Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 412




Diệp Mặc hiện ở Bắc Thái Bình Dương dọc theo hướng Hồng Kông đi tuyến đường San Francisco đã tìm hai lần rồi, theo tin tức mà Hư Nguyệt Hoa điều tra được, máy bay bay khỏi Hồng Kông sáu tiếng mới bị mất tin tức. Nhưng Diệp Mặc dự tính từ Hồng Kông bay đến San Francisco trong khoảng mười một tiếng đến mười ba tiếng đồng hồ, sáu tiếng chỉ có thể đi được một nửa quãng đường mà thôi, hẳn là đang ở vị trí giữa Thái Bình Dương.

Nhưng đoạn giữa Thái Bình Dương này, Diệp Mặc đã tìm đi tìm lại mấy lần rồi, nhưng không thể phát hiện được gì.

Diệp Mặc lúc này đứng trên vùng trời Thái Bình Dương, tuy cảm thấy lo lắng, nhưng không có cách nào. Hắn hận tu vi của mình quá thấp, nếu thần thức hiện tại của hắn có thể quét được vài chục km, thậm chí là phạm vi mấy trăm km, có lẽ công việc tìm kiếm đối với hắn mà nói sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mà thần thức lúc này của hắn cũng không quét được hơn bốn trăm mét, thậm chí là không đến khoảng cách năm trăm mét.

Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết, thần thức đạt vài chục thậm chí vài trăm km, đó đã là tu vi của Trúc Cơ và Kết Đan rồi, không cần nói đến hắn bây giờ, mà đến kiếp trước cũng chưa thể đạt được.

Tuy Diệp mặc không phải cố ý theo đuổi, nhưng bôn ba trên Thái Bình Dương liên tục mấy giờ, hắn cũng cảm thấy chịu không nổi. May mắn thay nơi này là chỗ sâu của Thái Bình Dương, hạm đội tuần dương Mĩ thật ra không thấy, nói cách khác, có lẽ còn có nhiều lời vô nghĩa hơn.

Xem ra tuyến đường này không có manh mối rồi, vậy thì cứ buông xuôi, Diệp Mặc tuyệt đối không như vậy. Nếu bỏ cuộc, bây giờ hoặc là về Hồng Kông nghĩ cách trước, hoặc là tiếp tục tìm kiếm.

Diệp Mặc nhớ tới hai người Nhật mà hắn bắt ở Hồng Kông, còn có "đế quốc mặt trời đen" bọn họ bắt cóc máy bay là vì nhà hóa học ấy, nhưng nếu "đế quốc mặt trời đen", thật sự có dã tâm lớn như vậy, thì máy bay có thể bị ép buộc đến hướng nước Nhật hay không?

Nghĩ đến đây, sinh lực của Diệp Mặc nổi lên, hắn đổi hướng tìm kiếm, chuyển bay sang hướng bắc, tuy chân nguyên của hắn bây giờ quá sức, nhưng nếu chẳng may không đúng thời điểm, hắn có thể sẽ bị bỏ lại.

Tuy rằng dự tính máy bay bị ép buộc rất có khả năng ở hướng Bắc, nhưng Diệp Mặc lại không cho ràng ở nước Nhật. Nếu người Nhật thật sự lộ liễu đem máy bay đến ép buộc nước Nhật, thì bọn nó là lũ ngu ngốc. Hơn nữa Diệp Mặc khẳng định cho dù hướng Bắc là phương hướng thật, tuyến đường bắt cóc cũng không thể ở gần quốc gia vùng duyên hải đươc.

Vùng duyên hải bình thường đều có hệ thống phòng ngự ngành hàng hải của mỗi quốc gia, nên hướng của bọn bắt cóc chỉ có thể là hướng biển Bering có dân cư thưa thớt. Hơn nữa biển Bering thật ra thuộc về vùng duyên hải của cả Nga và Mĩ, vậy thì máy bay có thể bị biến mất ở ngoài biển Bering, rất có thể là ở một hòn đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương, hoặc là ở một hải đảo nào đó gần nước Nhật.

Hai tiếng sau đó, đã là hơn hai giờ sáng, Diệp Mặc có chút mệt mỏi thả xuống một chiếc thuyền bom hơi. Sau khi luyện khí thăng cấp trung kỳ, chân nguyên của hắn tuy tăng lên rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi khoảng thời gian tìm kiếm liên tục trên biển dài như vậy.

Ở trên thuyền, ăn những thứ đơn giản, Diệp Mặc bắt đầu khôi phục chân nguyên. Lại một tiếng sau, tuy chân nguyên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mệt mỏi không chịu nổi lúc đầu.

Trên mặt biển vào ban đêm có thể nghe đủ loại âm thanh, thậm chí là tiếng kêu của những loài cú đêm, tuy nhiên đối với Diệp Mặc thì những thứ này không có chút ảnh hưởng nào. Hắn dự định đợi sau khi hồi phục chân nguyên, ban ngày sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Nhưng vừa lúc đó, hắn dường như nghe thấy tiếng nổ của động cơ, tuy như có như không, nhưng Diệp Mặc lại nghe thấy rất rõ ràng. Hẳn là có thuyền tới, Diệp Mặc thu thuyền lại, hắn muốn đi xem đó là thuyền gì, hoặc lên thuyền hỏi thăm.

