Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 111




Tần Thời Luật và Đường Dục cùng đi xem triển lãm tranh xong thì ngày hôm sau liền trở về Phú Dương.

Tần Thời Luật không biết tại sao một người Lâm Giang như Kỷ Bạch lại rảnh rỗi không có việc gì làm suốt ngày chạy tới Phú Dương, trông phiền chết đi được, cũng may sau khi xuống máy bay thì Kỷ Bạch nói cậu ta có việc nên đi trước.

Ngày hôm qua ở triển lãm tranh, Đường Dục và Kỷ Bạch trò chuyện về một bức tranh đến quên cả trời đất, lúc ấy Tần Thời Luật đều sắp chua đến mức biến thành chanh tinh, trên đời này Tần Thời Luật hắn không sợ cái gì cả, chỉ sợ xuất hiện một người có chung chí hướng với Đường Dục, có thể trò chuyện với cậu, ngoại hình không tệ và còn có ý xấu với cậu.

Kỷ Bạch chính là người như vậy, mấu chốt vẫn là cái tên điên Khương Nghiêu kia tự mình dẫn tới, quả thật đã gây ra áp lực không nhỏ với hắn.

Nhưng những kiến thức của Đường Dục không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể học được, cho dù Tần Thời Luật có tâm đi học, nhưng năm nay hắn đã 30, chờ đến lúc học được có phải hắn đã sắp nửa trăm rồi không?

Tần Thời Luật có chút hối hận vì đã không chơi chung với Tần Nguyên nhiều hơn, nếu không bây giờ hắn ít nhất cũng có thể hiểu được đôi chút.

Trong sảnh sân bay, Đường Dục kéo tay hắn, mở to đôi mắt tròn vo trên chiếc khẩu trang màu đen nhìn hắn: “Em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không vậy?”

Tần Thời Luật còn chưa tan hết mùi dấm, nhìn về phía Đường Dục: “Không nghe thấy, lặp lại lần nữa.”

Đường Dục nhón chân lên, ghé sát vào tai hắn lớn tiếng nói: “Hi Nhã nhắn tin cho em, hẹn em buổi tối ra ngoài ăn cơm, hỏi anh có muốn đi cùng hay không?”

Tần Thời Luật bị cậu hét đến bật cười, hắn đè cái đầu nhỏ đang ‘nhảy nhót’ của Đường Dục xuống: “Lần này nghe thấy rồi.”

Đường Dục lườm hắn một cái, không chịu lắng nghe người ta nói chuyện tử tế gì hết.

Tần Thời Luật hỏi cậu: “Chỉ có hai người thôi sao?”

Đường Dục bình tĩnh lại: “Còn có Cát Phi.”

Tần Thời Luật: “Cát Phi?”

Đường Dục gật đầu: “Ừm, chính là cảnh sát đó, anh không nhớ sao?”

Tần Thời Luật đương nhiên nhớ, em còn hút nước miếng người ta mà, sao anh có thể quên được?

Tần Thời Luật hỏi: “Hai người vẫn luôn liên lạc với vị cảnh sát đó à?”

Đường Dục sửa lại: “Không phải em, là Hi Nhã.”

Đường Dục vừa trả lời tin nhắn của Lý Hi Nhã vừa hỏi: “Rốt cuộc là anh có đi hay không, không đi thì thôi, em tự đi.”

“Đi, anh còn chưa nói không đi mà.” Tần Thời Luật chậc một tiếng, “Bảo bối à, anh phát hiện gần đây em không chỉ tính khí lớn hơn, mà ngay cả kiên nhẫn cũng kém đi rồi.”

Đường Dục nghiêng đầu nhìn hắn, tự mình kiểm điểm lại một chút, sau đó biết sai mà không sửa “Ồ” một tiếng.

“……” Tần Thời Luật phát hiện nhóc con này càng ngày càng biết cách chọc giận hắn.

Hắn nhấc cằm Đường Dục lên, bá đạo hôn lên môi cậu một cái, xung quanh có rất nhiều người qua lại, tai Đường Dục lập tức đỏ lên.

Tần Thời Luật nhìn màu đỏ đang lan dần trên vành tai của cậu, mềm mại như đang dụ dỗ hắn ăn nó, hắn nhịn không được nói: “Em thật đúng là càng ngày càng quyến rũ.”

