạn Thu biết rất rõ: "Cậu là ai?"
Khương Nghiêu vẫn như cũ không trả lời: "Tiêu tổng vẫn là nên hỏi vấn đề nào có ý nghĩa hơn đi."
Tiêu Ngạn Thu tiếp tục hỏi: "Cậu và Đường Dục có quan hệ gì?"
Thấy hắn cứ vòng tới vòng lui không đề cập đến vấn đề chính, Khương Nghiêu đặt tách cà phê xuống thở dài: "Quan hệ ông chủ với người làm công, Tiêu tổng hài lòng với câu trả lời này chứ?"
Tiêu Ngạn Thu đương nhiên không hài lòng, Khương Nghiêu ở Tiêu thị ba năm, hắn chưa từng phát hiện cậu ta có liên quan gì tới Đường Dục, cậu ta đột nhiên từ chức ở Tiêu thị rồi chạy tới giúp Đường Dục, hiện tại còn vì Đường Dục mà lột đi lớp mặt nạ đã nguỵ trang nhiều năm, nếu không phải tối hôm qua Đường Lạc đột nhiên đẩy Đường Dục, chắc chắn sẽ không có ai biết được rốt cuộc Khương Nghiêu là con người như thế nào.
Hỏi liên tiếp mấy vấn đề nhưng Khương Nghiêu đều không trả lời trực tiếp, Tiêu Ngạn Thu biết hắn có hỏi thêm nữa cũng vô dụng, "Cậu không muốn nói thì thôi."
Khương Nghiêu cười cười: "Cảm ơn Tiêu tổng thông cảm."
Tiêu Ngạn Thu nhìn Khương Nghiêu một cái: "Tôi cho rằng cho dù cậu không còn ở Tiêu thị nữa thì chúng ta vẫn là bạn."
Khương Nghiêu cười nói: "Tiêu tổng đang nói đùa cái gì vậy, từ trước tới giờ chúng ta chưa bao giờ là bạn bè cả."
Tiêu Ngạn Thu nhíu mày: "Được, cho dù cậu không xem tôi là bạn, nhưng Tiểu Dục là do tôi nhìn em ấy lớn lên, em ấy cũng giống như em trai ruột của tôi vậy, tôi là người không hy vọng em ấy chịu tổn thương hơn bất kì ai."
9
Khương Nghiêu như vừa nghe được một câu chuyện cười: "Làm em trai ruột của Tiêu tổng thật sự là một chuyện rất nguy hiểm đó nha, không phải bị đưa đi trộm tư liệu, thì chính là vô duyên vô cớ bị thương."
Tiêu Ngạn Thu ngẩn ra.
Đáng lẽ chuyện Tiêu Sí Hành đưa Đường Dục đến chỗ Tần Thời Luật để trộm tư liệu sẽ không có người thứ tư biết mới đúng?
Tiêu Ngạn Thu: "Là Tiểu Dục nói với cậu?"
Khương Nghiêu: "Ai nói quan trọng sao?"
Khương Nghiêu đồng ý ra đây gặp mặt, nhưng không tính lãng phí quá nhiều thời gian với Tiêu Ngạn Thu, hắn nhìn đồng hồ: "Tiêu tổng vẫn chưa có ý định vào vấn đề chính à, thời gian của tôi không còn nhiều đâu, chút nữa tôi còn phải về công ty mở họp."
Khương Nghiêu biết chắc rằng hắn còn mục đích khác, điều này làm Tiêu Ngạn Thu rất không thoải mái, nguyên nhân là do hắn không thể phủ nhận, bởi vì hắn thật sự không tới đây vì Đường Dục.
Đường Lạc bị cảnh sát dẫn đi trước mặt nhiều người như vậy, những người đó sẽ không quan tâm Đường Lạc đã làm cái gì, bọn họ chỉ biết nhìn chằm chằm Tiêu gia, hắn tất nhiên không thể đứng yên nhìn thanh danh của Tiêu gia bị huỷ hoại mà không làm gì được.
Khương Nghiêu không chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt dưới gọng kính giống như mang theo ý cười châm chọc, hắn đang đợi Tiêu Ngạn Thu mở miệng, chờ chính anh ta tự phản bác lại cái câu "em trai ruột" mà anh ta vừa mới nói kia.
Tiêu Ngạn Thu ý thức được lời mình sắp nói ra giống như đang tự vả vào mặt mình, há miệng thở dốc, sau đó nhíu mày, "Chuyện tối hôm qua cũng là ngoài ý muốn của chúng tôi, nhưng Đường Lạc cũng bị thương."
Khương Nghiêu không chút bất ngờ cười thành tiếng: "Tiêu tổng đối xử với em trai ruột tốt thật đấy."
Tiêu Ngạn Thu: "......"
Lần đầu tiên Tiêu Ngạn Thu hiểu được sâu sắc ba chữ "Tôi không xứng" này, cũng càng ngày càng mơ hồ với chữ "thích" này.
Hắn nắm chặt tách cà phê trong tay, rũ mắt, không nhìn sự trào phúng trong mắt Khương Nghiêu: "Đường Lạc bị cảnh sát dẫn đi, không cho thăm hỏi, còn bị xin bảo hộ đặc biệt, không cho cậu ấy trị thương, đây đều là cậu làm đúng chứ?"
Khương Nghiêu thản nhiên nói: "Không cho thăm hỏi là tôi, nhưng không cho trị thương thì không phải tôi, cậu ta hại Đường Dục bị thương, người muốn hành chết cậu ta cũng không phải chỉ có một mình tôi."
Tiêu Ngạn Thu nghe hiểu, "Bên phía Tần Thời Luật tôi sẽ nghĩ cách, cậu có thể đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện này được không? Cho dù nói thế nào thì ngày hôm qua Đường Lạc cũng đính hôn với em trai tôi, nếu chuyện xảy ra trước khi lễ đính hôn bắt đầu thì tôi sẽ không quản cậu ta, nhưng hiện tại không được, cậu xem chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, coi như tôi thiếu cậu một ân tình đi."
Khương Nghiêu tháo kính xuống, hắn rũ mắt lau lau tròng kính: "Dựa trên việc chúng ta đã quen biết nhiều năm, tôi cũng muốn nhắc nhở anh một câu, đừng có quan tâm đến chuyện này, tôi đã nói rồi, nếu các người muốn bảo vệ cậu ta, thì phải cân nhắc cho kĩ bản thân có đủ khả năng gánh chịu hết mọi hậu quả hay không."
Tiêu Ngạn Thu: "Cậu nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao? Vì Đường Dục? Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cậu và em ấy có quan hệ gì?"
Khương Nghiêu đeo kính lên, nhìn về phía Tiêu Ngạn Thu: "Lòng hiếu kì của Tiêu tổng thật sự rất nặng nha, quan hệ giữa tôi và Đường Dục...... Nói ra thì không hay cho lắm, tôi chỉ có thể nói, lúc trước tôi tới Tiêu thị là vì cậu ấy, hiện tại rời khỏi Tiêu thị vẫn là vì cậu ấy, nói như vậy có lẽ anh sẽ hiểu, vì sao tôi nhất định phải nhúng tay vào chuyện này."
Còn tiếp~~