Lúc Diệp Mặc lên trên chiếc thuyền này, mới phát hiện đây không ngờ lại là một chiếc thuyền đánh cá bình thường.

Một con thuyền đánh cá lại xuất hiện ở chỗ sâu của đại dương lúc nửa đêm khuya khoắt này, điều này thật sự có chút quỷ dị.

Không nói chỉ cần sóng biển nổi lớn thì có thể lật đổ chiếc thuyền đánh cá này, cho dù là chiếc thuyền đánh cá bình thường cũng không có cách nào xâm nhập vào vùng biển sâu này.

Diệp Mặc vừa dùng thuật ẩn thân đã ở trên chiếc thuyền đánh cá, thần thức của hắn quét vào bên trong, bên trong chiếc thuyền có bốn người, thoạt nhìn bề ngoài thì dụng cụ đánh bắt cá rất đầy đủ, nhưng Diệp Mặc lại phát hiện thấy một số lượng lớn dụng cụ tìm kiếm, thậm chí cả radar tìm kiếm. Diệp Mặc cảm thấy kì lạ một chiếc thuyền đánh cá cần tìm kiếm thứ gì?

Huy chương mặt trời đen? Ánh mắt Diệp Mặc đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn một lần nữa phát hiện ra huy chương mặt trời đen. Bốn người trên chiếc thuyền đánh cá này không ngờ đều có huy chương mặt trời đen, bọn họ đều nói tiếng Nhật, Diệp Mặc nghe một câu cũng không hiểu.

Đoán bốn người này đã tìm kiếm cả buổi, cũng không có kết quả, nên bây giờ quay về. Diệp Mặc không quấy rối bọn họ, hắn biết chính hắn hỏi cũng không hỏi được cái gì, không thể rút hồn, chỉ có thể đi cùng bọn họ, xem xem rốt cuộc thì mục đích của bốn người này là gì.

Chiếc thuyền đánh cá có hai động cơ, tăng tốc độ vô cùng nhanh. Hơn nữa Diệp Mặc còn phát hiện tính năng của chiếc thuyền đánh cá này không phải chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hơn một giờ sau, khi trời vẫn chưa sáng, chiếc thuyền đánh cá này dừng trên một đảo nhỏ trơ trụi, hòn đảo này không lớn, xác thực mà nói thì không thể tính là một đảo nhỏ, giống đá san hô nhô lên hơn.

Bốn người trên thuyền thu hồi tất cả những dụng cụ tìm kiếm, lúc này mới đem thuyền cố định ở ven đảo, bốn người đã lên trên hòn đảo hoang sơ này.

Tiểu đảo này rất nhỏ, Diệp Mặc đoán cả đảo này không đến một km2. Sau khi bốn người Uy lên đảo, họ lập tức đi đến giữa đảo, Diệp Mặc đi cùng mới phát hiện giữa đảo này có một căn nhà gỗ, hơn nữa đằng trước căn nhà còn có một hồ to nuôi cá

Nếu đảo san hô này không ở nơi biển sâu, Diệp Mặc chắc chắn sẽ nghĩ đây thật sự là một ngư dân đã dựng lên để sống tạm thời. Nhưng bây giờ thì Diệp Mặc biết rằng, bất kì vị trí nào ở đảo san hô này, còn là xem huy chương mặt trời đen, Diệp Mặc đều biết bốn người này chắc chắn không phải ngư dân, hơn nữa bốn người này còn đem theo radar tìm kiếm.

Diệp Mặc từng bị radar quét trúng, hắn biết thuật ẩn thân của hắn bây giờ không thể lừa radar cao cấp, tuy không biết radar của những người Nhật này có phải là loại cao cấp của Mĩ hay không, nhưng Diệp Mặc vẫn cố gắng cẩn thận.

Chỉ có điều khiến Diệp Mặc không ngờ được là, hắn vẫn chưa đi khỏi vài bước, thì đã có còi báo động truyền đến. Bốn người vừa bước vào trong nhà thì lập tức nhảy vọt ra, bọn họ đột nhiên nhìn thấy Diệp Mặc đã giải trừ thuật ẩn thân. Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Mặc chỉ là một người đến đây, liền lấy súng ra chỉ vào Diệp Mặc, bô bô nói một hồi.

Diệp Mặc cúi đầu nhìn một lát, hóa ra tuy hắn không bị radar phát hiện, nhưng lại đạp trúng còi báo động. Lũ quỷ Nhật này thật xảo quyệt, không ngờ lại làm ra được loại trận pháp khoa học kỹ thuật này. Nếu không dùng thần thức quan sát kĩ lưỡng, hắn chắc chắn sẽ không thể phát hiện được chiếc máy đó trên mặt đất.

-Các anh có ai hiểu tiếng Trung không?

