Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ

Chương 2: Chàng Rể Vô Dụng




“Xin lỗi Mộc Trân, anh có chút chuyện nên đến trễ” Diệp Phong vội vội vàng vàng, may mà về kịp.

Lúc này đây, trước cổng nhà họ Thu, khách đến đông đúc, náo nhiệt vô cùng. Thế nhưng nhan sắc của Thu Mộc Trân vẫn vô cùng vượt trội. Dáng vẻ thướt tha của cô rất nổi bật, Diệp Phong vừa đến đã nhìn thấy ngay. “Có chút chuyện? Một kẻ vô dụng thì có chuyện gì cơ chứ?” “Rề rà lôi thôi chậm chạp, Mộc Trân nhà chúng tôi bị thằng bỏ đi như cậu liên lụy đấy.” Nhác thấy Diệp Phong, một người phụ nữ lập tức trưng ra vẻ ghét bỏ, chỉ vào mũi anh rồi mắng xối xả.

Nhìn trang phục anh đang mặc, bà ta còn giận dữ hơn: “Cậu là thằng ngốc đấy à? Có biết hôm nay là ngày gì không? Mặc thứ quần áo rách nát này để Mộc Trân nhà tôi mất mặt phải không hả?”

Người phụ nữ tái mặt vì tức giận, trông như muốn giơ chân đạp Diệp Phong một cái. Người đàn ông trung niên đứng cạnh bà ta cũng trừng mắt nhìn Diệp Phong với vẻ không vui. Sự khinh miệt và chán ghét hiện rõ trên mặt ông ta. “Thôi được rồi, mẹ đừng nói nữa." Thu Mộc Trân lại rất điềm tĩnh, hờ hững cất lời.

Như thể, cô đã quen với việc bị Diệp Phong làm mất mặt rồi. “Sao lại không nói chứ? Mộc Trân, thắng bất tài này cố ý. Cố ý ăn mặc như vậy để làm mất mặt mũi nhà chúng ta. Nó là kẻ được ông trời phải xuống để giày vò cả nhà mình. Hàn Lệ tức tối gầm lên với đôi mắt đỏ ngầu. Mấy năm nay, bà ta đã chịu rất nhiều tủi nhục vì Diệp Phong. “Đủ rồi!” Thu Mộc Trân bỗng gào lên, “Mẹ, mẹ còn muốn ầm ĩ đến khi nào nữa? Ở trong nhà mẹ đã mắng chửi rồi, ra ngoài vẫn còn muốn mằng sao? Mẹ có biết, mẹ làm vậy chẳng khác gì tát vào mặt con gái mẹ không? Còn nữa, chính mẹ cũng biết, từ sau khi Diệp Phong bước chân vào nhà, chúng ta có từng mua bộ quần áo nào cho anh ta hay chưa? Mẹ bảo Diệp Phong phải quần là áo lượt, anh ta có u?"

Thu Mộc Trân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Diệp Phong nhận ra mắt cô cũng đã đỏ hoe.

Ba năm qua, không ai biết gia đình họ đã chịu sỉ nhục và ấm ức nhiều đến nhường nào.

Bị con gái quát như vậy, Hàn Lệ cũng không nói gì nữa, lau mắt rồi quay đi.

Diệp Phong không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cùng gia đình Thu Mộc Trân bước vào nhà.

Không khí trong nhà họ Thu đang rất tưng bừng.

Lúc này, gia đình ông Tư đang đứng trước cổng, tiếp đón nồng hậu những vị khách đến dự. "Ha ha~" “Chị dâu càng ngày càng xinh đẹp ra nhỉ?" “Đến đây dự là chúng tôi vui lắm rồi, không cần quà cáp đâu mà.” “Hầy, khách sáo quá rồi.” “Nhiều tiền như vậy à? Không được đầu, quý giá quá “Được rồi, chúng tôi sẽ nhận. Khi nào con trai anh kết hôn thì nhớ báo cho chúng tôi nhé." “Doanh Doanh, còn không mau cảm ơn bác Hai và chị dâu?”