Đường Dục tủi thân muốn hỏng rồi.

Cậu quyến rũ lúc nào, cậu còn chưa làm cái gì hết mà!

*****

Kỷ Bạch rời khỏi sân bay thì đi thẳng tới bệnh viện, địa chỉ bệnh viện là do Khương Nghiêu cung cấp, lúc trước Đường Dục đã đến đây để gặp bác sĩ tâm lý.

Để không vi phạm quy định của bệnh viện, Kỷ Bạch đăng ký xếp hàng lấy số như bình thường, nhưng cũng không mất nhiều thời gian, khoa tư vấn tâm lý của bệnh viện cũng không đông người, thời điểm đến lượt hắn thì hắn đã là người cuối cùng.

Vào cửa, bác sĩ ngẩng đầu lên, hai người đồng thời sửng sốt.

“Kỷ Bạch?” Lương Nhất Thăng kinh ngạc đứng lên.

Kỷ Bạch không ngờ sẽ gặp lại bạn học cũ của mình ở đây: “Cậu là bác sĩ tâm lý ở đây à?”

Lương Nhất Thăng “chậc” một tiếng: “Không phải trên phiếu khám bệnh có viết tên tôi sao, cậu không thèm nhìn luôn à?”

Kỷ Bạch quả thật không nhìn, lúc này mới nhìn thoáng qua.

Lương Nhất Thăng hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì với cậu thế? Vậy mà lại sa sút đến mức tới đây lấy số của tôi, tôi nhớ năm đó thành tích môn tâm lý học của cậu là tốt nhất, không phải còn ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu sao? Hay là cậu đã ứng với câu nói kia, ‘thầy thuốc không tự chữa được bệnh’?”

“Nhiều năm không gặp mà cái miệng của cậu vẫn phiền như ngày nào,” Kỷ Bạch nhét phiếu khám bệnh vào tay anh ta: “Tôi không tới để khám bệnh.”

Lương Nhất Thăng không tin: “Vậy cậu tới để làm gì? Cậu không cần phải cảm thấy ngại vì gặp lại bạn học cũ đâu, tuy thành tích của tôi không tốt bằng cậu, nhưng dù sao tôi cũng là một bác sĩ tâm lý chính quy, có tâm sự gì thì cứ nói ra, tôi sẽ giúp cậu giải toả.”

Kỷ Bạch bật cười: “Tôi thật sự không phải tới để khám bệnh, tôi đến để hỏi thăm tình huống của một người, là nam, tên Đường Dục, không biết cậu có còn ấn tượng hay không.”

Trước đó hắn còn lo lắng rằng bác sĩ ở nơi này sẽ không cung cấp tư liệu về Đường Dục cho hắn, bây giờ nhìn thấy Lương Nhất Thăng, Kỷ Bạch không cần phải tốn nhiều công sức để thuyết phục nữa.

Còn về Lương Nhất Thăng, anh ta quả thật còn nhớ rõ cậu thanh niên tên Đường Dục kia, vì dù sao người dám nói mình bị bệnh tâm thần cũng không có nhiều lắm.

“Nhớ thì nhớ, nhưng cậu cũng biết quy định trong ngành này của chúng ta mà, không thể tùy tiện tiết lộ tình trạng của bệnh nhân.” Lương Nhất Thăng hồ nghi nhìn hắn, anh ta quen biết Kỷ Bạch đã nhiều năm, biết Kỷ Bạch không phải là người thích lo chuyện bao đồng, “Đường Dục mà cậu nói là một thanh niên khá đẹp trai đúng không? Cậu ấy là gì của cậu mà khiến cậu phải đặc biệt đến đây đăng ký để hỏi thăm vậy.”

Lương Nhất Thăng tò mò, Kỷ Bạch cũng quen miệng nói thẳng: “Người tôi thích.”

Lương Nhất Thăng không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, anh ta sửng sốt: “Cậu, người cậu thích? Người cậu nói và người tôi nói chẳng lẽ không phải cùng một người? Người tôi nói có vẻ đã kết hôn rồi.”

Thấy anh ta phản ứng dữ dội như vậy, Kỷ Bạch “Ừm” một tiếng: “Chắc là cùng một người đấy, người tôi thích cũng kết hôn rồi.”