Tuy đã bị phát hiện, nhưng Diệp Mặc lại không lấy làm thất vọng, nếu không thể ngầm phát hiện ra gì đó, thì sớm hay muộn hắn phải ép hỏi bốn người này. Bị phát hiện và không bị phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nghe thấy lời Diệp Mặc nói, bốn người Nhật này nhìn nhau, sau đó lại nhìn mặt biển trống trải, bọn họ đều thắc mắc rốt cuộc thì Diệp Mặc đã đến được hòn đảo này bằng cách nào. Tuy nhiên bốn người rất nhanh đã ra dấu bằng mắt cho nhau, giơ súng trong tay bắn một phát vào chân Diệp Mặc.

Xem ra bọn họ cũng không muốn tính mạng của Diệp Mặc, mà là muốn bắt sống Diệp Mặc.

Chỉ có điều sau khi tiếng súng thứ nhất vang lên, bọn họ liền phát hiện Diệp Mặc đã biến mất. Diệp Mặc chỉ cần nhìn vẻ mặt của bốn người này, liền biết trong số bốn người này không một ai hiểu tiếng Trung.

Cùng lúc tiếng súng vang lên, hắn đã phóng phong nhận đi, hắn giữ lại một người, ba người còn lại đều bị chết dưới phong nhận của hắn, chút năng lực để phản kháng cũng không có. Toàn bộ đều bị chặt thành vài khúc.

Một người còn lại kia vẻ mặt kinh hãi nhìn ba người bạn của mình trong nháy mắt chỉ còn là những mảnh thi thể ngang dọc, thậm chí y cũng không biết Diệp Mặc đã ra tay như thế nào, đột nhiên trở lên hoảng loạn.

Y theo bản năng lùi về phía sau vài bước, rồi lại nói bô bô một hồi. Y biết Diệp Mặc giữ mình lại chỉ là để lưu lại một người sống mà thôi, Diệp Mặc biết hắn không hiểu tiếng Nhật, muốn từ miệng người Nhật này hỏi ra điều gì thật sự là có chút khó khăn, nhưng giữ lại một người sống, đến lúc đó sẽ đưa y đến Hồng Kông hỏi.

Người Nhật này nhìn thấy Diệp Mặc đi đến, bỗng cầm cầm một viên gì đó nhét vào miệng.

Diệp Mặc dừng bước, hắn đương nhiên nhìn thấy hành động của y, chẳng lẽ là đan dược có khả năng kích phát? Nhưng Diệp Mặc biết những gì hắn đoán đều không đúng, sắc mặt của người Nhật này đã biến thành màu đen.

Thuốc độc? Diệp Mặc tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay của người Nhật này, phát hiện độc chất của loại thuốc này cực kì lợi hại, trong một thời gian ngắn đã tiêu hủy đi toàn bộ dạ dày.

Diệp Mặc buông cổ tay của người Nhật ra, muốn cứu người này, phải dùng một lượng lớn chân nguyên và và viên "liên sinh đan", đối với Diệp Mặc "liên sinh đan", và chân nguyên đều là nhựng thứ vô cùng quý báu, cứu một người Nhật, hắn thật không muốn. Hơn nữa, hắn cũng biết Ninh Khinh Tuyết hẳn là đã nhảy máy bay giữa đường rồi, coi như là cứu tên người Nhật này thì cũng không hỏi ra được bất kì tin tức nào. Đối với âm mưu của những người Nhật này, Diệp Mặc không có chút hứng thú nào. Hắn giữ lại người Nhật này không phải là để hỏi âm mưu người Nhật, mà là muốn khiến cho người này mang mình đến hang ổ của bọn họ báo thù.

Diệp Mặc đi vào trong căn nhà gỗ nhỏ, đập vào ánh mắt đầu tiên lại là một chiếc dù đã được mở ra, hơn nữa lại là loại dù được dùng để nhảy từ trên cao, chiếc dù vẫn còn ẩm.

-Lẽ nào đây chính là chiếc dù mà Ninh Khinh Tuyết đã dùng?

Diệp Mặc đột nhiên trở nên kích động.

Có lẽ những người này đến tìm Ninh Khinh Tuyết. Nếu Ninh Khinh Tuyết nhảy xuống từ trên máy bay, nói rõ cô biết rất nhiều chuyện trên máy bay, có lẽ những người này sợ Ninh Khinh Tuyết được cứu thoát, chuyện lớn bị Ninh Khinh Tuyết tiết lộ, nên mới tìm kiếm khắp nơi tung tích của Ninh Khinh Tuyết. nguồn Đọc Truyện

Trên thực tế thì Diệp Mặc đoán không sai chút nào, khoang cứu thương của chiếc máy bay kia có thiết bị theo dõi, cuộc nói chuyện giữa tên râu và Ninh Khinh Tuyết, còn có toàn bộ quá trình chạy trốn của Ninh Khinh Tuyết đều được ghi lại, lúc này mới đưa tổ chức người Nhật này đến tìm kiếm xung quanh.

Diệp Mặc bắt đầu tìm kiếm bên trong căn nhà gỗ này, nhưng cuối cùng thì ngoài lượng lớn dầu ma-dút ra, thì hắn không tìm thấy thứ gì. Bên trong căn nhà ngoài nhưng đồ vật sinh hoạt hàng ngày ra, thì không có bất kỳ một manh mối có giá trị nào.