Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 36




Editor: Lạc

Sau khi Đường Dục rời đi không lâu, Vương Từ với Vương Tô cũng ra về.

Tấm danh thϊếp Tiêu Sí Hành đưa cho Vương Từ bị để lại trên bàn, đến lúc này Tiêu Sí Hành mới ý thức được rằng, bữa cơm này, e là vô ích rồi.

Vốn thư ký Tề là nhân vật chính của bữa cơm này, giờ lại đảo thành phải đi tiếp khách, chẳng qua hắn thấy cũng không sao cả, bởi vì Tiêu Sí Hành chỉ nói muốn mời hắn ăn một bữa cơm đơn giản thôi nên hôm nay hắn mới đến, hắn cũng không có ý định nói nhiều về tình hình mảnh đất ở ngoại ô phía tây.

Đến giờ mảnh đất kia vẫn không thể khởi công được là vì bọn họ đã thám trắc ra một ngôi mộ ở đó. Vì ngôi mộ đó mà cả Cục Văn vật và Chính Phủ đều can thiệp vào, chỉ là tạm thời chưa công bố tin tức ra ngoài thôi, cho nên bọn họ mới phong tỏa mảnh đất kia không cho khai phá.
Thư ký Tề nói: "Cậu Tiêu có con đường tốt như vậy cần gì phải đến tìm tôi chứ?"

Tiêu Sí Hành biết "con đường" mà hắn nói là ý chỉ Đường Dục, chỉ là anh ta không biết lời này có ý châm chọc hay không.

Lúc trước thư ký Tề cũng đến dự sinh nhật của giáo sư Vương, cảnh tượng giáo sư Vương dẫn Đường Dục đi làm quen hai vị Cục trưởng làm cho tất cả khách khứa có mặt đều kinh ngạc, nếu hôm nay Tiêu Sí Hành tìm cậu Đường kia nhờ giúp đỡ, có lẽ anh ta sẽ biết nguyên nhân không thể động đến mảnh đất kia, cũng không cần quay mòng mòng như ruồi mất đầu nữa.

"Giáo sư Vương rất thích cậu em trai kia của cậu." Đã nói đến đây rồi, thư ký Tề biết anh ta có thể nghe hiểu được, nhưng hắn lại cảm thấy dù anh ta có nghe hiểu thì cũng không có tác dụng gì.

Hình như "em trai" kia của anh ta không muốn nhận anh ta một chút nào cả.
Nhưng cũng không thể trách người ta được, vị giám đốc Tiêu này luôn miệng nói mình là anh trai người ta, kết quả sau khi ngồi xuống rồi thì anh ta đã làm gì chứ?

Tiêu Sí Hành chỉ cảm thấy bất ngờ, từ nhỏ đến lớn Đường Dục chỉ biết gây chuyện rắc rối, bắt đầu từ năm cuối tiểu học cậu không ngừng gây phiền phức cho thầy giáo, thế mà lại được giáo sư Vương thích, đây là chuyện “nghìn lẻ một đêm” à?

Tiêu Sí Hành không biết làm thế nào mà anh ta về tới công ty được, dọc đường anh ta đều nghĩ đến câu "giáo sư Vương rất thích cậu ấy" của thư ký Tề.

Về đến công ty, Tiêu Sí Hành đến thẳng phòng làm việc của Tiêu Ngạn Thu, cũng không gõ cửa đã mở ra đi vào.

Thấy là anh ta, Tiêu Ngạn Thu bảo thư ký đi ra ngoài: "Sao không gõ cửa?"

Tiêu Sí Hành không rảnh quan tâm đến mấy chuyện đó, anh ta đi đến trước bàn làm việc: "Rốt cuộc là trong tiệc sinh nhật của giáo sư Vương đã xảy ra chuyện gì, lúc trước anh nói Đường Lạc bị mất mặt, không phải vì Đường Dục sao?"
Tiêu Ngạn Thu nhìn anh ta một cái: "Sao bỗng dưng em lại nhớ đến mà hỏi chuyện này?"

