Hoắc Quân thích đào đồ ở chỗ này chỗ kia, nhưng hắn chỉ vì kiếm tiền, không quá hiểu về nó, mấy năm đầu hắn đều bị lừa đến táng gia bại sản, nhưng đồ cổ lại là thứ kiếm ra bộn tiền, tục ngữ có câu "Ba năm không mở, mở ba năm*", chỉ cần nếm được chút ngon ngọt, chẳng ai có thể bỏ qua miếng ngon này.
*Chủ yếu được sử dụng trong các cửa hàng đồ cổ hoặc một số cửa hàng sang trọng. Vì chi phí quá đắt đỏ nên thường không thể bán được bất cứ thứ gì, nhưng chỉ cần họ bán được một mặt hàng, lợi nhuận cực kì cao, đủ để tồn tại trong ba năm.
Cái chậu Lục Nhĩ này vẫn luôn được hắn đặt ở trong tiệm làm bảo vật trấn tiệm, nhưng hắn không ngờ cái thứ này lại là chậu đựng nước tiểu!
Mãi cho đến giữa trưa, Hoắc Quân nhớ tới vẫn cảm thấy vô cùng đen đủi: "Mẹ nó, mấy lão già khốn khiếp đó, một đám ai cũng nói bản thân hiểu biết thế này thế kia, nhưng không một ai biết cái thứ đồ kia con mẹ nó là cái bô!".
Đàm Nam Sơn cười nói: "Có lẽ bọn họ biết, chỉ là không muốn nói cho cậu thôi."
Hoắc Quân hùng hùng hổ hổ: "Con mẹ nó đúng là thiếu đại đức!"
Hoắc Quân đột nhiên nhìn về phía Đàm Nam Sơn, Đàm Nam Sơn vội vàng nói: "Đừng có nhìn tôi như vậy, hôm nay tôi mới nhìn thấy "bảo bối" kia của cậu."
"Cút cút cút." Hoắc Quân nói, "Bảo bối quần què, ngày mai tôi lập tức bán nó đi!"
Hoắc Quân đưa thực đơn cho Đường Dục: "Muốn ăn gì cứ tùy ý chọn, bữa này tôi mời. Tôi nói này, anh bạn nhỏ này lợi hại thật đấy, tuổi không lớn, nhưng lại biết không ít nha, ngay cả chậu đựng nước tiểu cũng biết."
Đường Dục, Dư Nhạc Dương và Vương Từ đang cùng nhau nghiên cứu thực đơn, đồ ăn ở Miến Giang bọn họ chưa từng ăn qua, trước khi đến đây, Dư Nhạc Dương search thử mấy nhà hàng trên mạng, lúc này bọn họ hoàn toàn nghe theo Dư Nhạc Dương.
Đường Dục nghe Hoắc Quân một câu cái bô, hai câu nước tiểu, có chút ảnh hưởng đến khẩu vị, cậu nói: "Thường thức*."
Hoắc · không thường thức · Quân: "......"
*常 ("thường": phổ thông, thông thường); 識 ("thức": sự hiểu biết, kiến thức)
Hoắc Quân rốt cuộc cũng không đề cập đến chuyện cái bô nữa, "Buổi tối ngày mai tôi có một lô hàng mới cập bến, cậu có hứng thú tới xem một chút hay không?"
Đường Dục muốn nói cậu không có hứng thú, lại nghe Đàm Nam Sơn nói: "Cùng đi đi, vừa lúc tôi muốn nhập hàng, cậu giúp tôi chọn đi."
Đường Dục: "Được thôi."
Hoắc Quân hỏi: "Lát nữa các cậu tính đi đâu?"
Đàm Nam Sơn cũng không biết bọn họ tính đi đâu, hắn nhìn về phía ba người bên kia, Dư Nhạc Dương nói: "Nghe nói nơi này của các anh có ba ngày đấu giá liên tục, đó là lý do mà chúng tôi đến đây."
Miến Giang là nơi có nhiều thương nhân buôn bán đồ cổ, người lui tới cũng nhiều, cho nên vào mỗi năm đều tiến hành tổ chức buổi đấu giá kéo dài ba ngày liên tiếp, vật phẩm đấu giá chia thành ba cấp bậc, ngày đầu tiên giá khởi điểm từ mười mấy vạn trở lên, ngày thứ hai từ trăm vạn trở lên, ngày thứ ba tính theo đơn vị ngàn vạn.
Buổi đấu giá có chuyên gia giám định chuyên môn, vật phẩm đều được trải qua giám định, bảo đảm là đồ thật mới có thể định giá.
