Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 441




Tuy rằng Diệp Mặc đã từ dưới tầng hầm đi ra, nhưng vẫn không thể không bội phục cách phòng ngự tàn nhẫn của Viễn Trí Dung.

Viễn Trí Dung này chẳng những thành lập cơ sở nghiên cứu dưới mặt đất, hơn nữa còn đang chôn xung quanh cơ sở nghiên cứu bảy tám trái bom.

Diệp Mặc không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với bom, hắn vừa thấy số bom này, liền biết đây là Viễn Trí Dung sợ chuyện phiền phức. Một khi xảy ra chuyện gì, y cho bom này phát nổ, cái gì cũng không giữ lại.

Diệp Mặc đem toàn bộ số bom này đào ra, sau đó chôn ở xung quanh biệt thự của Viễn Trí Dung, căn biệt thự xa hoa này, Diệp Mặc đoán phải tốn hơn một tỉ mới xây dựng nên được. Không biết lúc Viễn Trí Dũng ấn nút kích nổ bom, biệt thự của mình bị nổ, y sẽ có tâm trạng gì.

Tuy Diệp Mặc rất muốn chôn vài cái ở phía dưới tòa nhà Viễn Bắc nhưng vừa nghĩ đến sẽ hại chết rất nhiều người vô tội, hắn đành bỏ qua ý tưởng điên cuồng của mình.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn vẫn không độc ác lắm, một người độc ác nhất định sẽ không chút ngần ngại lựa chọn chôn vài cái ở phía dưới ba mươi tám tầng của tòa nhà Viễn Trí Dung.

Ba giờ sau, Diệp Mặc rời xa biệt thự của Viễn gia.

La Thanh là người pha rượu của quán rượu Ô Hà Bạn, y quen chị Doanh. Chỉ có điều thời gian y đi làm thường là mười giờ tối đến hai giờ sáng. Mà chị Doanh mặc dù là nhân viên chào hàng của quán Ô Hà Bạn, nhưng thời gian cô ở lại quán rượu cho tới bây giờ cũng không quá mười giờ tối, bình thường trước mười giờ, cô nhất định phải tan ca rồi.

Nhưng hôm nay đã gần 0 giờ sáng rồi mà chị Doanh vẫn ở lại quán rượu, tuy nhiên cô cũng không đi ra ngoài bán rượu mà lo lắng ngồi ở bên cạnh một cái bàn dường như đang chờ ai đó.

-Ây da, đây không phải chị Doanh sao? Sao bây giờ còn chưa tan ca vậy?

Theo một tiếng nói chuyện ngả ngớn, một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới bên bàn Lục Doanh Doanh rồi trực tiếp ngồi xuống. Đi cùng y còn có hai gã thanh niên, tuy nhiên thấy thanh niên này ngồi ở chỗ Lục Doanh Doanh, hai gã thanh niên này lại đổi một cái bàn khác.

Lục Doanh Doanh cau mày nhìn thanh niên này một chút, người này cô đương nhiên có quen biết, không phải một lần làm phiền cô. Tuy nhiên từ trước tới giờ đều không cho y cơ hội, bởi vì mọi hôm không đến mười giờ cô liền tan ca, hôm nay tới 12 giờ rồi mà còn ở nơi này là một điều đặc biệt bất ngờ.

-Mang hai chén Thanh Hoa Thanh Diệp đến đây. Lần này tôi mời.

Thanh niên này vỗ tay gọi.

Lục Doanh Doanh lạnh giọng nói:

-Cố Sùng, tôi không muốn uống rượu với anh, anh nhường một chút.

Tên thanh niên Cố Sùng này cười ha hả:

- Chị Doanh, bây giờ là tôi giúp cô bán hàng nha, cô cứ đối đãi với người giúp cô buôn bán như vậy? Cô xem tôi cố ý chọn rượu Thanh Hoa Thanh Diệp đó.

Lục Doanh Doanh như không nghe thấy gì đứng lên, muốn đổi chỗ khác. Cô biết Cố Sùng, người này coi như là một tiểu bá vương ở đây, tuy nhiên cô biết tiến biết lùi, bình thường rất ít khi đi gây chuyện với y. Biết y thường đến quán rượu sau mười một giờ, cô tan ca tương đối sớm, cho nên cũng rất khó gặp. Nếu là bình thường, chén rượu này cô cũng uống, nhưng là hôm nay trong lòng nàng bực bội, thiết tha muốn chờ Diệp Mặc tới, không có tâm trạng đi lấy lòng Cố Sùng.

-A, anh Cố có lòng tốt mời cô uống rượu, còn giúp cô đẩy mạnh tiêu thụ rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, cô không cảm ơn thì thôi, còn dùng loại thái độ này, chị Doanh, cô có ý gì?

Hai gã thanh niên vừa đi cùng Cố Sùng đã cản đường của Lục Doanh Doanh.