Ngay lúc này Tiêu Sí Hành chỉ muốn biết rốt cuộc thì ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì: "Đến cùng là có chuyện gì?"

Tiêu Ngạn Thu không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, ngày đó anh bị thái độ của Tiêu Sí Hành làm phiền nên mới nhắc nhở Tiêu Sí Hành một câu: "Không phải em nói hỏi Đường Lạc rồi sao?"

Tiêu Sí Hành nhíu mày.

Anh ta hỏi Đường Lạc rồi, nhưng thái độ lấp lửng muốn nói lại thôi của Đường Lạc mới khiến anh ta hiểu lầm thành như vậy, đã vậy còn làm cho anh ta bị mất thể diện trước mặt con trai Cục trưởng Vương nữa chứ.

Thấy phản ứng của Tiêu Sí Hành là Tiêu Ngạn Thu đoán ra ngay Đường Lạc không nói thật.

Trước giờ Tiêu Ngạn Thu vẫn không thể nào ưa nổi Đường Lạc, mặc dù tất cả mọi người đều cảm thấy cậu ta giỏi hơn Đường Dục, nhưng Tiêu Ngạn Thu lại cảm thấy cậu ta kế thừa toàn bộ tính đạo đức giả của vợ chồng Đường Vĩ Hoành.

Tiêu Ngạn Thu từng nghe được những suy nghĩ thầm kín sau lưng của hai bố con bọn họ, cho nên anh ta vẫn luôn đặc biệt yêu thương Đường Dục.

Chỉ là anh ta không ngờ đến người em trai ngu ngốc của mình lại bắt tay với Đường Vĩ Hoành đẩy Đường Dục vào hố lửa.

Tiêu Ngạn Thu kể hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, lúc đó anh ta đứng ở xa, cụ thể hơn thì anh ta cũng không rõ ràng lắm, anh ta chỉ biết Đường Dục nhìn ra món đồ sứ Đường Lạc mang đến là đồ giả.

Nghe xong Tiêu Sí Hành im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Sao em ấy lại nhìn ra được?"

Kỳ thực Tiêu Ngạn Thu cũng rất tò mò: "Không biết, anh chỉ biết hình như em ấy có quen biết với Chủ tịch Phòng Thương mại Chu Bình Giang, Chủ tịch Chu thích mấy món đồ kiểu này, có lẽ là ông ấy dạy Đường Dục."

Tiêu Sí Hành: "?"

Đường Dục còn quen biết Chủ tịch Chu?

Bỗng dưng Tiêu Sí Hành cảm thấy anh ta đã bỏ lỡ mất một trăm triệu.

Đây là Đường Dục mà anh ta quen biết sao? Cậu mới tách khỏi anh ta hai tháng thôi đấy, đây là bật chế độ hack đấy hả?!

Lúc sau, Tiêu Ngạn Thu hỏi Tiêu Sí Hành: "Không phải em đi ăn cơm với người của cục đất đai hay sao, sao tự nhiên lại hỏi đến mấy chuyện này?"

Bữa cơm này có thể nói là chẳng đi đến đâu cả, còn không bằng mời thư ký Tề ăn một bữa tử tế đâu, Tiêu Sí Hành có chút hối hận, chỉ thấy anh ta ngồi bẹp trên ghế nói: "Em gặp Tiểu Dục ở nhà hàng."

Tiêu Ngạn Thu nhíu mày, nhớ đến lần trước Tiêu Sí Hành nói Đường Dục bị gãy chân.

Tiêu Sí Hành nói: "Em ấy ăn cơm với con trai cục trưởng Vương."

Tiêu Ngạn Thu không nói gì, anh ta có thể tưởng tượng ra phản ứng của Tiêu Sí Hành khi nhìn thấy Đường Dục ăn cơm cùng với người nhà họ Vương.

Tiêu Sí Hành nhìn anh trai mình: "Anh không hỏi sau đó thế nào à?"