Tuy Hoắc Quân là người địa phương, nhưng hắn mua đồ cổ thuần túy là vì kiếm tiền, hắn không có hứng thú sưu tầm, càng không muốn lãng phí một đống tiền đi mua một món đồ không thể hoàn trả, cho nên hắn cũng chỉ biết chứ chưa từng tham gia bao giờ.
Buổi tối, nhóm người cùng nhau tới buổi đấu giá.
Lần đầu tiên tới nơi này, Hoắc Quân ngó đông ngó tây không ngừng: "Quao, tôi không biết nơi này lại có nhiều người tiêu tiền như rác như vậy, đồ ở chỗ tôi tốt như vậy không mua, cư nhiên lại tới chỗ này tiêu tiền."
Đàm Nam Sơn cười nói: "Cậu thì có thứ gì tốt, cái bô hả?"
Hoắc Quân cũng cười: "Cái này cậu biết là được rồi, đừng có truyền ra ngoài, tôi không cần mặt mũi sao?"
Ánh mắt Đường Dục rất cao, chuyện này Dư Nhạc Dương biết, ngoại trừ lần cậu mua cái chén sứ tráng men với giá hai mươi vạn mà không hề chớp mắt kia ra, lần thứ hai cũng chỉ mua bánh trà ở chỗ Đàm Nam Sơn, cậu ta chưa từng thấy cậu mua thứ gì khác bên ngoài.
Tới buổi đấu giá, Dư Nhạc Dương cũng không lo lắng lắm, chủ yếu là do hôm nay là ngày đầu tiên, cậu ta nghĩ, Đường Dục khẳng định chướng mắt mấy thứ rẻ tiền này.
Nhưng thời điểm món đồ thứ ba được mang lên, Đường Dục lần đầu tiên giơ tấm thẻ trong tay lên......
Người bán đấu giá: "Anh bạn trẻ đẹp trai này ra giá 60 vạn."
Giá khởi điểm 30 vạn, Đường Dục mở miệng liền ra giá gấp đôi.
Dư Nhạc Dương nhìn Đường Dục buông bảng số trong tay xuống, ngơ ngác hỏi: "Người trên bục nói "anh bạn trẻ đẹp trai", chắc không phải là cậu đâu ha?"
Đường Dục tự tin gật đầu: "Chắc là tôi."
Dư Nhạc Dương: "......"
Điều Dư Nhạc Dương không nghĩ tới chính là, Đường Dục đều đã ra giá gấp đôi, cư nhiên còn có người tăng giá.
Người tăng giá ngồi ở trên lầu, từ 60 vạn trực tiếp tăng lên 90 vạn.
Đường Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có hàng rào chắn phía trước nên cậu không nhìn thấy người.
Đường Dục lại lần nữa giơ bảng: "100 vạn."
Người ở lầu hai tiếp tục tăng giá: "120 vạn."
Hoắc Quân nhìn món đồ trên sân khấu không chớp mắt, không biết cái thứ tròn tròn kia là gì: "Thứ gì vậy, hơn một trăm vạn mà vẫn có người giành, không phải chỉ là cái gạt tàn thuốc thôi sao?"
Khoé miệng Dư Nhạc Dương giật giật, quay đầu nhìn về phía Hoắc Quân, có chút cạn lời nói: "Đó là đồ rửa bút!"
Hoắc Quân là một tên quê mùa, không biết thứ gì gọi là đồ rửa bút: "Đồ rửa bút là cái gì?"
Dư Nhạc Dương lắc đầu, lười giải thích với hắn.
Đường Dục vẫn đang tăng giá lên 150 vạn.
Dư Nhạc Dương biết mình không ngăn được, nhưng chủ yếu vẫn là do từ nhỏ cậu ta đã tiếp xúc với bút lông và thư pháp, trong suy nghĩ của cậu, mua một cái đồ rửa bút hơn 100 vạn vẫn có giá trị hơn mua một khối bánh trà 100 vạn.
Cậu ta hỏi Đàm Nam Sơn: "Ông chủ Hoắc này cái gì cũng không hiểu, sao có thể bán đồ cổ?"
Đàm Nam Sơn nói: "Hắn chỉ là người kinh doanh, chứ không phải thi lên thạc sĩ."
Tuy nói như vậy, nhưng xem đồ rửa bút trở thành gạt tàn thuốc cũng quá mù rồi.
Cuối cùng, Đường Dục tốn 230 vạn lấy được đồ rửa bút, cậu không biết vì sao người ở lầu hai không tiếp tục tranh với mình nữa, cậu ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một người đàn ông đi ngang qua hàng rào, lúc cậu ngẩng đầu, người nọ vừa vặn thu hồi tầm mắt, Đường Dục chỉ nhìn thấy nửa bên mặt.