Lương Nhất Thăng hít một hơi thật sâu: “…… Có phải cậu đã ở nước ngoài quá lâu rồi không? Ở trong nước không có thịnh hành chuyện này đâu.”

Kỷ Bạch cười một tiếng: “Không thịnh hành loại nào? Không thịnh hành thích người đã kết hôn? Tôi chỉ thích thôi, cũng chưa nói muốn làm gì cậu ấy, sao lại không được?”

Lương Nhất Thăng không tin được những lời Kỷ Bạch vừa nói: “Nếu không làm gì thì cậu còn đến chỗ tôi hỏi thăm làm gì?”

Kỷ Bạch còn muốn hỏi chuyện chính, không phí thời gian để tiếp tục đùa giỡn nữa: “Cậu ấy là em trai Khương Nghiêu.”

Lương Nhất Thăng lại sửng sốt.

Lương Nhất Thăng học cao trung ở Lâm Giang, là bạn học của Kỷ Bạch và Khương Nghiêu, quan hệ của Lương Nhất Thăng và Khương Nghiêu không thân thiết như với Kỷ Bạch, nhưng cũng không tính là tệ.

Lương Nhất Thăng suy nghĩ một lúc: “Em trai cậu ta? Không phải cậu nói đó chỉ là sự ảo tưởng của cậu ta thôi sao? Hồi đó cậu còn nói cậu chọn học tâm lý học là để trị chứng hoang tưởng cho cậu ta mà.”

Kỷ Bạch: “…… Có thể đừng nhắc lại mấy lời ngu xuẩn thời trẻ trâu của tôi được không?”

Kỷ Bạch cũng không để Lương Nhất Thăng khó xử, hắn không xem bất cứ tư liệu nào của bệnh nhân, chỉ hỏi xem Đường Dục đã nói những gì với anh ta.

Lương Nhất Thăng còn nhớ khá rõ, đều là một số đoạn ngắn giống như giấc mơ, sau khi nói xong, anh ta cũng muốn hỏi Kỷ Bạch để kiếm thêm kinh nghiệm: “Tôi cảm thấy cậu ấy chỉ là vô tình sinh ra ảo giác, cậu thấy sao?”

Dù sao Đường Dục cũng không xem Kỷ Bạch là bác sĩ tâm lý, nghe Lương Nhất Thăng nói xong, Kỷ Bạch mới biết được ngày đó Đường Dục vẫn còn nhiều chuyện chưa nói hết, nhưng mà có nói hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trong mỗi lần ‘ảo giác’ này, đều có sự tồn tại của Tần Thời Luật.

Lúc trước Kỷ Bạch chỉ là suy đoán, bây giờ hắn gần như có thể khẳng định: “Là ỷ lại về mặt tình cảm.”

Lương Nhất Thăng gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoại trừ những ‘ảo giác’ đó ra, khi tôi hỏi cậu ấy về người kia, trông cậu ấy không được tập trung cho lắm, cảm giác có chút giống như tránh né cảm xúc.”

Kỷ Bạch cũng chưa từng gặp trường hợp nào như vậy, rõ ràng là về mặt tâm lý có sự ỷ lại về tình cảm rất nghiêm trọng, nhưng bề ngoài lại chẳng thể hiện ra chút nào, giống như là sự ỷ lại đó được sinh ra trong tiềm thức, mà ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện.

*****

Buổi tối, Tần Thời Luật và Đường Dục tới nhà hàng mà Lý Hi Nhã đã đặt trước, Cát Phi và Lý Hi Nhã đã có mặt.

Bốn người ngồi cùng một bàn, cảnh tượng có chút quỷ dị không thể giải thích được.

Rõ ràng là hai nam hai nữ, nhưng……

Lý Hi Nhã ho khan một tiếng: “Tôi xin thông báo một chuyện, tôi và Tiểu Phi đã chính thức ở bên nhau.”

Đường Dục cực kì biết phối hợp với bầu không khí, Lý Hi Nhã nói xong cậu liền ‘bạch bạch bạch’ vỗ tay: “Chúc mừng hai người.”

Tần Thời Luật mờ mịt nhìn về phía Cát Phi: “Không phải cô là nữ sao?”

Cát Phi vừa mới “Ừm” một tiếng đã bị Lý Hi Nhã ôm cánh tay, Lý Hi Nhã nói: “Thế nào, anh còn dám kì thị?” Lý Hi Nhã đưa mắt nhìn Đường Dục: “Đường Tiểu Dục, cậu dạy dỗ anh ta như thế đó hả?”