Tiêu Ngạn Thu cũng không muốn biết lắm: "Đừng nói với anh là em đến chào hỏi nhưng Tiểu Dục không để ý đến em."

Tiêu Sí Hành cười khổ: "Vẫn là anh hiểu rõ em ấy, nhìn thấy em mà em ấy lại có dáng vẻ như thấy quỷ ấy."

Tiêu Ngạn Thu: "Lẽ nào không nên như vậy à?"

Tiêu Sí Hành: "..."

Nên như vậy, nên như vậy thật, nhưng đấy là đổi thành một người khác thì anh ta mới cảm thấy nên như vậy, nhưng người kia là Đường Dục đấy, sao em ấy có thể như thế được?

Nhớ đến Đường Dục không hề có chướng ngại gì khi tiếp xúc thân thể với Tần Thời Luật, trong lòng Tiêu Sí Hành cảm thấy cực kỳ ghen tuông.

Khó chịu bực bội, anh ta đạp vào chân bàn một cái.

Tiêu Ngạn Thu quát: "Nổi khùng thì đi ra ngoài, đừng có trút giận ở chỗ anh."

Tiêu Sí Hành không nuốt trôi cục tức này: "Anh, anh tìm được luật sư chưa?"

Tiêu Ngạn Thu nhíu mày: "Em thật sự muốn làm như vậy?"

Tiêu Sí Hành khẳng định: "Mẹ sắp trở về rồi, em muốn dẫn Đường Dục về trước khi bà ấy trở lại."

Tiêu Ngạn Thu thở dài, mẹ anh ta ra nước ngoài chăm sóc bà ngoại mấy tháng, trở về mà biết bọn họ “đánh mất” Đường Dục, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Mặt khác, xuất phát từ tâm tư cá nhân, Tiêu Sí Hành cũng muốn mang Đường Dục về.

Mặc kệ Đường Dục có quan hệ với nhà họ Vương hay là Chủ tịch Chu, cậu phải ở bên cạnh anh ta thì anh ta mới có lợi.

Tiêu Ngạn Thu lấy ra một tập tài liệu ném đến cho Tiêu Sí Hành, bên trong là tư liệu luật sư đã sắp xếp xong rồi mang đến: "Chuyện này vẫn cần bản thân Tiểu Dục đồng ý."

Tiêu Sí Hành cầm lấy túi tài liệu, anh ta cũng không mở ra xem mà nói: "Anh, bây giờ Tiểu Dục không đồng ý gặp em."

Tiêu Ngạn Thu thở dài: "Em xem em đã làm ra chuyện gì đi?"

Tiêu Sí Hành rất hối hận, nếu biết trước Tần Thời Luật sẽ hố anh ta một vố như vậy thì anh ta sẽ không đi nước cờ này.

***

Tần Thời Luật dẫn Đường Dục đến công ty, trên đường đi Đường Dục muốn xuống xe nhưng Tần Thời Luật không cho.

Đường Dục không muốn đến công ty với anh lắm, chủ yếu là do sợ hãi, lỡ như những gì cậu nghe được hoặc là nhìn thấy bị truyền ra ngoài mà cậu không thanh minh được thì phải làm sao, dù sao thiết lập của cậu cũng là người xui xẻo chết sớm.

Trong thang máy, Tần Thời Luật thấy cậu vẫn mím môi không vui: "Em làm sao vậy, lợi dụng anh xong thì vứt bỏ hả, còn không chịu đến công ty với anh?"

"Không phải."

Ngoài miệng thì Đường Dục nói không phải, nhưng trong lòng thì lại điên cuồng gật đầu, cậu thật sự không muốn đến công ty với Tần Thời Luật.

Thấy hai người họ đi từ trong thang máy ra, hai thư ký của Tần Thời Luật vội vã đứng lên chào một tiếng: "Chủ tịch Tần."

