Editor: Lạc
"Chị Nguyên?"
Tần Nguyên quay đầu lại nhìn, thấy Hồ Chính Đình đang đi từ trong nhà hàng ra, Hồ Chính Đình nhìn chiếc xe Chery vừa rời đi hỏi Tần Nguyên: "Đó là ai vậy?"
Tần Nguyên: "Hai người bạn."
"Bạn?" Hồ Chính Đình nhìn chiếc xe đã đi xa nghĩ sao bóng dáng người bạn kia của cô lại giống Đường Dục thế nhỉ?
Hồ Chính Đình giống như nói đùa: "Chị Nguyên có thời gian đi ăn cơm với bạn mới, lại không rảnh đi ăn với em, người bạn kia của chị tên là gì, để em đi tìm cậu ấy xin ít kinh nghiệm, xem xem làm thế nào mới có thể hẹn được chị đi ăn cơm."
Tần Nguyên cười nói: "Vậy cậu phải học tập cho thật tốt vào, cậu ấy có thể kiếm tiền cho tôi."
Hồ Chính Đình sửng sốt: "Kiếm tiền?" Cậu ấy á?
"Đúng vậy, một bức tranh của cậu ấy khiến tôi kiếm lời được một nghìn vạn." Tần Nguyên nói: "Cậu nói xem tôi nên ăn cơm với cậu hay là ăn với cậu ấy hả?"
"!"
Một bức tranh kiếm lời mười triệu!
Đây là chuyện mà Đường Dục có thể làm được sao?
Hồ Chính Đình không nhìn được hỏi một câu: "Người bạn này của chị...Chắc không phải họ Đường chứ?"
Lần này đến lượt Tần Nguyên ngạc nhiên: "Cậu quen à?"
Hồ Chính Đình: "..." Thật sự họ Đường sao?"
Tần Nguyên: "Cậu ấy tên là Đường Tự, Tự trong Tự Họa, cậu quen không?"
Hồ Chính Đình: "Đường Tự?"
Nghe thấy cái tên xa lạ này Hồ Chính Đình cũng ngây người, không phải là Đường Dục à?
Chỉ thấy hắn lắc đầu: "...Không quen."
Mặc dù đã xác định được người kia không phải là Đường Dục, nhưng sau khi Tần Nguyên rời đi Hồ Chính Đình vẫn gọi điện cho Đường Lạc.
Anh ta hỏi thẳng: "Em trai cậu biết vẽ tranh không?"
Đường Lạc không biết hắn dở chứng gì: "Trong chín năm giáo dục bắt buộc, số lần cậu ta trốn học đều nhiều hơn số lần những người khác không cầm bút làm bài trong hai năm rồi, vẽ tranh? Anh thấy cậu ta giống người biết vẽ tranh à?"
Cũng đúng, trông Đường Dục nào có tư chất kia chứ?
"Không có gì, tôi hỏi một chút thôi." Hồ Chính Đình nói: "Vừa rồi tôi trông thấy một người có vẻ giống cậu ta, nghe nói người này rất tài giỏi."
Đường Lạc bật cười: "Thế nên anh tưởng đó là Đường Dục?"
Hồ Chính Đình cũng cảm thấy bản thân có chút buồn cười, không phải hắn không biết Đường Dục vô dụng đến mức nào, thế mà hắn lại cảm thấy Đường Dục có năng lực kiếm được mười triệu, có khi hai chữ "kiếm tiền" viết như thế nào cậu ta cũng không biết ấy.
***
Chiếc Chery màu vàng đang đi trên đường, tốc độ xe không nhanh, thi thoảng Dư Lạc Dương lại nghiêng đầu qua nhìn Đường Dục một cái.
"Cậu có muốn đi..."
"Không đi vào miếu, không đi bái phật, không đi dâng hương."
Dư Lạc Dương vừa mở miệng đã bị ba câu liên tiếp của Đường Dục phủ quyết, Cậu ta thở dài: "Bỏ đi, tôi cũng không hỏi làm thế nào mà cậu làm được vậy, nhưng tôi còn chưa được nhìn thấy bức tranh hai mươi triệu thì nó đã bị bán mất rồi, đây có phải lỗi của cậu không?"
