Để chứng minh bức tranh của mình có giá trị thế nào, Hầu Tất Bành đặc biệt chuẩn bị một phần bản thảo, MC đọc đã hơn 5 phút vẫn chưa đọc hết.
Vốn dĩ Đường Dục gấp rút vẽ tranh nên có chút mệt mỏi, nghe được phần giới thiệu dài dòng trên sân khấu, cậu nhịn không được muốn đánh ngáp, bả vai rốt cuộc cũng không nhịn được sụp xuống.
Tần Thời Luật nhìn thấy động tác của cậu, ôm lấy vai Đường Dục để cậu dựa vào người mình, Đường Dục rất ít khi có dáng vẻ xiêu vẹo như vậy ở nơi công cộng, cậu nhìn Tần Thời Luật, liền nghe Tần Thời Luật lẩm bẩm: "Phần giới thiệu này giống như vải bó chân vậy, nghe xong chỉ muốn ngủ."
Đường Dục buồn cười: "Không chừng vải bó chân còn cổ hơn bức tranh của hắn."
Hai người nói chuyện không hề tránh Hầu Tất Bành đang ngồi phía trước, Hầu Tất Bành xoay đầu: "Các người ghen ghét thì có, cứ chờ mà xem!"
Đường Dục thật sự có chút tò mò rốt cuộc là bức tranh thế nào mà có thể khiến người này tự tin như vậy.
Nghe được MC nói bức tranh này là của danh hoạ thời cổ đại Văn Thanh Chi, Đường Dục không nhịn được ngồi thẳng lưng, cậu có chút bất ngờ, thật sự là tác phẩm bậc đại sư.
Tần Thời Luật nhìn cậu một cái, biết cậu hứng thú với bức tranh này.
Rốt cuộc cũng đọc xong phần giới thiệu, giây phút tranh được lấy ra, Đường Dục lập tức nhìn chằm chằm bức tranh kia, Hầu Tất Bành ngồi ở trước mặt bọn họ giơ thẻ số trong tay lên hô to: "6000 vạn."
Đường Dục: "?"
Hầu Tất Bành đắc ý quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, thầm nói không phải chỉ là nâng giá thôi sao, ai mà chẳng nâng được, vừa rồi Tần Thời Luật vừa mở miệng đã ra giá 2000 vạn, hắn tất nhiên phải ra giá cao hơn gấp mấy lần.
Trước đó có người bán đá quý, có người bán trang sức, cũng có người bán đồ cổ, mấy thứ này đều lấy danh nghĩa cá nhân bán ra, bán đấu giá từ thiện kỳ thật là vì mặt mũi, mặt mũi càng lớn, vật phẩm sẽ được ra giá càng cao.
"6100 vạn."
Hầu Tất Bành nghe người phía sau ra giá, đột nhiên đứng lên: "Tần Thời Luật, cậu không biết xấu hổ sao, chỉ thêm một trăm vạn?"
Đường Dục đứng lên cùng lúc với Hầu Tất Bành: "Tần Thời Luật anh điên hả, bức tranh này là giả!"
Giọng cả hai người lên người xuống, hiện trường đột nhiên lặng ngắt như tờ......
Tần Thời Luật: "......"
4
Tần Thời Luật thấy Đường Dục nghiêm túc nhìn bức tranh kia, cho rằng cậu thích nên mới ra giá.
Hội trường im lặng đến mức quỷ dị, Hầu Tất Bành lúc này mới phản ứng Đường Dục vừa nói cái gì, lập tức nhìn về phía cậu: "Cậu nói tranh của ai là giả? Cậu hiểu cái rắm!"
Đầu tiên Đường Dục nói với MC "Chúng tôi không nâng giá", sau đó mới nhìn về phía Hầu Tất Bành: "Bức tranh này là vẽ lại, tuy rằng không thể nói là một sản phẩm kém chất lượng, nhưng xác thật không phải chân tích của Văn Thanh Chi. Trong bức《Mưa xuân đồ》của Văn Thanh Chi, nước mưa được dùng phút pháp vẽ đảo ngược, bức tranh này rõ ràng không phải. Còn nữa, giấy vẽ này, tuy đã được cố ý làm cũ, nhưng có thể thấy được đây là giấy thời cận đại, hơn nữa《Mưa xuân đồ》chân chính từng bị Văn Thanh Chi xé mất một góc, góc dưới bên phải hẳn phải khuyết đi mới đúng."
