Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 403




-Mạc Khang.

Hạ Nhu xúc động ôm chặt lấy Mạc Khang, người chỉ biết đến cô, lúc đầu cô yêu Mạc Khang cũng là vì trái tim Mạc Khang có thể khoan dung cho cô. Xem ra quả nhiên cô không nhìn lầm Mạc Khang, anh vẫn vậy.

Hơn hai mươi năm rồi, anh không những không tái giá, thậm chí ngay cả giấy đăng ký kết hôn vẫn luôn giữ bên mình. Anh hiểu lầm mình, tuy giữa cô và Mạc Khang có quá nhiều trắc trở, nhưng lúc này tất cả rất đáng.

-Cảm ơn ơn cứu mạng của Diệp tiền bối.

Hạ Nhu buông Mạc Khang, đi đến trước mặt Diệp Mặc nói cảm ơn, cô không thể gọi Diệp Mặc là anh như Mạc Khang được. Cô là người trong Ẩn Môn, việc phân vai vế trên dưới rất rõ ràng.

Nhưng Diệp Mặc hoàn toàn không để ý, hắn khoát tay nói:

-Chị Nhu, tôi và anh Mạc là anh em, sau này đừng gọi tôi là tiền bối nữa.

-Vâng, thưa tiền bối, Sắc Vi là em gái của tôi, tính tình có chút ngang bướng, mong tiền bối nể tình Mạc Khang mà tha cho nó lần này.

Tuy nói rồi nhưng Hạ Nhu vẫn không dám gọi Diệp Mặc là anh, phải biết rằng người trước mắt cô có thể là cao thủ Tiên Thiên.

Diệp Mặc cầm mấy viên thuốc chữa thương đưa cho Mạc Khang, bảo anh đi giúp Hạ Sắc Vi xem vết thương. Còn về "Liên Sinh Đan", loại đan dược công hiệu này, Diệp Mặc sẽ không đưa cho Hạ Sắc Vi.

Thấy Hạ Nhu và Mạc Khang đỡ Hạ Sắc Vi dậy, Diệp Mặc mới nhìn hai kẻ Huyền cấp của Hồng Vũ Đường đang quỳ dưới đất:

-Có hai việc, nếu hai người làm được thì tôi không ngại tha mạng cho hai người.

-Tiền bối cứ chỉ bảo ạ, chúng tôi nhất định làm được.

Hai kẻ này vội vàng cung kính đáp, bọn họ chỉ sợ Diệp Mặc không cho cơ hội, chứ đã có cơ hội sống thì bảo chúng ăn ***, chúng cũng đồng ý.

-Hai người đi theo tôi.

Có chút việc Diệp Mặc không muốn nhiều người biết. Mạc Khang lại càng không đi hỏi chuyện Diệp Mặc.

Diệp Mặc dẫn hai người vào phòng bên cạnh rồi mới nói:

-Trước tiên hãy giới thiệu hai người đi, tôi xem xem có chút giá trị nào không, những người không có giá trị, tôi càng không giữ lại.

Gã đàn ông ít tuổi hơn vội vàng trả lời:

-Tôi tên Cung Nghi Chinh, mười năm trước gia nhập Hồng Vũ Đường, việc to nhỏ trong Hồng Vũ Đường tôi đều rõ. Tôi nguyện làm nội ứng cho anh ở Hồng Vũ Đường.

Diệp Mặc lạnh lùng cười:

-Chú em nghĩ rằng, tôi muốn diệt Hồng Vũ Đường cần nội ứng sao? Giá trị của chú em không lớn.

Người đàn ông nghe Diệp Mặc nói giá trị của mình không lớn, người liền toát mồ hôi lạnh.

Gã đàn ông hói đầu nghe Diệp Mặc nói xong mới lên tiếng:

-Tôi là Đường Du, gia nhập Hồng Vũ Đường mười chín năm rồi, không chỉ tường tận tất cả việc ở Hồng Vũ Đường mà trong rất nhiều sơn môn ở Ẩn Môn, một vài đệ tử của bọn họ cũng biết đến. Lần này lại có Ẩn Môn dám đánh chủ ý vào dược phẩm Lạc Nguyệt của anh, tôi sẽ điều tra tường tận tình hình một vài môn phái rồi báo cáo lại cho anh.

-Tôi cũng tự nguyện điều tra.

Cung Nghi Chinh nghe Diệp Mặc nói gã không có giá trị, trong lòng sợ hãi, lúc này làm gì còn dám đứng ở phía sau.

Diệp Mặc cười nhạt:

-Không cần điều tra nữa, tôi có thể tha cho hai người lần này, nhưng, tôi có một cách khống chế linh hồn, cần hai người phối hợp một chút. Tí nữa khi tôi cần lấy linh hồn của hai người, hai người không được phản kháng, một khi phản kháng, thì sẽ chết chắc. Chỉ cần bị tôi rút linh hồn, thì phải một lòng không được phản bội, một khi phản bội tôi, tôi chỉ cần bóp nát ngọc bài linh hồn, các người chết chắc. Bất luận các người cách bao xa, cũng sẽ chết mà không cần nghi ngờ gì nữa.