Đường Dục liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Tôi cảm thấy cậu đang bới lông tìm vết."
Dư Lạc Dương cũng không phủ nhận: "Ai bảo lần trước cậu sống chết không cho tôi xem."
Chuyện này Đường Dục không có phản bác được, nên cậu dứt khoát giữ im lặng.
Dư Lạc Dương chậc chậc vài tiếng, sau đó lại cười he he he: "Cậu đúng là cao thủ trong trò "ám độ Trần thương" mà, ngay cả tôi cũng cho rằng cậu bị bác cậu nuôi thành vô dụng rồi, bác cậu có biết cậu biết vẽ tranh không? Nếu ông ta biết một bức tranh của cậu có thể bán được mười triệu, ông ta sẽ không ghen tị mà chết chứ?"
*Ám độ Trần thương là một kế trong Tam Thập Lục Kế, kế này có nghĩa là chọn một con đường hay một cách thức tấn công mà không quân địch ngờ tới.
Nhìn thấy cậu có tiền đồ tương lai, Dư Lạc Dương vui mừng hơn bất kỳ ai, dù sao thì bọn họ cũng quen nhau từ thời mặc quần thủng đũng, tuy có vài năm gián đoạn nhưng tình nghĩa lúc nhỏ dù có gián đoạn bao nhiêu năm cũng không thay đổi.
Đường Dục "ừm" một tiếng, cậu không có ý định để bọn họ biết, nếu không phải cậu thiếu tiền tiêu thì cậu cũng sẽ không bán tranh.
Dư Lạc Dương nói: "Tôi mặc kệ, tôi chưa nhìn thấy tranh, tôi phải xem tranh chữ cho tử tế."
Bức tranh chữ kia cậu còn chưa đề lạc khoản, muốn xem thì cho cậu ta xem vậy.
Đường Dục đồng ý lát nữa về nhà sẽ cho Dư Lạc Dương xem.
Đường Dục không về nhà ngay, mà là đi đến phòng trà của Đàm Nam Sơn, lần trước Đường Dục nhìn thấy hộp trà bày trong cửa hàng, lúc đó cậu không có tiền, nhưng giờ thì cậu có rồi.
Người trong phòng trà vẫn là chị gái bán hàng lần trước, nhìn thấy Đường Dục chị ấy lập tức nhận ra cậu là bạn của ông chủ mình.
Thường thì bạn của ông chủ chị ấy sẽ có tuổi tác tương đương với ông ấy, thậm chí còn có người lớn hơn ông ấy rất nhiều, có rất ít người vừa trẻ tuổi lại vừa có vẻ ngoài ấn tượng khó quên như cậu, chỉ thấy chị gái bán hàng chào hỏi với cậu.
Đường Dục chỉ vào hộp trà lần trước: "Tôi muốn mua hộp trà kia."
Dư Lạc Dương không có nghiên cứu về lá trà mà cậu ta cũng không có hứng thú. Dư Lạc Dương dựa vào tủ trưng bày nhìn một cái, một hộp trà hình tròn được bọc trong giấy, trông không có vẻ gì là quý hiếm cả.
Chị gái bán hàng vẫn nói câu như lần trước: "Xin lỗi cậu, hộp trà này không bán."
Đường Dục thật sự muốn mua: "Chị gọi điện cho ông chủ của chị hỏi thử đi, bao nhiêu tiền cũng được."
Nghe thấy Đường Dục lại muốn tiêu xài phung phí, Dư Lạc Dương mới phản ứng lại, cậu ta răn dạy Đường Dục: "Người khác mua đồ đều phải mặc cả, sao đến lượt cậu lại còn tăng thêm giá vậy? Cô ấy muốn mười nghìn tệ cậu cũng đưa à?"
Dư Lạc Dương gác cánh tay lên trên mặt quầy, quay người hỏi chị gái bán hàng đang đứng bên trong: "Hộp trà này bao nhiêu tiền, sao lại không bán?"
Chị gái nói: "Ông chủ tôi mua hộp trà này với giá hơn một triệu tệ, thật sự là chúng tôi không bán hộp trà này."
Khuỷu tay Dư Lạc Dương trượt khỏi quầy, cậu ta lảo đảo một cái, nâng tông giọng nói: "Bao, bao nhiêu?"