Đường Dục nói một tiếng “Xin lỗi”, sau đó quay đầu nói với Tần Thời Luật: “Nam nữ bình đẳng.”

Tần Thời Luật đương nhiên biết nam nữ bình đẳng, hắn hỏi Lý Hi Nhã: “Nhà hai người đồng ý không?”

Lý Hi Nhã vì theo đuổi Cát Phi mà hao tổn hết sức lực, bây giờ cô chỉ nghĩ tới chuyện công bố cái tin vui này, còn về gia đình, cô còn chưa có nghĩ tới, nhún nhún vai: “Đường Dục nói hai người là tiền trảm hậu tấu, tôi quyết định sẽ noi theo hai người.”

Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục: “Bây giờ thầy Tiểu Đường còn truyền dạy những chuyện thế này nữa sao?”

Đường Dục giật giật tròng mắt: “Em không có truyền dạy, là cô ấy tự học thành tài.”

Đường Dục nâng ly: “Chúc hai người sẽ mãi mãi thích đối phương như ngày hôm nay, chúc người thân bên cạnh hai người cũng sẽ chúc phúc cho hai người như tôi đã chúc, chúc hai người sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, chúc hai người sinh không rời chết không bỏ.”

Mấy câu trước nghe còn được, nhưng nói đến gần cuối, Lý Hi Nhã chau mày: “Không phải, cậu nói giống như diễn văn kết hôn thì cũng thôi đi, sao còn liên quan đến sinh với chết vậy? Nghe không may mắn gì hết.”

Tần Thời Luật vỗ nhẹ đầu Đường Dục: “Xin lỗi, bệnh cũ của em ấy.” Cứ động một cái là treo chuyện sinh tử lên trên miệng, không kiêng kị gì cả.

Dùng bữa xong, Cát Phi và Lý Hi Nhã đi trước, Đường Dục và Tần Thời Luật đi tới bãi đỗ xe để lấy xe.

Vừa rồi còn có lời mà Tần Thời Luật chưa nói trên bàn cơm, lúc này thấy Đường Dục vẫn đang vui vẻ, hắn nhịn không được nói: “Lý gia chỉ có một đứa con gái duy nhất là Lý Hi Nhã, cha cô ấy là con trai độc nhất trong nhà, mọi hy vọng của nhà bọn họ đều đặt hết lên người cô ấy.”

Đường Dục biết, Lý Hi Nhã cũng biết, cho nên khi cô và Cát Phi ở bên nhau, chuyện thứ nhất chính là hẹn bọn họ ra gặp mặt, bởi vì chỉ có ở trước mặt bọn họ, cô mới có thể không cần cố kỵ bất cứ điều gì, thản nhiên nói “Tôi và Cát Phi đã chính thức ở bên nhau”, cô muốn nghe thấy lời chúc phúc, dù cho lời chúc phúc ấy chỉ đến từ một hai người.

Lời chúc phúc của Đường Dục là thật lòng, cậu hy vọng những người yêu nhau đều có thể mãi mãi ở bên nhau, cũng hy vọng những người ở bên cạnh bọn họ cũng có thể chúc phúc cho họ giống như cậu đã chúc phúc.

Bãi đỗ xe, Đường Dục chậm rì rì đi theo Tần Thời Luật: “Em biết.”

Đường Dục còn đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên đèn pha từ phía sau chiếu thẳng vào hai người, Đường Dục quay đầu lại, bị ánh sáng kia làm cho loá mắt, sau đó liền nghe thấy tiếng động cơ rú lên, chiếc xe kia màu gì cậu còn chưa kịp thấy rõ thì nó đã bất ngờ tăng tốc hướng thẳng đến bọn họ……

Trong đầu Đường Dục lại xuất hiện cảnh tượng tai nạn xe hơi như trong giấc mơ kia, cậu đột ngột buông cánh tay đang che mắt xuống.

Tần Thời Luật: “Cẩn thận……” Tốc độ xe quá nhanh, Tần Thời Luật còn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy một cái.

Đường Dục không biết lấy đâu ra sức mạnh, đẩy mạnh Tần Thời Luật ra: “Mau tránh ra!”