Vương Xảo Ngọc – vợ ông Tư niềm nở nhận quà của khách. Đoạn, bà ta bảo con gái Thu Mộc Doanh mau chóng gọi “chị dâu”, miệng mồm ngọt ngào vô cùng, sau đó chu đảo đưa khách vào sảnh. “Chúc mừng nhé, Xảo Ngọc. Gia đình chúng tôi không đến muộn chứ?” Vào lúc này, gia đình Thu Mộc Trân cũng xuất hiện. Mẹ

Thu Mộc Trân – Hàn Lệ mỉm cười chúc mừng, Thu Mộc

Trân và Diệp Phong cũng thân mật gọi hai tiếng “thím Tư. “Ồ, có muộn cũng không sao. Nhà các người đến cũng chẳng ảnh hưởng gì ấy mà.” Nụ cười trên môi Vương Xảo Ngọc vụt tắt khi nhìn thấy gia đình Thu Mộc Trân. Bà ta nghiêm mặt, lạnh lùng đáp trả, cũng chẳng để tâm đến lời chào thân thiết của Thu Mộc Trần và Diệp Phong. “Ai cho các người đến đây?” “Lại còn dẫn theo tên rác rưởi này, không biết xấu hổ à?"

Vương Xảo Ngọc tuy có thái độ không tốt nhưng ít nhất vẫn còn nể nang họ. Thu Mộc Doanh thì khác, cô ta còn trẻ, nói năng chẳng hề kiêng dè. Vừa trông thấy Diệp Phong, cô ta đã cảm thấy ghê tởm, lập tức chửi thẳng vào mặt đối phương, không màng đến khách khứa xung quanh. Ngay cả bác của mình mà cô ta còn không chào, huống hồ là người chị họ Thu Mộc Trân. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại* Truyện88.vip

Ở nhà họ Thu, Diệp Phong là một nỗi sỉ nhục. Có con rể vô dụng, gia đình Thu Mộc Trân tất nhiên cũng không được chào đón. “Nhỏ tiếng lại đi, Doanh Doanh, kẻo gây chú ý. Vương Xảo Ngọc kéo tay cô con gái. Đoạn, bà ta lạnh lùng nhận tiền mừng từ gia đình Thu Mộc Trân, bảo họ vào trong, tự tìm chỗ ngồi. “Trông chừng tên rác rưởi ấy, đừng để nó làm mất mặt Doanh Doanh nhà tôi." Vương Xảo Ngọc vẫn không quên mỉa mai Diệp Phong một câu. “Cái gia đình này đi những bốn người mà tiền mừng lại ít như vậy. Rõ ràng là đến ăn chực, đúng là không biết xấu hổ mà.” Giọng điệu ghét bỏ của Thu Mộc Doanh vang lên từ đẳng sau khiển sắc mặt Thu Mộc Trân trắng bệch, Hàn Lệ cũng rất khó chịu. Nhưng họ đành vờ như không nghe thấy, lặng lẽ bước tiếp.

Dẫu sao thì trong năm người con trai nhà họ Thu, gia đình họ là kém cỏi nhất. Con rể họ cũng là người vô dụng nhất, không tiền không thể, tất nhiên cũng chẳng có quyền lên tiếng.

Lúc này, ngoài cửa bỗng trở nên ồn ào.

Ngay sau đó là một chiếc MercedesBenz xuất hiện. Một cô gái trẻ mặc đầm dài khoác tay một người đàn ông tiến vào.

Thấy hai người kia đến, vẻ chán ghét của Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh khi trông thấy gia đình Diệp Phong bỗng chốc thay đổi ngay. Khuôn mặt vui mừng như dát thêm mật ngọt, họ tươi cười vô cùng rạng rỡ. Đối phương chưa vào, mẹ con họ đã vội vàng chạy ra cổng để nghênh tiếp. “Thu Hồng, em rể, cuối cùng hai em cũng đến. Chị Tư chờ hai em cả buổi rồi đấy.” Thu Mộc Doanh cất giọng lấy lòng. “Nào, mời vào!” “Sao lại mua nhiều quà thế? Khách sáo quá.” “Người đâu, cầm quà giúp cháu rể tôi.” Vương Xảo Ngọc cũng nịnh nọt đủ kiểu, đon đả đón chào.

Cùng là họ hàng mà cách đối xử lại một trời một vực như vậy, gia đình Thu Mộc Trân nhìn mà cảm thấy như bị dao cứa vào tim.

Thu Mộc Hồng là con gái của ông Năm. Vì có được con rể ưu tú nên cả nhà họ Thu luôn rất nhiệt tình xu nịnh gia đình họ.