Hầu Tất Bành chết không thừa nhận: "Cậu nói bậy!"
Tranh này được lấy từ chỗ cha hắn, sau khi nhà bọn họ phất lên chỉ sau một đêm, cha hắn liền học người ta mua mấy thứ này về, trong nhà bày đủ loại chai lọ vại bình, còn có các loại bút tích thật, không ai nói với hắn những thứ này còn có thể làm giả!
Không phải Đường Dục không hiểu quy tắc, nếu không phải Tần Thời Luật bỗng nhiên ra giá thì cậu chắc chắn sẽ không vạch trần tranh của Hầu Tất Bành là giả, dù sao cũng là bán hàng để từ thiện, không ai yêu cầu vật phẩm phải là đồ thật, mọi người đều tới để làm việc thiện, vật phẩm thật hay giả vốn chỉ là tâm ý của người quyên góp mà thôi.
Nhưng Tần Thời Luật muốn mua, còn tốn hơn 6000 vạn để mua, cái này tất nhiên không được.
Tiền này cậu phải để dành để dưỡng lão!
2
Đường Dục: "Nếu anh không tin thì có thể lên mạng search, có phải《Mưa xuân đồ》đã bị Văn Thanh Chi xé hỏng hay không."
Hầu Tất Bành đương nhiên sẽ không search, hắn điên hay sao mà lại tự làm mình mất mặt?
Hắn không search thì sẽ có người khác search, cũng có người hỏi người bên cạnh có phải sự thật hay không, hội trường đột nhiên náo nhiệt trở lại.
Tần Thời Luật cũng lấy điện thoại ra, hắn search được kết quả giống như lời Đường Dục nói, bức《Mưa xuân đồ》này được giới thiệu rất chi tiết trên mạng, đọc đến cuối cùng, Tần Thời Luật không nhịn được cảm thấy —— Hầu Tất Bành thật sự bị ngu hả?
Trong một bài trên mạng có viết,《Mưa xuân đồ》là bảo vật quốc gia, bút tích thật được cất giữ ở bảo tàng thủ đô, đầu óc Hầu Tất Bành chứa cái gì vậy, dám lấy đồ giả ra để giả mạo bút tích thật, còn làm công khai?
Ở đây không thiếu người hiểu biết về hội hoạ, thậm chí có người vừa nghe phần giới thiệu đã nhận ra bức tranh này không có khả năng là thật, bất quá hôm nay là bán hàng để từ thiện, cũng không phải món đồ nào cũng là thật, cho nên bọn họ không đứng ra, ai ngờ lại có người vạch trần ngay tại hiện trường như vậy.
"Tôi nhớ ra rồi!"
Không biết là ai đột nhiên hô một tiếng.
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da bỗng nhiên đứng lên, mắt đầy kinh hỉ nhìn Đường Dục: "Đây không phải là Tiểu Đường gia sao?"
Đường Dục nghe thấy xưng hô quen thuộc kia thì sửng sốt.
Người đàn ông xuyên qua đám người đi tới: "Tôi đã nói sao lại quen mắt như vậy, sao Tiểu Đường gia lại tới thủ đô, có phải bên này có thứ tốt gì mời cậu đến xem hay không?"
Người chung quanh nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn Đường Dục, nhìn thế nào cũng cảm thấy tuổi tác của người đàn ông này đều có thể làm cha của cậu trai trước mặt, ông ta cư nhiên gọi người ta là "gia"?
Phản ứng của Đường Dục vẫn bình đạm như nước, hiển nhiên đã quen với xưng hô này: "Ngài là......"
Người đàn ông trung niên nói: "Buổi triển lãm ở Phú Dương lúc trước tôi cũng có mặt, thật không ngờ có thể gặp lại cậu ở đây."
Ông ta xoay người khoe khoang với bạn bè: "Cậu ấy chính là Tiểu Đường gia mà tôi đã nói với mấy ông, đừng thấy người ta nhỏ tuổi mà lầm, ánh mắt tinh lắm đấy, giữa hàng trăm vật trưng bày trong triển lãm mà cậu ấy vẫn có thể nhìn ra món đồ duy nhất là minh phỏng, ngay cả cục trưởng Cục Văn Vật cũng khen cậu ấy."
Không biết Liêu Đông đã chạy tới từ lúc nào, hắn nhìn Đường Dục bị người vây quanh, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tần Thời Luật: "Này, vị kia nhà cậu rốt cuộc có lai lịch gì?"
