Diệp Mặc nhìn lướt qua những người đang ngồi, thản nhiên nói:
- Bởi vì nhờ sự giúp đỡ của Hải Đường, tôi đã có được một vài tin tức có ích, cho nên hôm nay tôi muốn rời khỏi đây. Nếu như có người nào đã điều tra ra được tin tức có ích nào, xin lập tức nói ra. Nếu lần sau cần mọi người trợ giúp, tôi lại mời mọi người qua.
Diệp Mặc vừa dứt lời, gần như mọi người đều hâm mộ nhìn đại ca Hải đường. Đại ca Hải Đường là một người thanh niên gầy gò. Nói chính xác Hải Dường không phải là một hắc bang. Bọn họ kiếm cơm ở ven biển, đương nhiên cũng bao gồm một chút buôn lậu. Chỉ có điều nếu kiếm cơm như vậy, khó tránh khỏi sẽ va chạm với những người khác, cho nên cuối cùng mới thành lập Hải Đường.
Diệp Mặc không quan tâm tới vẻ mặt của mọi người. Hắn lấy ra một bình sứ, nói thẳng:
- Đây là một viên Bồi khí đan. Ai là bang chủ của Hải Đường thì đi lên nhận lấy. Anh có thể dùng ngay ở đây. Bất quá lần này Uông Tiểu Tứ đã giúp tôi một đại ân. Hi vọng anh không bạc đãi anh ta.
- Vâng, Diệp tiền bối. Lã Tư tôi nhất định sẽ nhớ rõ lời tiền bối nói, không dám có bất kỳ bạc đãi nào đối với Tiểu Tứ.
Trong ánh mắt hâm mộ lẫn đố kị của mọi người, Lữ Tư, bang chủ của Hải Đường kích động khác thường đi đến trước mặt Diệp Mặc. Đầu tiên anh ta xoay người thi lễ, sau đó mới run rẩy cầm lấy bình ngọc.
Ăn được đan dược này, lập tức sẽ tấn cấp Hoàng Cấp. Buổi sáng anh ta đã tận mắt thấy có người ngay cả tính mạng cũng không cần, muốn cướp lấy viên đan dược này.
Lã Tư rất quyết đoán, sau khi cầm đan dược, lập tức bước đến một góc của đại sảnh, mở bình ra, trực tiếp uống bồi khí đan. Không nói với việc Diệp Mặc đã cho phép anh ta uống ở trong này, cho dù Diệp Mặc không nói lời này, anh ta cũng không dám mang viên thuốc này ra ngoài.
Loại đan dược này một khi mang ra ngoài, có thể khẳng định, anh ta lập tức sẽ bị người ta giết chết. Diệp Mặc cho phép dùng ở trong này, rõ ràng chính vì cân nhắc tới điểm này. Trước mặt Diệp Mặc còn có người nào dám cướp. Nếu những người khác cầm đan dược đi, phỏng đoán chân trước bước ra ngoài, phía sau liền bị người ta giết chết.
Diệp Mặc nhìn cách Lã Tư uống thuốc, lập tức biết anh ta không có bất kỳ công pháp gì. Hắn thở dài. Không có công pháp dùng loại đan dược này chính là chuột ăn lúa mạch, chỉ là đạp hỏng lương thực mà thôi.
Không có công pháp, ngay cả việc luyện hóa đan dược này cũng không luyện hóa được, sao có thể chuyển hóa sức mạnh của đan dược này trở thành sức mạnh của mình được?
Diệp Mặc đi tới vỗ một chưởng vào đỉnh đầu Lã Tư, giúp anh ta nhanh chóng luyện hóa đan dược, để dược lực của đan dược bắt đầu chuyển hóa thành nội khí. Sau đó hắn mới quay trở về.
- Diệp tiền bối, vãn bối đã điều tra ra được một chuyện. Đây là tư liệu vãn bối điều tra được. Mời tiền bối xem qua.
Không ngờ người đi ra là một người phụ nữ. Cô ta nhìn thấy Diệp Mặc quay trở về, lập tức lấy tư liệu mình điều tra được ra.