Dư Nhạc Dương lại bắt đầu đau lòng tiền: "Có hơi đắt quá hay không?"
Vương Từ không hiểu mấy thứ này, cũng cảm thấy có chút đắt: "Tôi nghi ngờ người vừa rồi là người được uỷ thác."
Đường Dục không cảm thấy như vậy, cậu có thể cảm nhận được người kia thật sự muốn cái đồ rửa bút này, có lẽ là do cậu quá mức cố chấp nên người nọ mới từ bỏ.
Hơn nữa, giá trị của cái đồ rửa bút này vượt xa số tiền mà nhà đấu giá đưa ra, cậu không biết tại sao món đồ tốt như này lại có giá khởi điểm thấp như vậy, mặc dù không thể so với món quý nhất của ngày thứ ba, nhưng cũng không nên xuất hiện vào ngày hôm nay.
Nhìn Đường Dục tiêu hơn 200 vạn cũng không chớp mắt lấy một cái, Đàm Nam Sơn không khỏi nghĩ đến chuyện cậu đưa cái chén tráng men cho Chu lão lúc trước.
Lại nói, trên người Đường Dục tựa hồ có một loại khí chất mà người khác khó có thể học được, đây cũng là nguyên nhân trước đây hắn không thể liên tưởng cậu và đối tượng kết hôn của Tần Thời Luật là cùng một người.
Trông cậu chẳng giống một đứa nhỏ bị nuông chiều hư hỏng chút nào, lúc trước khi cậu mua trà nhãn đỏ, Đàm Nam Sơn còn tưởng cậu là tiểu thiếu gia nhà ai, sự thong dong bình tĩnh kia nhìn không giống như đang ỷ vào Tần Thời Luật, càng không giống ỷ vào Đường gia.
Nghĩ đến Tần Thời Luật, Đàm Nam Sơn không khỏi lo lắng cho em họ mình, Đường Dục lớn lên đẹp, tính cách cũng tốt, ném vào trong đám người đều bị người ta tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu, vậy mà nó còn có tâm trạng chơi trò chiến tranh lạnh.
4
Đàm Nam Sơn chụp một tấm ảnh của Đường Dục rồi gửi cho Tần Thời Luật, gửi xong vừa quay đầu lại thì giật mình, Dư Nhạc Dương âm trầm đứng bên cạnh nhìn hắn chằm chằm.
Đàm Nam Sơn cầm điện thoại: "Nhìn tôi làm gì?"
Dư Nhạc Dương hừ một tiếng: "Tôi thấy rồi."
Đàm Nam Sơn buồn cười hỏi: "Cậu thấy cái gì?"
Dư Nhạc Dương chỉ vào điện thoại hắn: "Tôi thấy anh chụp lén Đường Dục, anh quả nhiên không có ý tốt mà, chồng cậu ấy là em họ của anh, anh còn không chịu buông tha cậu ấy, anh có còn là con người không?"
Đàm Nam Sơn dí sát mặt vào Dư Nhạc Dương, thấp giọng nói: "Tôi không phải người, tôi ăn người, cả ngày cậu cứ nhìn chằm chằm tôi, rất dễ trở thành đồ ăn của tôi đó nha."
Dư Nhạc Dương cứng cổ: "Ông đây ngay cả quỷ cũng không sợ!"
1
Đàm Nam Sơn cười cười: "A, tôi còn đáng sợ hơn quỷ nhiều."
Mặt hai người gần như dán vào nhau, Vương Từ túm cánh tay Đường Dục, "Lần trước tôi nói hai người bọn họ là một đôi cậu còn không tin, cậu nhìn đi, hôn nhau rồi kìa."
Từ góc độ của Đường Dục nhìn qua, hai người bọn họ thật sự như đang hôn nhau.
Lần đầu tiên Đường Dục trực tiếp xem người khác hôn nhau, cậu vươn tay che mắt Vương Từ: "Đừng nhìn."
Vương Từ lấy tay cậu ra: "Cậu che mắt tôi làm gì, tôi còn lớn tuổi hơn cậu, phải che cũng là che cậu."
Đường Dục không muốn che mình, cậu còn chưa xem đủ.
1
Vương Từ kéo cậu quay người lại, hỏi Dư Nhạc Dương và Đàm Nam Sơn ở sau lưng: "Chúng ta có thể đi rồi chứ?"