Tần Thời Luật cũng rất muốn biết, rốt cuộc Đường Dục còn bao nhiêu bất ngờ đang chờ hắn đây.
Cho dù là trong trường hợp bị nhiều người vây quanh như vậy, Đường Dục vẫn không hề mất đi sự bình tĩnh, vẫn khéo léo ứng xử với mọi người như cũ, hiện tại Tần Thời Luật đã biết vì sao lúc trước Vương Hưng Hải lại sợ hắn quản quá nhiều gây trở ngại cho Đường Dục rồi.
Đường Dục tựa như một viên đá quý phủ đầy bụi, có vô số mặt, mỗi một mặt đều tỏa sáng rực rỡ.
Người mua bức《Trúc Lan》kia đi tới: "Tần tổng, tôi có chuyện muốn hỏi ngài một chút."
Tần Thời Luật nhìn tranh trong tay người kia, "Chuyện gì?"
Người đàn ông nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Có phải bức tranh này vừa mới vẽ không? Tôi ngưỡng mộ vị hoạ sĩ này đã lâu, có thể giới thiệu cho tôi làm quen chút được không?"
Tần Thời Luật nhìn thoáng qua Đường Dục đứng phía sau người đàn ông, Đường Dục nghe thấy người đàn ông kia nói, lắc đầu ra hiệu cho Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật biết bé quỷ lười lúc này đã mệt mỏi, không muốn ra mặt đối phó với fan: "Xin lỗi, không tiện lắm."
Tất cả nổi bật của Hầu Tất Bành đều bị Đường Dục đoạt mất, hắn khó chịu nói: "Cái gì mà không tiện, không phải bức tranh này là do...... Ưmm!"
Liêu Đông nhanh tay lẹ mắt che miệng Hầu Tất Bành lại, giữ chặt cổ họng hắn, Hầu Tất Bành liều mạng giãy giụa, Liêu Đông cười cười gật đầu với người đàn ông, sau đó giống như muốn cắt cổ mưu sát kéo Hầu Tất Bành đi.
Ngay khi Hầu Tất Bành cảm thấy bản thân sắp bị siết chết thì Liêu Đông mới buông tay ra.
"Khụ khụ khụ khụ!" Hầu Tất Bành ôm cổ thở hổn hển, "Cậu muốn giết người hả?"
Liêu Đông ghét bỏ lau nước miếng dính trong lòng bàn tay lên quần áo Hầu Tất Bành, "Đúng vậy, giết trước mặt mọi người luôn, tôi nói này, cậu là cảm thấy nhân sinh không đáng để sống hay là sống không đủ vui sướng, sao cứ nhất thiết phải lượn qua lượn lại trước mặt lão Tần vậy, muốn tìm chết cũng đừng tìm cách như vậy, cậu có khuynh hướng tự ngược gì đó sao?"
Hầu Tất Bành nói: "Là vợ của Tần Thời Luật gây sự trước, cậu ta dám vẽ rùa lên mặt tôi!"
Liêu Đông "Ha" một tiếng, "Vừa rồi không nghe thấy người ta gọi cậu ấy là gì à, cậu ấy nguyện ý vẽ rùa trên mặt cậu chứng minh cậu ấy đã rất nể mặt cậu rồi, người ta chỉ vẽ hai bức tranh đã thanh danh vang dội, vẽ cho cậu một con rùa là bức thứ ba, đáng tiếc cậu lại chà đi sạch sẽ, nếu không gương mặt này của cậu cũng có thể lên tới cái giá 1800 vạn."
Hầu Tất Bành nghe ra, Liêu Đông đây là đang mắng hắn: "Cút mẹ nó 1800 vạn của cậu đi!"
Liêu Đông không có thù oán gì với Hầu Tất Bành, Tần Thời Luật cũng không có, chủ yếu là do Hầu Tất Bành thiếu đánh, còn thích thể hiện, nhưng con người cũng không tính là xấu, nhiều lắm chỉ có chút ngu ngốc.
Liêu Đông nói: "Đừng chọc đến vị kia của lão Tần, lai lịch của người ta cậu còn chưa biết rõ đã đi kiếm chuyện, có thấy mất mặt không."
Hầu Tất Bành hừ một tiếng: "Ai nói tôi không biết, đám thiếu gia ăn chơi ở Phú Dương đều biết cậu ta, có tiếng phế vật, gây chuyện thị phi liên miên, ngay cả tôi còn tốt hơn cậu ta!"