Lúc trước lúc Đường Dục đến đưa cơm cho Tần Thời Luật cậu có gặp hai cô thư ký này mấy lần, lúc đầu thấy hai người họ đột nhiên đứng dậy cậu còn bị dọa cho giật mình, bởi vì động tác đứng dậy của hai người này cũng quá khoa trương rồi, giống như không phải thấy ông chủ mà là thấy quái thú.

Chẳng qua họ làm vậy cũng có thể hiểu được, Tần Thời Luật thật sự rất đáng sợ.

Tần Thời Luật đẩy cửa văn phòng ra, bảy tám đôi mắt trong phòng đồng loạt quay ra nhìn bọn họ.

Đường Dục: "..."

Lê Thành thấy Tần Thời Luật dẫn Đường Dục đến thì giật mình: "Chủ tịch Tần, bọn họ đến trình bày về dự án."

Tần Thời Luật không nghĩ đến chuyện trong văn phòng còn có người, chỉ thấy anh cau mày rồi lại giãn ra.

Cau mày là vì những người này dọa sợ Đường Dục, giãn ra là vì lần này có nhiều người nhìn thấy Đường Dục.

Tần Thời Luật bỗng dưng giới thiệu: "Đây là vợ tôi."

Lê Thành: "..." Đồ xấu xa này khoe khoang cái gì chứ, cũng không có ai hỏi anh.

Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục: "Nếu em không muốn ở đây..." Còn chưa nói xong, Tần Thời Luật đã nhận ra Đường Dục bình tĩnh hơn anh tưởng, cậu không co ro sợ sệt tí nào cả, thậm chí còn không có chút hoảng loạn nào hết.

Thấy vậy, Tần Thời Luật không nói nốt nửa câu sau nữa, mà nở nụ cười.

Sao anh lại cảm thấy cậu nhát gan chứ?

Nụ cười này của Tần Thời Luật làm mấy người đang chờ báo cáo bị dọa không nhẹ.

Chủ tịch Tần cười? Thế mà chủ tịch Tần lại biết cười?

Trời ạ, thật đáng sợ!

Tần Thời Luật dẫn Đường Dục đến sau bàn làm việc, để cậu ngồi lên ghế của mình rồi nói: "Em tự chơi một mình nhé."

Những người kia một lần nữa: "..." Chơi?

Đường Dục biết cậu không đi được nữa rồi, nên cậu cũng không “giãy dụa” vô ích nữa.

Tần Thời Luật xoa xoa đầu cậu một chút rồi mới đi đến ngồi xuống trước mặt mấy người kia.

Đây là lần đầu mấy người này ngồi gần ông chủ của bọn họ như vậy, Tần Thời Luật bắt chéo chân, hạ tầm mắt, dọa cho bọn họ hô hấp có chút khó khăn.

Thấy bọn họ không nói gì, Tần Thời Luật nói: "Không phải có công việc muốn báo cáo sao, bắt đầu đi."

"..."

Như thế này thì bắt đầu kiểu gì?

Đường Dục gửi tin nhắn cho Tần Nguyên.

Bức tranh chữ kia bán được tám triệu, Tần Nguyên không trích phần trăm, chuyển toàn bộ tiền cho cậu, hỏi cậu khi nào lại vẽ tranh.

Đường Dục nói chuyện với cô ấy một lát rồi buông điện thoại xuống bắt đầu ngẩn người.

Báo cáo tài chính hàng quý vừa nhàm chán vừa dài dòng, Đường Dục híp mắt nằm bò ra bàn, tiện tay cầm lấy một cái bút, viết số liệu mấy người kia báo cáo vào một folder trống rỗng.

Ngòi bút bỗng dưng ngừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn người đang báo cáo.

Tần Thời Luật vẫn dùng khóe mắt nhìn bên phía Đường Dục. Lúc Đường Dục ngẩng đầu Tần Thời Luật cũng nhìn qua, sau đó anh phát hiện người mà Đường Dục nhìn không phải anh, mà là phó giám đốc tài chính ngồi ở đối diện.