Dư Nhạc Dương quay đầu liền thấy Đường Dục và Vương Từ đều đưa lưng về phía bọn họ, cậu ta đi tới vỗ vai hai người: "Hai người mới làm gì sau lưng tôi vậy?"
Cánh tay Vương Từ khoác lên vai Đường Dục, nhìn Dư Nhạc Dương nói: "Tôi và ông nhỏ là hai kẻ cô đơn, chịu không nổi k.ích thích, cậu ái muội đủ rồi thì đi thôi, ở đây nhiều người như vậy, cậu không thấy xấu hổ sao."
Đầu Dư Nhạc Dương đầy dấu chấm hỏi: "Sao tôi phải xấu hổ?"
Đường Dục bội phục nhìn Dư Nhạc Dương một cái.
Thật là lợi hại nha, cậu mà hôn Tần Thời Luật ở trước mặt người khác thì sẽ ngượng chết mất.
Không hề hay biết bản thân đã vô tình bị "hãm hại" - Dư Nhạc Dương lớn giọng nói: "Tôi cũng không làm chuyện xấu, tại sao phải xấu hổ, còn nữa, đều là người lớn hết rồi, hai người cũng thật kỳ lạ."
1
Đường Dục gật gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
Người lớn hết rồi, không có gì phải xấu hổ.
*****
Trở lại khách sạn, Đường Dục tắm xong thì bò lên giường, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Đêm qua là do ngồi xe lửa quá mệt mỏi nên không có tình trạng mất ngủ, hôm nay phục hồi lại mới cảm thấy có chút không quen.
Cậu cầm lấy điện thoại, theo bản năng muốn tìm Tần Thời Luật, sau đó mới nhớ tới mình đã kéo đen người ta.
Cậu lén lút khôi phục số điện thoại của Tần Thời Luật, đợi một lúc, vẫn không đợi được Tần Thời Luật gọi đến.
Cậu trở mình, chôn mặt vào trong gối, đột nhiên, chuông cửa vang lên một tiếng.
Đường Dục cảnh giác ngồi dậy, nhìn ra cửa, đã 11 giờ rồi, là ai?
Chuông cửa chỉ vang lên một tiếng rồi im lặng, Đường Dục ôm gối đầu, cầm điện thoại, nhón mũi chân đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, liền thấy nhân viên phục vụ khách sạn đẩy xe đứng ở ngoài cửa, lúc này đang dùng bộ đàm nói chuyện.
"Giám đốc, hình như vị khách ở phòng 6201 đã ngủ, tôi dựa theo chỉ dẫn của ngài, chỉ ấn chuông cửa một lần, nhưng vẫn không có động tĩnh, có cần phải ấn thêm lần nữa không?"
Người trong bộ đàm nói: "Không cần ấn nữa, gõ cửa thử xem, nhẹ một chút, vị kia đã nói, nếu khách đã ngủ thì không cần đánh thức."
Người phục vụ vẻ mặt khó xử, nếu không muốn đánh thức vị khách bên trong thì còn kêu hắn tới gõ cửa làm gì.
Người phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, một lúc sau mới nghe được tiếng mở khoá cửa.
Đường Dục hé ra một khe nhỏ, chỉ lộ một con mắt nhìn ra bên ngoài: "Anh tìm ai?"
Người phục vụ vội vàng nói: "Chào quý khách, tôi là phục vụ khách sạn, rượu vang đỏ của ngài đã tới rồi ạ."
Đường Dục nhìn rượu vang đỏ trên xe đẩy, nghi hoặc nói: "Tôi không có gọi rượu vang đỏ."
Người phục vụ nói: "Là bạn của ngài nhờ chúng tôi hỗ trợ đưa cho ngài, ngài là Đường tiên sinh đúng chứ?"
Đường Dục gật gật đầu, lần nữa nhìn thoáng qua chai rượu vang đỏ kia...... Thật ra chai rượu vang này không hề kém hơn ba chai rượu mà cậu đã uống ở nhà Tần Thời Luật lúc trước, thậm chí còn quý hơn ba chai rượu kia.
Đường Dục hỏi: "Anh có biết là ai đưa rượu cho tôi không?"
Người phục vụ nói: "Không rõ lắm, hình như là người nhà của ngài."
Người nhà?
Cậu lấy đâu ra người nhà?
Điện thoại Đường Dục đột nhiên vang lên một tiếng, là một dãy số xa lạ gửi tin nhắn tới — Anh nhờ phục vụ khách sạn đưa cho em một chai rượu vang đỏ, ngủ không được thì uống một chút.
Tin nhắn không có tên, nhưng Đường Dục lại buông lỏng tay nắm cửa.