Liêu Đông hoài nghi hắn còn chưa tỉnh ngủ: "Cậu nghe ai nói bậy bạ vậy?"
"Nói bậy?" Hầu Tất Bành cười lạnh một tiếng, "Tôi không có nói bậy, lời này là do chính miệng chú ba Tần Thời Luật nói."
...
Hôm nay Tần Thời Luật cũng chưa mua được thứ gì, trước khi rời đi có quyên góp một số tiền.
Liêu Đông đưa bọn họ ra cửa, hắn hỏi Tần Thời Luật: "Gần đây tình hình nhà cậu vẫn ổn chứ, chuyện cậu kết hôn không ảnh hưởng đến gì đến cậu chứ?"
Liêu Đông nhìn Đường Dục, cũng không biết lời này có thể nói trước mặt cậu hay không.
Tần Thời Luật: "Nói đi, em ấy có thể nghe."
"Quả thật cũng không phải chuyện gì không thể nghe." Liêu Đông xấu hổ gãi đầu: "Vừa rồi Hầu Tất Bành nói gần đây ba cậu ta đang hợp tác với Đồng Dương, người phụ trách hợp tác là chú ba của cậu, nhưng công ty mà cậu ta nói hình như không phải chi nhánh công ty nhà cậu, chẳng lẽ chú ba cậu có tay chân gì đó bên ngoài?"
Trong một bữa tiệc, Tần Sùng biết Hầu Tất Bành và Tần Thời Luật là bạn học, lúc này mới nhắc tới chuyện kết hôn của Tần Thời Luật.
Chuyện nhà bọn họ Liêu Đông có biết một chút, chú ba Tần Thời Luật vẫn luôn muốn tìm sai lầm của Tần Thời Luật, nhưng nhiều năm như vậy, Tần Thời Luật chẳng những không mắc sai lầm, càng không có điểm yếu, hiện giờ Tần Thời Luật kết hôn, ông ta lại ở Đồng Dương xa xôi, vùng đất ở xa hoàng đế, muốn làm chút gì đó cũng không ai biết.
Đường Dục nghe được lời này, đang đánh ngáp được một nửa liền nghẹn trở về: "Ông ta muốn động tay động chân gì?"
Liêu Đông bị Đường Dục hỏi ngược lại: "À thì, chuyển tiền gì đó, chuyển tới tài khoản riêng của ông ta, ông ta tự mình mở một công ty, bỏ không công ty cũ, tạo thành hao tổn linh tinh gì đó."
Đường Dục còn tưởng rằng Tần Sùng muốn làm gì, nghe thấy Liêu Đông nói, cậu nhẹ nhàng thở ra, chậm rì rì nói: "A, cái này cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là một chi nhánh thôi mà."
Đường Dục còn tưởng rằng chú ba Tần Thời Luật muốn làm chuyện xấu gì đó bắt nạt Tần Thời Luật, nói nửa ngày cũng chỉ là chuyện chuyển tiền đi.
Liêu Đông sửng sốt: "Cậu có biết một công ty chi nhánh của Tần thị có giá trị bao nhiêu hay không?"
"Không biết." Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: "Rất nhiều sao?"
"Không nhiều lắm." Tần Thời Luật nói: "Mặc kệ ông ta."
Lời này nghe vào lỗ tai Liêu Đông quả thực là táng tận lương tâm! Không nhiều lắm, một chi nhánh của công ty nhà bọn họ có thể nuốt sạch trụ sở nhà hắn luôn rồi, cái này được gọi là không nhiều lắm? Có đang nói tiếng người không vậy?!
2
Liêu Đông không thể trơ mắt nhìn Tần Thời Luật vì yêu mà thỏa hiệp: "Chú ba cậu còn đi khắp nơi nói xấu Tiểu Đường nữa, nếu không cậu cho rằng vì sao Hầu Tất Bành lại cứ liên tục nhằm vào cậu ấy?"
Sắc mặt Tần Thời Luật trầm xuống, Liêu Đông thầm nói đúng rồi đúng rồi, đây mới là phản ứng mà Tần Thời Luật nên có.