Tần Thời Luật: "?"

Ngoài Tần Thời Luật thì còn có Lê Thành cũng phát hiện ra Đường Dục đang nhìn phó giám đốc tài chính.

Lê Thành có một loại PTSD trời sinh với Đường Dục, anh ta vẫn luôn không kìm chế được lo lắng về chuyện Đường Dục sẽ gây rắc rối, nhìn xem, quả nhiên là như vậy mà, đang nằm tử tế sao bỗng dưng lại ngẩng đầu lên nhìn vậy, nhìn cái gì mà nhìn? Nếu cậu muốn nhìn thì cũng nên nhìn chủ tịch Tần chứ, cậu đang nhìn đi đâu thế hả!

*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Thấy sự chú ý của ông chủ nhà mình đã lệch khỏi quỹ đạo, đang hết sức chăm chú nhìn người ngồi sau bàn làm việc, đầu Lê Thành đau nhói.

"Đẹp à?"

Phó giám đốc phòng tài chính đang báo cáo thì bị một giọng nói lạnh lùng chen ngang, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật, sau đó theo tầm mắt của anh nhìn về phía bàn làm việc...

Đường Dục đối diện với tầm mắt của phó giám đốc tài chính một lát, sau đó cậu mới phản ứng được là Tần Thời Luật đang nói với cậu, cậu chậm rãi nhìn về phía Tần Thời Luật, người đàn ông với vẻ mặt bất thiện, ngốc ngốc nói: "Hả?"

Chỉ thấy mặt Tần Thời Luật đen sì: "Ra ngoài hết đi."

Phó giám đốc tài chính: "Nhưng mà chủ tịch Tần, báo cáo này..."

Ánh mắt Tần Thời Luật lạnh băng nhìn về phía hắn, phó giám đốc tài chính lập tức thu dọn đồ đạc.

Cả đám người ra khỏi văn phòng như chạy trốn, chỉ còn lại Lê Thành đang thu dọn tài liệu trên bàn, Tần Thời Luật đứng dậy đi về phía Đường Dục: "Anh ta đẹp hơn anh à?"

Lê Thành: "..." Chủ tịch Tần, anh cũng xêm xêm vậy, có điều chỉ nhìn thoáng qua một chút thì cũng không đến mức như này chứ.

Lê Thành tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc.

Anh ta không hề muốn nghe mấy lời lẽ chua lòm này tí nào cả.

Đường Dục ngẫm nghĩ lại dáng vẻ vị của phó giám đốc kia, thực ra trông hắn cũng được, nhưng so sánh với Tần Thời Luật thì cậu thích khuôn mặt của Tần Thời Luật hơn, cậu lắc đầu: "Không đẹp bằng anh."

Tần Thời Luật được dỗ dành, anh niết niết cằm cậu hỏi: "Em nhìn chằm chằm anh ta làm gì?"

Đường Dục bị ép ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt ghen tuông của Tần Thời Luật, cậu do dự một chút rồi nói: "Bởi vì anh ta nói sai."

Tần Thời Luật híp mắt lại: "Nói sai cái gì?"

Lê Thành ôm tài liệu ra đến cửa nghe thấy thế thì ngừng lại, anh ta cũng muốn nghe xem Đường Dục có thể nói ra cái gì.

Đường Dục rụt cằm tránh khỏi tay Tần Thời Luật, chỉ chỉ folder bị cậu viết loạn xạ nói: "Báo cáo của anh ta vừa rồi khác với những gì anh ta nói, ít hơn ba phần trăm."

Vừa rồi Tần Thời Luật không chú ý nghe báo cáo của vị phó giám đốc kia, anh quay đầu nhìn Lê Thành, Lê Thành lập tức lật tài liệu trong tay.

Sau khi đối chiếu, Lê Thành kinh ngạc, anh ta nhìn về phía Tần Thời Luật.

Thế mà thật sự thiếu ba phần trăm!