Tần Thời Luật đột nhiên bị đẩy, lảo đảo lùi về sau vài bước, chỉ nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, chiếc xe kia đâm thẳng vào Đường Dục rồi nghênh ngang rời đi……

*****

Khương Nghiêu chạy suốt đêm từ Ninh Quảng về, đến bệnh viện đã là rạng sáng, giờ này vốn đã hết thời gian thăm bệnh, nhưng bên ngoài hành lang vẫn đang có vài người đang đứng.

Lâm Triết và Lê Thành đã đến tòa nhà kia để lấy camera giám sát, cũng đã báo cảnh sát, sau khi kiểm tra họ đã phát hiện đó là chiếc xe nào, tuy camera cũng quay được người lái xe, nhưng người đó mang mũ và khẩu trang, ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt được.

May mắn là sau khi Đường Dục đẩy Tần Thời Luật ra cũng không có đứng ngốc ở đó, cậu tránh đi, nhưng lại không hoàn toàn tránh được, xe đụng vào chân cậu, cậu ngất đi là vì sau khi bị đụng vào chân thì cơ thể không đứng vững, thời điểm té xuống thì đầu bị va chạm.

Thẩm Nhất Trì và Khương Nghiêu vội vã chạy từ Ninh Quảng về, hắn vội vã đi tới, hỏi Dư Nhạc Dương: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Dư Nhạc Dương và Đàm Nam Sơn cùng nhau tới, cậu ta lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói không nghiêm trọng, nhưng tôi đã thấy bác sĩ bó bột cho cậu ấy.”

Mặt Tần Thời Luật không còn chút huyết sắc nào, cực kì âm trầm, Lê Thành thấy hắn như vậy cũng không dám nhiều lời.

Tần Thời Luật: “Đi tra hết những chiếc xe cùng loại trên toàn Phú Dương, không được bỏ sót bất cứ dấu vết nào, cho dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra người này cho tôi!”

Bệnh viện này là bệnh viện lúc trước Đường Dục tới gặp bác sĩ tâm lý, thời điểm Lương Nhất Thăng tan tầm thì thấy Tần Thời Luật đang ôm Đường Dục đã bất tỉnh chạy vào, anh ta đi theo tới phòng cấp cứu để hiểu rõ tình huống, sau đó lập tức gọi ngay cho Kỷ Bạch, Khương Nghiêu cũng là nghe từ Kỷ Bạch chuyện Đường Dục bị thương.

Từ lúc Tần Thời Luật đưa Đường Dục vào bệnh viện thì bắt đầu giống như một thùng thuốc nổ cỡ lớn có thể nổ bất cứ lúc nào, không ai dám chọc vào, Kỷ Bạch càng sẽ không chủ động chạm vào cái rủi ro này, sau khi tới thì hắn liền đứng yên lặng ở một bên, Tần Thời Luật cũng không rảnh quan tâm.

Trước đó Lâm Nghi cũng đã tới, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn nói Đường Dục vì đẩy hắn ra nên mới bị xe đâm.

Kỷ Bạch nhìn người phụ nữ kia trách mắng Tần Thời Luật, nói hắn vô dụng, nói chuyện chỉ có như thế mà lại để Đường Dục bị đâm, lời kia vừa nói ra, Kỷ Bạch thật sự sợ Tần Thời Luật sẽ không nhịn được mà ra tay giết người.

Kỷ Bạch liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh một cái, Đường Dục có thể mạo hiểm đẩy Tần Thời Luật ra mà không tiếc để bản thân mình bị thương, như vậy mà còn không được gọi là thích sao? Ngay cả mạng cũng không cần.

Lâm Triết có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó, nhưng hắn càng muốn biết, lúc đó Đường Dục đã có tâm trạng gì khi đẩy Tần Thời Luật ra.

Lúc này trời đã về khuya, bệnh viện chỉ còn lại Tần Thời Luật, Khương Nghiêu và Lâm Triết.

Từ khi đến tới bây giờ, Khương Nghiêu vẫn chưa nói một câu nào, hắn nhìn người đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng vải, chân thì bó bột, một Đường Dục lúc trước vẫn còn tung tăng nhảy nhót, bây giờ lại nằm yên trên giường không nhúc nhích, đôi mắt dưới gọng kính kia u ám ảm đạm không rõ.