Giây tiếp theo, chỉ thấy Đường Dục dùng hai tay ôm mặt Tần Thời Luật, làm hắn cúi đầu nhìn cậu: "Ông ta nói xấu em thì cứ mặc kệ ông ta, em cũng không thiếu mất miếng thịt nào, ông ta không hiểu biết, chúng ta không nên so đo với người không hiểu biết, anh không tức giận đúng không?"
Dỗ Tần Thời Luật xong, Đường Dục cau mày nói với Liêu Đông: "Anh đừng có cố ý chọc hắn tức giận nữa, tính tình Tần Thời Luật rất tốt, hắn chưa bao giờ tức giận."
2
Liêu Đông: "???"
Cậu lừa ai vậy?
1
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục khăng khăng nói hắn tính tình tốt, chân mày vốn nhíu chặt chợt nới lỏng, từ sau khi Đường Dục nói muốn dưỡng cho hắn "thẳng tắp" thì lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của hắn, dùng mọi cách ngăn chặn sự tức giận, mỗi ngày đều hận không thể bưng cái radar nhỏ ở bên cạnh hắn.
2
Nhưng quả thật vì Đường Dục mà tính tình hắn đã tốt hơn rất nhiều, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không để tâm đến những lời Liêu Đông vừa nói.
Nói hắn không tốt thì được, nhưng nói Đường Dục không tốt thì không được, Đường Dục biết vẽ tranh, còn biết giám định bảo vật, em ấy có chỗ nào không tốt?
Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Liêu Đông một cái, Liêu Đông giật giật khoé miệng không nói nên lời: "Đúng đúng đúng, tính tình lão Tần nhà cậu là tốt nhất, đánh người cũng đều cười ha hả, chưa bao giờ tức giận." Mới là lạ!
Tần Thời Luật chính là một bao thuốc nổ, người quen biết hắn không có một ai nói hắn tính tình tốt.
Nhìn Tần Thời Luật phối hợp với Đường Dục làm ra dáng vẻ tính tình tốt, Liêu Đông cuối cùng đã biết vì sao lần này Hầu Tất Bành lại không bị đánh, đó là do Đường Dục cứu cái mạng chó của nó!
1
*****
Trên đường trở lại khách sạn, Đường Dục vẫn luôn cân nhắc nên giải thích chuyện xảy ra tối nay như thế nào, không chỉ tranh bị người ta nhận ra, ngay cả bản thân cậu cũng bị nhận ra.
Cậu chờ Tần Thời Luật tới hỏi, nhưng cả đoạn đường Tần Thời Luật cũng chưa đề cập qua chuyện này.
Về tới phòng khách sạn, Tần Thời Luật vẫn luôn không hỏi cậu, trái tim Đường Dục cứ treo lơ lửng cả một buổi, loại tư vị này không quá dễ chịu.
Tần Thời Luật giống như không có việc gì: "Em đi tắm trước đi, anh đặt vé máy bay cho sáng mai, hôm nay đi ngủ sớm một chút."
Thấy Đường Dục vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, Tần Thời Luật: "Hửm? Làm sao vậy?"
Đường Dục không biết hắn cố ý hay đã quên, tại sao lại không giống như cậu nghĩ vậy, chẳng lẽ hắn không định chất vấn cậu một chút sao?
Đường Dục túm chặt quần áo hắn: "Tần Thời Luật, anh không hỏi em sao?"
Tần Thời Luật nhìn thoáng qua tay cậu, cười cười: "Hỏi cái gì?"
Nhìn hắn cố ý tươi cười, Đường Dục biết hắn là cố ý không hỏi, chắc là hắn đang đợi cậu chủ động khai ra.
Nhưng mà, Tần Thời Luật lại xoa đầu cậu: "Nếu em muốn nói thì anh lúc nào cũng nguyện ý nghe, nếu em không muốn nói, thì anh sẽ không hỏi, mau đi tắm đi."
Đường Dục giật mình.
Cái gì...... Không hỏi sao? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy kỳ lạ sao?
Quả thật đêm nay Đường Dục làm hắn có chút bất ngờ, nhưng chuyện giả heo ăn thịt hổ này người nào cũng có thể làm, không có lý do gì Đường Dục không thể làm, cả nhà Đường Vĩ Hoành đều bụng dạ khó lường như muốn treo ở trên mặt, dựa vào cái gì Đường Dục nhất định phải ngu ngốc?
Thấy Tần Thời Luật thật sự không định hỏi bí mật của cậu, không biết vì sao Đường Dục đột nhiên có chút cảm động.