Lê Thành nhìn Đường Dục với vẻ không tin nổi, cậu không cần nhìn báo cáo mà chỉ dựa vào nghe cũng có thể nghe ra được khoản mục nào sai, bỗng dưng Lê Thành cảm thấy Tiêu Sí Hành đưa Đường Dục đến bên cạnh Tần Thời Luật thật sự là một nước cờ hay, mang danh phế vật nhưng thực ra lại là phần tử đầu óc nguy hiểm!

Trước đây anh ta vẫn không muốn tin tưởng Đường Dục, hiện giờ đã có chút muốn tin tưởng cậu ta rồi.

Với đầu óc này, nếu thật sự làm gián điệp, thì bọn họ đã toang từ sớm rồi!

Tần Thời Luật: "Cậu ra ngoài trước đi."

Tần Thời Luật không nói thì Lê Thành cũng chuẩn bị đi ra, anh ta phải đi tìm người của phòng tài chính, đám người này điên rồi sao, lỗ hổng lớn như vậy cũng dám mang đến báo cáo.

Cánh cửa văn phòng đóng lại một lần nữa, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: "Vừa rồi em vẫn luôn nghe sao?"

Đường Dục chậm rãi nhận ra mình đã làm ra chuyện không nên làm, cậu vội vàng biện giải cho mình: "Tôi không cố ý nghe đâu, tại giọng của các anh lớn quá, hơn nữa tôi chỉ tùy tiện nghe một chút thôi, không hề có ý định nói cho người khác."

Không chỉ Tần Thời Luật sợ loại chuyện bị rắn cắn này, mà cả Đường Dục cũng sợ, cậu không thể để Tần Thời Luật cảm thấy cậu có ý định muốn gây rối được.

Nhưng Tần Thời Luật lại nhéo nhéo hai má cậu, giọng điệu mềm dịu nói: "Anh cũng chưa nói gì mà, chuyện công ty em có thể nghe."

Trong lòng Đường Dục đau khổ, vẫn là thôi đi.

Cái này nghe nhiều là mất mạng đó.

Tần Thời Luật giữ chặt lấy ót cậu, cúi người ấn một nụ hôn lên môi cậu: "Anh đi họp, em ở đây chờ anh nhé."

Đường Dục vội vàng đứng lên: "Tôi đi cùng anh."

Tần Thời Luật ấn cậu ngồi lại ghế, cười vừa dịu dàng vừa hiền lành nói: "Cuộc họp bí mật, em không thể nghe, ngoan."

Lúc Tần Thời Luật ra cửa, không biết có phải ảo giác của Đường Dục hay không, dường như cậu thấy mặt Tần Thời Luật biến thành lạnh băng.

Cái gọi là cuộc họp bí mật thực ra là để Tần Thời Luật nổi giận, anh lo dọa sợ Đường Dục, cho nên không dẫn cậu đi cùng.

Tần Thời Luật rời đi hơn một tiếng, Đường Dục ở trong văn phòng vừa chán vừa sợ, sợ có tài liệu quan trọng nào bị mất trộm.

Bị sự sợ hãi chi phối nên cuối cùng Đường Dục không chờ được nữa, cậu đi từ trong văn phòng ra, vừa thò đầu ra đã nghe thấy hai cô thư ký lần nào thấy Tần Thời Luật cũng cũng lập tức đứng dậy chào đang thì thầm to nhỏ...

"E rằng lần này phòng tài chính toi rồi, vừa rồi tôi đi qua, trời ơi, giọng của chủ tịch Tần suýt nữa đã tiễn tôi đi luôn."

"Nói thừa, dự án mấy tỷ mà tính thiếu ba phần trăm, não rơi trong bụng mẹ rồi à, chủ tịch Tần không nổi giận mới kỳ lạ."

"Không biết người ở phe đối lập của chủ tịch Tần có nổi giận như vậy không..."