Sắc mặt Cố Sùng trầm xuống, bình thường lúc gặp người phụ nữ này, đùa giỡn cô một chút, cô cũng không dám nói gì, hôm nay cô uống nhầm thuốc sao?

Lục Doanh Doanh sớm đã bị Cố Sùng liệt vào một trong những cô gái có thể lên giường rồi, tuy rằng Lục Doanh Doanh không là đại mỹ nữ gì, nhưng cũng không tính là xấu, chủ yếu nhất là hai đại hung khí trước ngực nàng làm cho người ta nhìn liền ngứa ngáy khó nhịn.

Chỉ có điều Cố Sùng rất ít tới quán rượu này trước mười giờ đêm mà thôi, nhiều khi y đã quên người phụ nữ này, bởi vì Cố Sùng y không thiếu nhất chính là nữ nhân. Hôm nay lúc y phát hiện cô gái này còn ở lại, lập tức có chút khó nhịn. Đối với y mà nói, đừng nói là cô gái bán rượu, cho dù là danh môn khuê tú, y muốn lên thì lên. Hơn nữa đôi khi chơi đùa loại gái bán rượu này cũng là một loại kích thích.

Sắc mặt Lục Doanh Doanh có chút khó coi, cô biết cách làm vừa rồi của cô có chút không thỏa đáng. Ở trong này sự tồn tại của cô như thịt cá, chỉ vì muốn gặp một người nhận biết rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, tâm tình kích động, cho nên mới không chú ý thái độ và lời nói của mình.

-Rất xin lỗi, Cố thiếu gia, vừa rồi là tâm trạng tôi không tốt, tôi xin lỗi, chén rượu này tôi mời.

Nói xong Lục Doanh Doanh bưng lên trên bàn một ly rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, một hơi uống cạn.

Cố Sùng cười ha hả

- Đây không phải là được rồi ư, tuy nhiên…

Nói tới đây, Cố Sùng không nói tiếp, mà là nhìn về phía hai gã người hầu.

Hai gã thanh niên ngăn Lục Doanh Doanh lại giơ ngón tay cái lên nói:

- Chị Doanh thật là hiểu chuyện, nhưng hôm nay chị Doanh khiến anh Cố của chúng tôi tức giận. Tuy rằng anh Cố đại nhân đại lượng không so đo với cô, nhưng mà chị Doanh cũng cần tỏ chút thành ý chứ.

-Các anh còn muốn thế nào?

Lục Doanh Doanh sắc mặt không thay đổi, ở quán rượu loại chuyện này nhiều lắm, vừa rồi nhận sai là muốn cho Cố bá vương này chút mặt mũi, nếu y còn được voi đòi tiên, Lục Doanh Doanh cô cho dù như thế nào cũng không thể tiếp tục nhượng bộ. Loại người như thế, cô càng nhượng bộ, bọn họ lại càng làm tới.

- Chúng tôi muốn thế nào? Chị Doanh nói xem. Anh Cố có chút chú ý chị Doanh, cho nên, đêm nay chị Doanh hãy chăm sóc anh Cố đi, về sau việc kinh doanh của chị Doanh còn có anh Cố giúp đỡ.

Một gã thanh niên giọng điệu kì quái nói.

Lục Doanh Doanh biến sắc, lập tức nói:

- Nằm mơ.

Cố Sùng hừ lạnh một tiếng

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt…

Cố Sùng vừa dứt lời, một gã thanh niên đưa tay muốn tát cô một cái. Lục Doanh Doanh thường uống rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, mặc dù không có tu luyện qua nhưng động tác cũng rất nhanh nhẹn.

Thanh niên này còn chưa kịp đánh tới, cô liền theo bản năng đưa tay ra chặn.

Chỉ là sức của nàng sao có thể bì với thanh niên kia, vẫn bị đánh ngã như cũ, ngã ngồi lên chiếc ghế đối diện.

Trong lòng người pha chế rượu La Thanh lo lắng, nhưng y biết Cố Sùng không phải là người y có thể đắc tội.

La Thanh cẩn thận lấy điện thoại di động ra, định gọi báo cảnh sát. Nhưng điện thoại còn chưa kịp kết nối đã bị một bàn tay giữ lại.

-Ông chủ!

La Thanh không nghĩ tới giữ tay y lại là ông chủ quán rượu.

- La Thanh, tôi biết suy nghĩ của anh, tuy nhiên Cố Sùng không phải người tôi và anh có thể đắc tội.

- Nếu hôm nay anh báo cảnh sát, Cố Sùng vẫn sẽ không sao, nhưng anh thì thảm rồi, tôi cũng sẽ bị liên lụy.

- Ôi, chỉ có thể trách Doanh Doanh hôm nay vận khí không tốt. Hơn nữa, đi lại ở hộp đêm này thì sớm muộn gì cũng có ngày này.

Người trung niên giữ tay La Thanh thở dài nói.