Cậu ta mở to hai mắt nhìn Đường Dục: "Một cái lá trà rách mà một triệu, thế mà cậu còn muốn mua? Cậu là đồ phá gia chi tử thành tinh à? Tôi gửi cậu đến nhà Grandet tu luyện vài tháng nhé!
*Grandet là một nhân vật trong tiểu thuyết "Eugenie Grandet " của Balzac , là một tay đầu cơ, nhà giàu mới nổi, kẻ keo kiệt điển hình và là một trong bốn kẻ keo kiệt trong lịch sử văn học. Thông thường để mô tả một người như Grandet là mô tả một người rất keo kiệt. Ý Dư Lạc Dương cho Đường Dục đi tu luyện tính kẹt xịt bớt tiêu hoang.
Đàm Nam Sơn còn chưa đi vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, lúc thì nói phá gia chi tử lúc thì nói Grandet, mắng chửi rất có tiết tấu.
Chỉ thấy anh đi vào trong hỏi: "Có chuyện gì thế này?"
Đường Dục quay đầu lại, Đàm Nam Sơn nhìn thấy là cậu, nhướng mày: "Đây không phải là Tiểu Dục sao?"
Đường Dục gật đầu: "Tôi tới mua trà."
Đàm Nam Sơn đi đến chỗ cậu: "Trà lần trước cho cậu đã uống hết rồi à?"
"Chưa hết." Đường Dục nói: "Tôi muốn mua cái khác."
Chị gái bán hàng đứng trong quầy khó xử nói: "Ông chủ, cậu ấy muốn mua món đồ nhãn đỏ của ngài."
*Nhãn đỏ chỉ cấp bậc của sản phẩm.Các cấp độ từ cao đến thấp là nhãn xanh, nhãn vàng, nhãn đen và nhãn đỏ.
Đàm Nam Sơn nhìn thoáng qua bảo vật trấn áp cửa hàng của mình rồi hỏi Đường Dục: "Cậu muốn mua về để sưu tầm hay là để uống?"
Đường Dục: "Để uống."
Chị gái bán hàng nói: "Lần trước cậu ấy cũng hỏi hộp trà này."
Đàm Nam Sơn nhướng mày, trà này đắt như vậy, anh ta cũng không nỡ uống, thế mà cậu nhóc này lại muốn mua về để uống, chẳng trách ngay cả đồ sứ tráng men cũng có thể tùy tiện tặng cho người khác, rốt cuộc đây là cậu ấm nhà ai vậy?
Đàm Nam Sơn không bán hộp trà này là bởi vì anh ta biết không có ai nỡ uống loại trà quý như vậy, chính bản thân anh ta cũng không nỡ, nhưng giờ có người muốn mua về để uống, cũng coi như hộp trà này đã làm hết công dụng của nó.
Đường Dục mua hộp trà này với giá một triệu ba trăm tệ, Đàm Nam Sơn cũng không có kiếm lời của cậu.
Nhìn Đường Dục quẹt thẻ, mí mắt Dư Lạc Dương giật giật run rẩy.
Đàm Nam Sơn nhìn nhìn tần suất giật khóe mắt của Dư Lạc Dương, cảm thấy cậu ta thật giỏi: "Cậu không sao chứ?"
Dư Lạc Dương hỏi lại: "Anh không lòe cậu ấy chứ?"
Đàm Nam Sơn vui vẻ nói: "Hộp trà này là nhãn đỏ của Tống Sính, cậu có thể lên mạng tra cứu là biết tôi có lừa cậu ấy hay không."
Dư Lạc Dương không hiểu mấy thứ đồ này, cậu ta chỉ biết loại trà bố cậu ta uống có mấy đồng một túi, mỗi lần pha là một bình giữ nhiệt, mà một bình giữ nhiệt là đủ uống cả ngày rồi, không phải đều uống như nhau à, loại trà mấy trăm đến mấy triệu uống vào có thể thành tiên sao?
Dư Lạc Dương nhỏ giọng lẩm bẩm: "Uống vàng thỏi còn tốt hơn."
Đàm Nam Sơn nghe thấy: "Thế sẽ bị hóc ở cổ họng đó."