Diệp Mặc biết người phụ nữ này. Lần trước khi hắn đến, ngoại trừ Tiêu Biên Nghĩa ra, người phụ nữ này là người đầu tiên thể hiện sự phục tùng với hắn. Diệp Mặc biết cô ta tên Hư Nguyệt Hoa. Ngoài ra, cô ta còn có một ngoại hiệu là Hắc quả phụ. Lần này cô ta vẫn mặc toàn màu đen. Trong thời gian ngắn như vậy, không ngờ cô ta có thể điều tra ra được tình hình. Có thể thấy được người phụ nữ này không đơn giản.
Hơn nữa người phụ nữ này là một trong ba võ giả Hoàng Cấp, hơn nữa còn là đỉnh điểm của Hoàng Cấp. Cô ta là người luyện được tu vi cao nhất trong ba võ giả Hoàng Cấp. Khẳng định Hư Nguyệt Hoa có quá khứ bí ẩn. Chỉ có điều Diệp Mặc lại không thèm để ý tới những chuyện đó.
Diệp Mặc nhận lấy tư liệu, xem một cách cẩn thận. Nếu không có giá trị, hắn sẽ không tùy tiện lấy bồi khí đan ra ngoài.
Không ngờ trong tư liệu có rất nhiều điều khiến Diệp Mặc vừa xem liền lập tức cảm thấy xúc động. Quả nhiên người phụ nữ này là người cẩn thận tỉ mỉ. Mấy thứ này đều là thứ hắn cần.
Chuyện đầu tiên Hư Nguyệt Hoa điều tra ra được chính là chuyến bay từ Hongkong bay đi San Francisco bị mất tích lần này là một chiếc máy bay siêu thanh M871 mới của nước Mỹ. Có thể dùng tốc độ lớn nhất, độ cao cao nhất để miêu tả. Hơn nữa ở phía đuôi máy bay có một khoang cứu thương, có thể đảm báo khi máy bay xảy ra sự cố có thể mở cửa khoang cứu thương. Đồng thời còn trang bị một dù để nhảy.
Diệp Mặc thở phào một tiếng. Câu cuối cùng này mới chính là điều hắn muốn biết. Đây chính là chỗ hữu dụng trong tư liệu điều tra của Hư Nguyệt Hoa.
Mà đây còn chưa phải là toàn bộ điều tra của Hư Nguyệt Hoa. Phần sau của bản tư liệu còn có điều thứ hai. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Lần này, Hư Nguyệt Hoa đã điều tra ra được hầu hết danh sách của hành khách trên máy bay. Hơn nữa còn có cả tên của Ninh Khinh Tuyết. Ngoài ra, còn đánh dấu chí ít là bốn người chính là thủ hạ của tập đoàn Viễn Bắc. Bọn họ và Ninh Khinh Tuyết lên cùng một máy bay với mục đích chính là muốn bắt cóc Ninh Khinh Tuyết, khống chế Ninh Khinh Tuyết ở nước Mỹ. Mà đứng phía sau những người này chính là Thiếu Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Bắc, Viễn Kỳ Bân.
Diệp Mặc vỗ một cái vào chiếc bàn tròn trước mặt. Chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch rắn chắc bị Diệp Mặc vỗ một cái, thủng thành hình một bàn tay.
Toàn bộ hội trường lập tức lặng ngắt như tờ. Không một người nào dám phát ra bất kỳ tiếng động gì.
- Viễn Kỳ Bân, chính anh muốn chết trước, cũng đừng trách tôi.
Diệp Mặc khẽ hừ lạnh một tiếng. Thông qua điều tra của Hư Nguyệt Hoa hắn đã biết, cho dù trên máy bay, Ninh Khinh Tuyết không xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn sẽ bị Viễn Kỳ Bân khống chế.
Thấy tất cả mọi người tham gia cuộc họp đều vô cùng yên tĩnh, Diệp Mặc nhìn Hư Nguyệt Hoa nói:
- Cô làm tốt lắm. Chỉ trong mấy mấy giờ, cô đã điều tra ra được nhiều thứ có ích như vậy. Nếu cho cô nhiều thời gian hơn, nói không chừng cô có thể điều tra ra được thứ gì đó rõ ràng hơn.
- Cảm ơn tiền bối đã khích lệ. Đây là điều vãn bối phải làm.
Hư Nguyệt Hoa vội vàng đứng lên nói.