Hai người họ hạ giọng nói nhỏ, Đường Dục không nghe được họ nói gì, nói qua nói lại rồi hai cô ấy cùng bật cười với nhau, trông rất vui vẻ.

Âm thanh thang máy dừng lại cắt đứt cuộc nói chuyện của hai thư ký, một người đàn ông tướng mạo nho nhã đi từ thang máy ra.

Đường Dục rụt đầu trở lại, cậu đứng ở cửa, nghe thấy nữ thư ký bên ngoài nói: "Phó giám đốc Dương, chủ tịch Tần không ở dây."

Vị phó giám đốc Dương kia: "Tôi biết, tôi đi vào lấy tài liệu."

Thư ký Diêu ngăn hắn lại: "Phó giám đốc Dương muốn lấy tài liệu gì? Tôi không thấy chủ tịch Tần có dặn dò."

Dương Ân Bạch cau mày: "Tôi lấy tài liệu gì còn cần báo cho cô biết à?"

Thư ký Diêu chặn cửa không cho hắn đi vào: "Xin thứ lỗi, tôi là thư ký của chủ tịch Tần, anh cần tài liệu gì tôi có thể lấy giúp anh."

Ngữ khí của thư ký Diêu rất khách khí, nhưng Dương Ân Bạch lại làm ầm lên: "Cô dám cản tôi? Cô cũng chỉ là một thư ký thôi, còn tưởng mình là bà chủ à?"

Diêu Văn nghĩ thầm, không phải anh mới là người tự cho rằng mình là bà chủ à? Vả lại, hiện giờ bà chủ thật sự đang ở bên trong đó, để anh đi vào khác gì tôi tự tìm đường chết?

Trần Hiểu không cản Dương Ân Bạch mà nhắc nhở hắn: "Phó giám đốc Dương, không phải chúng tôi không cho anh vào, mà là hiện giờ anh đi vào không được tiện cho lắm."

Tất nhiên Dương Ân Bạch biết không tiện ở đâu.

Hắn đã nghe ông ngoại nói chuyện Tần Thời Luật kết hôn rồi, ông ngoại hắn là bạn cũ với ông cụ nhà họ Tần, hắn được ông cụ Tần sắp xếp vào công ty, mục đích là gì thì không cần nói mọi người cũng biết.

Cho đến nay hắn vẫn nghĩ bản thân có cơ hội, dù sao khi hắn được sắp xếp vào công ty Tần Thời Luật cũng không phản đối, còn cho hắn làm ngồi ghế phó giám đốc phòng kế hoạch.

Mấy ngày trước hắn nghe mọi người nói, người trong nhà chủ tịch Tần đến đưa cơm cho anh ấy, Dương Ân Bạch còn chưa nhìn thấy lần nào, hôm nay lại nghe thấy Tần Thời Luật dẫn người đến, hắn cố ý thừa dịp Tần Thời Luật đi họp mà lên đây, muốn nhìn xem rốt cuộc là dạng người gì có thể làm cho Tần Thời Luật cam tâm tình nguyện đăng ký kết hôn với cậu ta!

Đường Dục đứng cách một cánh cửa nghe được rõ ràng, cậu không biết lai lịch của đối phương, chỉ cảm thấy người này có vẻ hơi vô lý.

Cậu nhìn thoáng qua chồng tài liệu thật dày trên bàn, mấy chữ to đùng "Quân sự trọng địa" nhanh chóng hiện lên trong đầu cậu... Không được! Lỡ như người này đi vào lấy đi cái gì rồi đổ lên đầu cậu thì sao, đến lúc ấy mạng nhỏ này của cậu có còn giữ được nữa hay không?

Bên ngoài, Dương Ân Bạch lười vòng vo với hai cô thư ký, vào lúc hắn định đẩy thư ký Diêu ra thì cửa văn phòng được mở ra từ bên trong.

Đường Dục đứng ở cửa, nhìn Dương Ân Bạch: "Tôi gọi Tần Thời Luật lên rồi, anh chờ một chút."