Dư Lạc Dương nhìn Đàm Nam Sơn một cái rồi nói: "...Nghiền thành bột thì sẽ không bị hóc nữa."
Từ phòng trà đi ra, Dư Lạc Dương vội vàng đưa cả người lẫn trà về nhà, không phải cậu ta sợ hộp trà quý này bị mất, mà sợ Đường Dục cứ hễ vui vẻ là lại đi mua đồ gì đó.
Mười triệu mà tiêu cứ như một nghìn tệ, làm như tiền âm phủ không bằng ấy!
***
Dạo gần đây thời gian Tần Thời Luật về nhà càng ngày càng sớm, hôm nay khi anh về đến nhà còn chưa tới giờ ăn cơm, Đường Dục đang ngồi trên xe lăn điện mới mua của cậu uống trà. Hộp trà hơn một triệu mà cậu móc từ giữa ra để pha uống.
Xe lăn điện chạy rè rè đến trước mặt Tần Thời Luật, Đường Dục ngẩng đầu hỏi: "Anh nhìn xem xe của tôi có ngầu không?" Nói xong, cậu lại cho xe rè rè lùi về sau, chạy quanh vài vòng trong phòng khách.
Đường Dục đã rất thành thạo trong việc thao tác điều khiển xe lăn rồi, xem ra cậu đã dành cả buổi chiều để luyện tập rất nhiều lần.
"Em lại đây." Tần Thời Luật ngồi trên sô pha nói: "Anh có đồ này cho em."
Đường Dục điều khiển xe lăn quay trở lại bên cạnh Tần Thời Luật hỏi: "Đồ gì thế?"
Tần Thời Luật lấy hợp đồng chuyển nhượng nhà ở từ trong túi bìa cứng ra, Đường Dục nghiêm túc đọc hợp đồng, đọc từ đầu đến cuối như kiểu đang tìm lỗi chính tả.
Sau khi đọc xong, Đường Dục ngẩng đầu lên khó hiểu hỏi: "Sao anh lại muốn sang tên nhà ở cho tôi?"
Tần Thời Luật không nhìn thấy sự vui vẻ mà anh mong đợi trên mặt cậu: "Anh muốn tặng cho em."
Đường Dục nhíu mày: "Ý anh là muốn hai chúng ta tách ra ở riêng à?" Cuộc sống vui vẻ của cậu vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc rồi à? Có phải là anh chê việc tắm rửa cho cậu rất phiền phức hay không?
Tần Thời Luật không biết cậu đọc được hai chữ "ở riêng" ở chỗ nào, rõ ràng là anh chỉ muốn tặng một món quà đáp lễ cho cậu thôi mà.
Thấy anh không nói lời nào, chân mày Đường Dục càng nhăn chặt lại: "Anh muốn đuổi tôi đi à?"
Nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cậu, Tần Thời Luật vội vàng nói: "Tất nhiên là không phải."
Tần Thời Luật nắm lấy xe lăn, kéo cả người lẫn xe đến trước mặt mình, rồi lấy chân dẫm lại bàn đạp dưới chân Đường Dục: "Chỉ là anh muốn tặng em một món quà thôi, không phải tách ra ở riêng, cũng không phải đuổi em đi, em ngoan ngoãn thành thật ở lại đây cho anh, nếu dám bỏ đi anh sẽ đánh gãy chân em."
Đường Dục phớt lờ lời đe dọa của anh: "Quà?"
Thấy cậu đã nghe hiểu một chút rồi, Tần Thời Luật cũng không hù dọa cậu nữa: "Ừm, là quà, căn nhà này, bây giờ là của em."
Đường Dục chớp chớp mắt, não cậu lập tức biến thành máy in tiền: "Tôi có thể bán đi không?"
Tần Thời Luật: "..." Vạn lần không ngờ đến!
Nếu đã không ở riêng cũng không đuổi cậu đi, căn nhà kia cũng để không, chi bằng cậu bán đổi thành tiền, như vậy cậu không cần phải vẽ tranh bán lấy tiền nữa.
Đường Dục cảm thấy món quà này của Tần Thời Luật, tặng thật sự rất đúng lúc!
Tần Thời Luật: "Bán đi?"
Đường Dục gật đầu: "Bán lấy tiền."