Cậu cũng không biết vì sao, nhưng cậu rất chắc chắn, tin nhắn này là do Tần Thời Luật gửi, rượu cũng là Tần Thời Luật đưa, bởi vì chỉ có Tần Thời Luật mới biết cậu rời khỏi nhà sẽ không ngủ được.
Đường Dục để người phục vụ mang rượu vào.
Nửa giờ sau, chai rượu vang đỏ đã thấy đáy...... Cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến.
Đường Dục nằm ở trên giường, nương theo men say gọi vào dãy số xa lạ kia.
Điện thoại được kết nối, không đợi đối phương mở miệng, Đường Dục đã mềm giọng hỏi: "Anh biết sai rồi sao?"
Tiếng cười trầm thấp như tiếng nước chảy xuyên qua điện thoại, nhiễu vào tai Đường Dục có chút ngứa: "Uống rượu?"
Đường Dục giận dỗi nói: "Không phải anh đưa tới sao."
Tần Thời Luật: "Là anh đưa, muốn cho em ngủ ngon một chút, ngày mai còn phải đi chơi với mọi người, mau nghỉ ngơi sớm đi. Còn nữa, anh biết sai rồi."
Đường Dục buồn ngủ đến không chịu nổi, cậu nhắm mắt lại, bất tri bất giác cong cong khóe miệng: "Được, em đây tha thứ cho anh."
3
Đường Dục ngủ thiếp đi, chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện điện thoại đã hết pin, cậu cắm sạc rồi khởi động máy, nhìn thấy cuộc gọi ngày hôm qua kéo dài hơn 4 tiếng.
Đường Dục có chút không thể tin được.
Tần Thời Luật quên cúp điện thoại sao?
Vương Từ và Dư Nhạc Dương tới phòng Đường Dục tìm cậu, nhìn thấy chai rượu vang đỏ trỗng rỗng, Vương Từ cầm lên, "Má ơi, chai rượu này ở đâu ra vậy?"
Dư Nhạc Dương nhìn chiếc ly còn sót lại ít rượu: "Tối qua cậu trộm uống rượu?"
Vương Từ nói: "Trộm uống rượu không phải là trọng điểm, trọng điểm là giá của chai rượu này, khách sạn còn cung cấp rượu quý như vậy sao?"
Nghe được chữ "quý", lỗ tai Dư Nhạc Dương lập tức dựng thẳng, cậu hỏi Vương Từ: "Quý cỡ nào?"
Vương Từ ước chừng nói: "Cỡ...... Hai căn biệt thự bên hồ ở Phú Dương."
5
Dư Nhạc Dương: "???"
Dư Nhạc Dương: "!!!!!"
Dư Nhạc Dương vội vàng đè tim mình lại, hít thở sâu để giữ bản thân bình tĩnh.
Vương Từ không bị giá của chai rượu vang đỏ doạ sợ, nhưng lại bị Dư Nhạc Dương dọa, "Này, cậu không sao chứ?"
Dư Nhạc Dương nhắm mắt lại lắc đầu: "Tôi không sao, tôi chỉ muốn biết chúng ta có đủ tiền để ở khách sạn này tiếp không."
Từ trong khách sạn đi ra, Dư Nhạc Dương vẫn còn mơ hồ về chai rượu vang kia.
Sau khi biết được lai lịch của chai rượu, Vương Từ hâm mộ nói: "Đúng là chỉ có chú Tần mới có thể, còn ngàn dặm xa xôi đưa rượu tới."
Đường Dục cũng không nghĩ tới Tần Thời Luật sẽ đưa rượu cho cậu, phương thức nhận sai của Tần Thời Luật cũng khá tốt, cậu vui vẻ cong khóe miệng, có chút ngượng ngùng: "Ngày hôm qua tôi có hơi mất ngủ."
Vương Từ "chậc" một tiếng: "Chỉ đi ra ngoài với hai người một chuyến mà đã bị nhét cả tấn cẩu lương vào họng, còn có thể tiếp tục nữa không đây?"
Dư Nhạc Dương hỏi: "Hai? Người còn lại là ai?"
Vương Từ liếc mắt nhìn cậu ta: "Cậu đừng có giả vờ nữa, tôi và ông nhỏ đều nhìn ra rồi."
Dư Nhạc Dương: "Nhìn ra cái gì?"
Vương Từ không nói chuyện, nhìn qua Đường Dục, hai người mặt đối mặt cười khà khà.
Dư Nhạc Dương: "?"
Sao mình lại có cảm giác như bị xa lánh???