Diệp Mặc gật đầu. Hư Nguyệt Hoa tuổi không lớn, nhiều nhất hơn ba mươi tuổi. Bộ dạng chưa đến bốn mười tuổi, đã tu luyện đến Hoàng Cấp trung kỳ, chứng tỏ chẳng những thiên phú của cô ta không tồi, mà lai lịch của cô ta có lẽ cũng không đơn giản. Chỉ có điều không biết một người như vậy vì sao lại lăn lộn vào giới hắc đạo. Nhưng cô ta là một người phụ nữ có thể đứng vững ở trong giới hắc đạo Hongkong, đã chứng tỏ bản thân cô ta có bản lĩnh.
Một câu nói cuối cùng nói đây là việc cô ta phải làm, nhưng không có nói đây là may mắn của cô ta. Điều này đã thể hiện người phụ nữ này là một người phụ nữ thực sự có bản lĩnh. Ở Hongkong, cô ta nắm giữ được lực lượng mà không phải bất kỳ người nào có thể làm được. Người như thế, chắc chắn sẽ có ích đối với hắn.
- A...
Lúc này, Lữ Tư bỗng nhiên kêu to một tiếng, nhảy dựng lên đánh ra một quyền. Nền đá cẩm thạch phía trước người anh ta bị một quyền của anh ta đánh ra tạo thành một hố to bằng một chậu rửa mặt. Thậm chí mọi người đều cảm giác được căn phòng rung chuyển.
Mọi người càng thêm chấn động. Nền đá cẩm thạch cứng như thế, anh ta có thể đánh ra một cái hố lớn như thế. Có thể thấy được sức mạnh của Lữ Tư đã đạt được một mức độ thực sự kinh người.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không tồi, hiện tại anh đã có được sức mạnh Hoàng Cấp. Hơn nữa còn có một chút nội khí. Chỉ cần tùy tiện học chút chiêu thức, anh đã hoàn toàn trở thành một võ giả Hoàng Cấp.
Còn có một câu nói Diệp Mặc đã không nói ra. Lữ Tư có nền tảng quá mỏng. Trước kia cơ bản chưa từng tu luyện theo hệ thống. Đây chỉ là miễn cưỡng đưa anh ta tăng lên tới Hoàng Cấp. Chỉ có thể khiến phản ứng tốc độ và sức mạnh của anh ta tăng cường đến mức Hoàng Cấp. Nhưng nếu muốn thật sự tiến bước tu luyện đến võ giả Hoàng Cấp, hoặc tu luyện theo hệ thống, sau đó lại dùng bồi khí đan, tấn cấp đến võ giả Hoàng Cấp vẫn có khoảng cách rất lớn.
Nhìn Lữ Tư chỉ trong thời gian ngắn như thế đã biến thành võ giả Hoàng Cấp, hơn nữa uy thế của anh ta, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng, lập tức liền có rất nhiều người đỏ mắt, thầm hận vì sao không phải là mình giành được cơ hội đó.
Bất quá sau khi nghĩ đến chuyện sau đó, ánh mắt của rất nhiều người đều lập tức nhìn về phía Hư Nguyệt Hoa. Bởi vì vừa rồi Diệp Mặc đã nói. Rất nhiều người đã dự đoán người tiếp theo nhận được bồi khí đan, rất có thể chính là Hư Nguyệt Hoa.
Vẻ mặt Hư Nguyệt Hoa cũng khẩn trương nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Sau khi tu luyện đến Hoàng Cấp trung kỳ, cô liền rơi vào bình cảnh. Năm năm trôi qua, cô vẫn là Hoàng Cấp trung kỳ. Tất nhiên điều này có liên quan đến hoàn cảnh và thời gian tu luyện của cô. Đương nhiên cũng có một phần vì không có dược liệu tốt phụ trợ.
Cho tới bây giờ cô vẫn hoàn toàn không nghi ngờ gì về tư chất của mình. Nếu tư chất của cô không tốt, không thể chỉ mới hơn ba mươi tuổi đã tấn cấp đến Hoàng Cấp.
- Cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ. Hiện tại Lữ Tư tôi mới biết được hóa ra trước kia mình nực cười tới mức nào.