Tần Thời Luật đẩy cậu vào phòng tắm: "Mau đi tắm nào."
Đường Dục xoay người nhào vào lòng Tần Thời Luật, hai tay ôm eo hắn: "Tần Thời Luật, anh là người tốt."
Tần Thời Luật cười khẽ: "Tuy là lời khen nhưng nó lại không êm tai chút nào, thông thường sau khi phát thẻ người tốt xong sẽ là câu "Nhưng chúng ta không thích hợp"."
Đường Dục lắc lắc đầu cọ vào ngực hắn: "Em cảm thấy rất thích hợp."
Tần Thời Luật không đành lòng đẩy cậu ra, chỉ đơn giản giữ nguyên tư thế ôm người trong ngực vỗ vỗ: "Phải không, vậy em có thể nói cho anh biết, em còn bất ngờ nào mà anh không biết không?"
Thân thể Đường Dục đột nhiên hơi cứng lại.
...... Có, cậu còn một cái bất ngờ kinh thiên động địa nữa, đó chính là cậu không phải "Đường Dục".
Đường Dục bởi vì vấn đề này mà trằn trọc cả đêm không ngon giấc, sáng sớm hôm sau là Tần Thời Luật đánh thức cậu dậy, Đường Dục mơ mơ màng màng ngồi trên giường, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về "bất ngờ" mà Tần Thời Luật hỏi tối hôm qua.
"Có chỗ nào không thoải mái hay tối hôm qua không ngủ ngon?" Tần Thời Luật thấy cậu uể oải ỉu xìu, duỗi tay sờ trán cậu.
Bàn tay to lớn của Tần Thời Luật vẫn đặt trên trán Đường Dục, cậu nhìn hắn hỏi: "Nếu em không phải Đường Dục, anh còn đối tốt với em như vậy không?"
Tần Thời Luật cười một cái, "Vậy em là ai?"
Đường Dục cúi đầu: "Em cũng không biết em là ai, có khả năng em căn bản không tồn tại."
Có phải nghệ thuật gia đều là người đa sầu đa cảm, không ốm mà rên như vậy không?
Tần Thời Luật nhấc cằm Đường Dục lên: "Em nằm mơ thấy gì sao, hay là lại xem mấy bộ phim truyền hình kì lạ?"
Đường Dục quyết định thú nhận: "Đều không phải, em xuyên qua!"
Tần Thời Luật nhéo nhéo mặt cậu: "A, vậy là xem mấy cuốn tiểu thuyết kì lạ?"
Đường Dục nắm lấy tay hắn: "Em thật sự xuyên qua!"
Tần Thời Luật bóp dưới nách nâng Đường Dục đứng lên, sau đó thay quần áo cho cậu: "Được, là xuyên qua, em là người cổ đại hay là người hiện đại xuyên qua? Ở thế giới đó em có bạn trai hay bạn gái không? Những kỹ năng kia đều là em học trước khi xuyên qua?"
Đường Dục không nghe ra Tần Thời Luật đang trêu cậu, nghiêm túc trả lời: "Là hiện đại, không có bạn trai cũng không có bạn gái, vẽ tranh là do em học từ nhỏ."
Tần Thời Luật giúp cậu mặc quần áo: "Em xác định không phải em xuyên qua khi còn nhỏ?"
1
Đường Dục: "Đương nhiên không phải."
Tần Thời Luật: "Nhưng anh lại cảm thấy như vậy."
Đột nhiên Đường Dục không biết nên phản bác như thế nào, hắn không muốn tiếp nhận hiện thực như vậy, nếu tiếp tục phủ nhận thì hình như có chút tàn nhẫn, "Sao anh lại cảm thấy như vậy?"
Tần Thời Luật vỗ vỗ mông cậu: "Trước tiên mặc quần vào đã."
Đường Dục cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân trần trụi của mình, ngồi xuống mặc quần vào, tiếp tục truy hỏi Tần Thời Luật: "Vì sao anh lại cảm thấy như vậy?"
"Cảm giác." Tần Thời Luật nắm lấy tay cậu, tay Đường Dục không lớn, lại đẹp, mỗi một ngón tay đều mềm mại như măng mầm ngày xuân, móng tay màu hồng nhạt được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, hắn luồn ngón tay qua khe hở ngón tay Đường Dục, mười ngón tay đan vào nhau: "Cái người làm xằng làm bậy trong lời đồn kia, nghe càng giống như xuyên qua hơn."