Mặc dù là mười hai giờ khuya rồi, nhưng người đến uống rượu vẫn còn không ít, chủ yếu là bởi vì quán rượu Ô Hà Bạn là quán rượu lớn nhất gần đây, hơn nữa rượu nơi này vô cùng đầy đủ.

Cho dù người đến uống rượu cũng không ít, cũng có thật nhiều người nhìn thấy cảnh tượng bên này, nhưng không có một người đi lên nói nửa câu.

Trong mắt Lục Doanh Doanh hiện lên một tia tuyệt vọng, nàng nhìn nhìn Cố Sùng, đột nhiên nói:

- Cố thiếu gia, tôi đồng ý yêu cầu của anh, chỉ có điều anh cho tôi thời gian 1 đêm, tối nay tôi phải gặp một người bạn, ngày mai tôi tình nguyện theo anh.

Cố Sùng cười ha hả

- Tuy rằng cô không phải là trinh nữ thanh xuân gì, tuy nhiên muốn xếp tôi lên giường với cô sau người khác, tuyệt đối không khả năng. Cô muốn lên giường cùng người khác cũng được nhưng phải sau tôi.

-Anh tên Cố Sùng?

Một thanh âm thản nhiên vang lên bên tai mấy người.

Trong mắt Lục Doanh Doanh hiện lên một tia hưng phấn, cô thật không có nghĩ mình sẽ được cứu, mà người này lại chính là người mấy giờ trước nói biết Thanh Hoa Thanh Diệp. Cô đến bây giờ còn ở chỗ này chính là vì chờ hắn.

-Anh cuối cùng cũng tới rồi?

Trong lòng Lục Doanh Doanh như có thiên ngôn vạn ngữ, lần này bất kể như thế nào cũng không thể để người thanh niên trước mắt này rời khỏi. Về phần chuyện bị Cố Sùng ức hiếp, cô đã sớm quên mất rồi.

Cố Sùng đánh giá trên dưới một chút, đi tới chỗ Diệp Mặc, sau đó khinh thường nói:

- Đây là người cô muốn đợi? Là người tối nay cô muốn lên giường cùng?

Lúc này Lục Doanh Doanh mới nhớ tới chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cô không biết Diệp Mặc có phải là người mình muốn tìm hay không, nếu không phải người mình muốn tìm, như vậy cuối cùng người bị hại cũng chỉ là hắn mà thôi.

Diệp Mặc tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn tình trạng của Lục Doanh Doanh, còn có khách uống rượu ở xa xa, cùng với ba người ngăn Lục Doanh Doanh lại, hắn liền đoán được tám chín phần rồi.

Diệp Mặc không trả lời Cố Sùng, mà nói với Lục Doanh Doanh:

- Cô không phải phải tìm tôi có việc sao? Đi thôi.

Lục Doanh Doanh nhìn nhìn ba người Cố Sùng, cắn chặt răng đứng lên. Làm cho nàng kỳ quái là, hai người kia không ngờ lại không hề ngăn cô lại.

-Chúng ta đi mau.

Lục Doanh Doanh vừa thấy hai người này không ngăn lại cô, lập tức liền giữ chặt Diệp Mặc muốn nhanh nhanh rời khỏi. nguồn Đọc Truyện

Diệp Mặc khẽ mỉm cười

- Được rồi, chúng ta đi trước.

Hai người Diệp Mặc và Lục Doanh Doanh đi ra cửa chính quán rượu, Cố Sùng và hai gã người hầu mới có phản ứng, bọn họ cảm giác như vừa rồi thân thể bị khống chế, lần sơ suất này khiến cho Lục Doanh Doanh đi mất.

-Đuổi theo mau.

Cố Sùng tuy rằng không biết vừa rồi là xảy ra chuyện gì, nhưng y tuyệt đối sẽ không để cho miếng ngon đến miệng còn rớt ra ngoài. Hơn nữa y vốn chính là đi tìm kích thích, nào sẽ buông tha loại chuyện kích thích này.

-Bọn họ đuổi theo, chúng ta mau chạy.

Lục Doanh Doanh biến sắc, kéo Diệp Mặc chạy trốn.

Diệp Mặc gật gật đầu, chỉ có điều sắc mặt Lục Doanh Doanh rất nhanh liền đại biến, cô phát hiện dưới sự lôi kéo của cô Diệp Mặc chạy cũng không nhanh, hai người chỉ vừa chạy không đến 1000m, ngay tại một chỗ bóng cây hẻo lánh bị ba người Cố Sùng ngăn lại.

Lục Doanh Doanh thật vất vả tìm được người hiểu Thanh Hoa Thanh Diệp như Diệp Mặc này, đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, làm cho cô bỏ lại Diệp Mặc, cô thật sự cũng không cam lòng.

-Chạy đi, tiếp tục chạy đi!

Ba người Cố Sùng ngăn Diệp Mặc và Lục Doanh Doanh lại, lạnh lùng châm chọc nói.