Lã Tư đi đến trước mặt Diệp Mặc bỗng nhiên quỳ xuống. Thời điểm anh ta chưa tấn cấp đến Hoàng Cấp, hoàn toàn không có chút khái niệm nào về đẳng cấp Cổ Võ. Anh ta chỉ biết Hoàng Cấp mạnh hơn anh ta là được. Nhưng hôm nay khi anh ta thật sự tấn cấp tới Hoàng Cấp, đồng thời bên trong đan điền tự động có chút nội khí nhàn nhạt, anh ta mới biết được hoá ra suy nghĩ trước kia của mình nực cười tới mức nào.
Mà anh ta đã biết nếu một người luyện võ bình thường đấu với một võ giả Hoàng Cấp, cho dù anh lợi hại đến mấy, vẫn chắc chắn phải chết. Lúc này anh ta mới chính thức cảm nhận được ý nghĩa của câu nói người không biết không sợ. Với thực lực hiện tại của anh ta khiến anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới được. Thực lực này quả thực rất khủng khiếp. Bởi vậy có thể thấy được Diệp Mặc đáng sợ tới cỡ nào. Diệp tiền bối không phải là tùy tiện gọi ra.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Không cần cảm ơn. Đây là điều anh nên được. Anh đi về trước đi.
Rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Lã Tư. Tuy rằng có rất nhiều người muốn hỏi thử hiện tại rốt cuộc anh ta mạnh đến mức gì, nhưng không ai dám nói chuyện ở đây. Thậm chí những bang phái từng có chút ân oán với Lữ Tư đã nghĩ đến việc làm thế nào hóa giải ân oán trước kia với Lữ Tư.
Diệp Mặc thoáng nhìn qua Hư Nguyệt Hoa đang chờ mong không thôi, nói:
- Cô không tồi. Tôi hiện có một viên bồi khí đan. Cô cầm về dùng. Về phần có thể tấn cấp đến Huyền Cấp hay không thì phải xem may mắn của cô.
Diệp Mặc nói lời này là có căn cứ. Lúc trước hắn cho Lạc Huyên một viên đan dược. Lúc đó Lạc Huyên đang ở cảnh giới Hoàng Cấp trung kỳ. Nhưng Hoàng Cấp trung kỳ của Lạc Huyên không giống với Hư Nguyệt Hoa. Lúc ấy Lạc Huyên vừa mới tiến vào Hoàng Cấp trung kỳ. Còn Hư Nguyệt Hoa hiện tại đã là đỉnh điểm của Hoàng Cấp trung kỳ. Lúc ấy Lạc Huyên chính là vừa tấn cấp Hoàng Cấp trung kỳ, cuối cùng có được bồi khí đan, sức mạnh đã đả kích tới đỉnh điểm của Huyền Cấp sơ kỳ.
Dựa theo sự tấn cấp của Lạc Huyên, Hư Nguyệt Hoa vẫn có thể tấn cấp đến Huyền Cấp.
Diệp Mặc nói vậy khiến hiện trường lập tức xôn xao. Cho dù Diệp Mặc đang ở trong này, cũng không có cách nào ngăn cản đám người tham gia cuộc họp cảm thấy khiếp sợ. Không ngờ Diệp Mặc lại nói Hư Nguyệt Hoa có thể tấn cấp đến Huyền Cấp. Điều này quả thực rất nghịch thiên.
Hiện tại mọi người đều biết, buổi sáng Diệp Mặc nói trong ba Hoàng Cấp võ giả có Hư Nguyệt Hoa. Không ngờ được cô còn không phải là Hoàng Cấp sơ kỳ.
Hắc quả phụ không mấy nổi danh ở Hongkong, không ngờ lại là một võ giả Hoàng Cấp. Điều này khiến rất nhiều người đánh chủ ý vào cô lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hư Nguyệt Hoa kích động nhận lấy bồi khí đan. Đối với cô mà nói, chỉ cần đột phá tan được rào cản của Hoàng Cấp trung kỳ đã là may mắn rồi. Nhưng Diệp Mặc lại nói có thể tấn cấp Huyền Cấp. Điều này khiến cô thiếu chút nữa không kìm chế được tâm trạng của mình. Huyền Cấp, cả đời này cô cũng chưa từng nghĩ tới.