Tần Thời Luật không biết cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì, nếu cần tiêu tiền thì sao tấm thẻ anh đưa cậu lại không dùng đến, anh chỉ thấy cậu dùng tấm thẻ kia mua một ít đồ linh tinh lặt vặt mà thôi.
Tần Thời Luật hỏi cậu: "Em thiếu nhiều tiền lắm à? Không phải lúc trước bác em mới chuyển cho em hai triệu sao?"
Đường Dục cũng không kể với anh chuyện Đường Vĩ Hoành lại chuyển cho cậu thêm hai triệu nữa, dù sao có kể hay không thì cũng chẳng để làm gì cả, số tiền đó cậu đã tiêu hết từ lâu rồi.
Đường Dục nói: "Tiêu hết rồi."
Tần Thời Luật thử nhớ lại một chút...xem xem trong nhà có thêm đồ gì trị giá hai triệu không?
Sao anh không phát hiện ra cái gì nhỉ?
"Em mua cái gì?"
Hai triệu tệ không phải số tiền nhỏ, mà ngay cả một xu một hào Tần Thời Luật cũng chưa được nhìn thấy.
Đường Dục chỉ chỉ chỗ bên dưới bệ cửa sổ, Tần Thời Luật nhìn theo tay cậu chỉ, ở đó bày mấy chậu đất trồng hoa, mỗi ngày anh đều thấy cậu bê ra bê vào để phơi nắng, cũng không biết bên trong là thứ đồ gì.
Tần Thời Luật: "?"
Chẳng lẽ bên trong trồng vàng thỏi?
Đến cuối cùng thì Tần Thời Luật cũng không biết tiền của cậu được tiêu ở đâu, chẳng qua anh vẫn nói nhà có thể bán, ngoài ra anh còn đồng ý bán giúp cậu nữa, vì vậy Đường Dục cực kỳ vui vẻ, lúc ăn cơm cậu đích thân bưng một bát chè mè đen từ trong bếp ra, đặt ở trước mặt Tần Thời Luật.
Liên tiếp bốn ngày liền, bữa nào cũng có chè mè đen, giờ nhìn thấy món này Tần Thời Luật chỉ muốn ói.
Đường Dục đứng ở bên cạnh ân cần nhìn anh, đẩy đẩy cái bát đến trước mặt anh: "Anh mau ăn đi, tôi đặc biệt bảo thím Trường hầm cho anh đấy."
Tần Thời Luật không muốn ăn, anh đẩy bát chè mè đen sang một bên: "Hôm nay không ăn nữa."
"Không được!" Đường Dục vội la lên: "Công việc của anh vất vả như vậy, sao có thể không ăn chè mè đen, mệt nhọc quá mức sẽ bị hói đầu, anh đã đến tuổi này rồi, nhỡ đâu thêm vài năm nữa rụng hết tóc thì phải làm sao?"
Tần Thời Luật: "?"
Anh đã ở tầm tuổi nào rồi á?
Chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị so sánh tuổi tác, Tần Thời Luật nhìn Đường Dục hỏi: "Em chê anh già?"
Đường Dục lại đẩy bát chè đến trước mặt anh, chân thành nói: "Tôi không chê, nhưng tuổi anh, xác thật là đã lớn rồi."
Tần Thời Luật: "..."
Anh lớn hơn Đường Dục sáu tuổi nên ngay cả tư cách phản bác anh cũng không có, thật bực mình!
Anh hậm hực bưng bát mè đen lên uống một hớp, cái thứ dính dính trong miệng này làm anh thấy khó thở.
Hiển nhiên, cũng có thể là do anh bị Đường Dục làm cho tức đến khó thở.
Đến lúc nửa đêm, Tần Thời Luật dốc hết sức chứng minh với cậu để cho cậu biết cái gì gọi là càng già càng dẻo dai.
Năng lực tiếp nhận của Dường Dục rất tốt, cộng thêm mỗi lần Tần Thời Luật đều làm đủ khúc dạo đầu nên cậu không thấy khó chịu nhưng cậu sợ mệt, cuối cùng cậu không những không cầu xin Tần Thời Luật tha cho cậu, mà còn ngủ luôn dưới người Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật: "..." Em tôn trọng anh chút được không?