Đường Dục chưa tỉnh, hai người kia giống như đang phóng đầy một phòng khí gas, chỉ cần không chú ý là có thể bùng cháy.

Lâm Triết mở miệng: “Khương thiếu, tôi sẽ tới khách sạn gần đây đặt một phòng, anh đi nghỉ ngơi một lúc đi, bác sĩ nói có thể ngày mai Đường thiếu sẽ tỉnh lại, bây giờ cậu ấy cũng cần nghỉ ngơi.”

Sau một lúc lâu, Khương Nghiêu giật giật, hắn nhìn Tần Thời Luật: “Bảo anh ta đi đi.”

Tần Thời Luật không để ý đến Khương Nghiêu, hắn kéo chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng bệnh tới mép giường rồi ngồi xuống.

Cuối cùng Khương Nghiêu vẫn bị Lâm Triết thuyết phục rời đi, trong phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tần Thời Luật không hề chớp mắt nhìn Đường Dục đang ngủ say.

Giường trong phòng bệnh VIP rất lớn, đủ cho cả hai người đàn ông trưởng thành ngủ, nhưng Tần Thời Luật vẫn sợ đụng tới vết thương của Đường Dục, nên không dám chạm vào cậu.

Hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, rõ ràng là một người cực kì lười biếng, từ đâu mà lại có sức lực lớn như vậy để đẩy hắn ra, dưới tình huống đó, ngay cả hắn đều không kịp phản ứng, Đường Dục lại trước một bước làm ra hành động như vậy.

Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đường Dục đang hôn mê chưa tỉnh, giọng khàn khàn hỏi: “Rốt cuộc là em đã nghĩ gì vậy? Em có biết làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Có biết là anh sắp bị em hù chết rồi không?”



Đường Dục đang mơ, cậu mơ thấy mình đang ôm một chậu hoa lan băng đứng trước mặt Tần Thời Luật: “Hôm hôn lễ diễn ra anh cài đoá hoa này được không?”

Tần Thời Luật ôm cả người lẫn hoa vào trong lòng: “Em bỏ được sao?”

Đường Dục: “Bỏ được, đoá hoa này là trồng riêng cho anh mà, anh thích không?”

Tần Thời Luật: “Thích, đáng tiếc, chỉ có một đóa.”

Đường Dục cười nói: “Không sao cả, chờ sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ trồng cho anh một vườn hoa lan băng, đến lúc đó em muốn trong sân có một cái nhà ấm trồng hoa làm bằng pha lê, mỗi ngày chúng ta sẽ đứng trên ban công lầu hai, vừa nhìn xuống là thấy được cả một vườn hoa lan băng bên trong nhà ấm, anh thấy được không?”

Tần Thời Luật hôn lên trán cậu: “Được, em nói cái gì cũng được hết, thật mong ngày cưới sẽ nhanh đến, anh sắp chờ không nổi nữa rồi.”

Tần Thời Luật không biết mình đã ngủ khi nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, vừa mới ngồi dậy đã bị sắc mặt khó coi của Khương Nghiêu ngồi ở mép giường đối diện làm giật mình.

“Tỉnh rồi à?” Khương Nghiêu châm chọc nói: “Ngủ ngon nhỉ, tối hôm qua phải để cậu tới khách sạn ngủ mới đúng.”

Tần Thời Luật không nói gì, có lẽ là giấc mơ vừa rồi làm tâm tình của hắn không tệ, hắn cũng lười chấp nhặt với Khương Nghiêu.

Cẩn thận ngẫm lại, hắn vẫn có thể nhớ rõ từng cảnh tượng trong giấc mơ, rõ ràng đến mức như đã từng trải qua chuyện đó trong thực tế, hắn không biết tại sao bản thân lại có một giấc mơ như vậy, quá chân thật, nhưng lại không phù hợp với hiện thực.

Trong hiện thực, hắn đã được Đường Dục tự tay trồng cả một vườn hoa lan băng, cũng đã có nhà ấm trồng hoa bằng pha lê, chỉ là hắn chưa từng cùng Đường Dục ngắm hoa từ ban công lầu hai.

Nhìn Đường Dục vẫn còn chưa tỉnh lại, Tần Thời Luật thầm nói ở trong lòng: Chờ em tỉnh lại, mỗi ngày anh nhất định sẽ cùng em ngắm hoa lan băng từ ban công lầu hai.