Nghe Diệp Mặc nói, Cung Nghi Chinh và Đường Du ngây người ra đấy, bọn họ nghĩ Diệp Mặc sẽ không dễ dàng tha bọn họ như vậy. Bởi vì sớm đã nghe danh của Diệp Mặc, chỉ là không ngờ Diệp Mặc lại đáng sợ như thế.

Chẳng lẽ linh hồn của con người có thể khống chế sao? Thậm chí có thể rút ra một vài phần, đây quả thực làm cho người ta phải kính sợ. Cho dù bọn họ tu luyện Cổ Võ lâu như vậy rồi cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này, chuyện này thật không bình thường chút nào.

Thấy hai người đứng ngây ra đấy, Diệp Mặc hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

-Nếu không đồng ý coi như xong, tôi không muốn lãng phí khí lực giúp các người rút linh hồn.

Lời này của Diệp Mặc nói không sai, rút linh hồn cần tiêu hao rất nhiều thần thức, hơn nữa hiệu quả thành công rất thấp, người bị rút bắt buộc phải phối hợp toàn lực, hơn nữa cho dù như vậy, cũng chỉ có nửa xác xuất thành công, một khi thất bại, người bị rút linh hồn lập tức sẽ chết. Đương nhiên, Diệp Mặc cũng không hề để Cung Nghi Chinh và Đường Du trong lòng.

-Tiền bối, tôi đồng ý.

Cung Nghi Chinh phản ứng đầu tiên, nói ngay.

Đường Du thấy Cung Nghi Chinh tỏ thái độ trước mặt, vội vàng nói:

-Tiền bối, tôi cũng đồng ý.

-Tốt, nếu như vậy, bây giờ các người phải thả lỏng toàn thân, đừng nghĩ đến bất kỳ việc gì.

Diệp Mặc liền lấy ra hai miếng ngọc nhỏ, hắn định để linh hồn của hai người này trong miếng ngọc này, hắn lên cấp luyện khí trung kỳ rồi, chứ nếu vẫn còn luyện ở giai đoạn tiền kỳ, thì xác suất rút hồn thành công lại càng thấp.

Khi Diệp Mặc rút hồn, Cung Nghi Chinh và Đường Du đều cảm thấy có một cảm xúc nhẹ truyền tới. Chính mắt họ nhìn thấy, sau khi Diệp Mặc rút hồn họ, miếng ngọc trong tay Diệp Mặc có thêm tia màu đen. Sau đó Diệp Mặc cất hay miếng ngọc đi, không biết đã cất ở đâu.

Nếu ban đầu còn tưởng Diệp Mặc cố làm ra vẻ huyền bí để dọa bọn họ thì bây giờ, bọn họ đã không dám nghĩ vậy nữa. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, chỉ cần Diệp Mặc bóp nát miếng ngọc kia, bọn họ sẽ chết.

Diệp Mặc thật không ngờ, lần đầu tiên rút hồn hai người đều thành công. Việc này thường là thủ đoạn mà những người Tu Chân dùng để đối phó với người thường, người Tu Chân rất khó rút hồn người Tu Chân thành công, trừ phi là người chuyên tu luyện loại công pháp này hoặc là người đã đạt đến cảnh giới rất cao.

-Xin Tiền bối chỉ bảo ạ.

Trong lòng Cung Nghi Chinh và Đường Du vừa bị rút hồn rất hoang mang, không có ý nào khác. Hơn nữa, bản thân việc này đã vượt quá phạm vi suy nghĩ của bọn họ, hay là quá đỗi huyền hoặc rồi.

Diệp Mặc gật đầu nói:

-Đợi lát hai người hãy viết những Ẩn Môn ẩn thế cho tôi, thứ hai, sau khi các người trở về, nói ngay với đường chủ Hồng Vũ Đường rằng, Diêp Mặc tôi nói là bảo hắn lấy danh nghĩa của tôi, phát thiệp đến tất cả Ẩn Môn, các môn phái từng tới dược phẩm Lạc Nguyệt đều phải chuẩn bị tốt, đợi tôi đi tính sổ. Đương nhiên nếu có người có thể đưa ra thứ làm tôi vừa lòng, tôi sẽ bỏ qua. Những thứ không làm tôi vừa lòng, hoặc là giả chết, thì đừng trách tôi không khách khí.

Cung Nghi Chinh và Đường Du nghe xong thầm thấy may mắn đã quy thuận sớm, bằng không theo tính cách của Diệp Mặc, sớm đã giết bọn họ rồi. Một vài môn phái muốn đến dược phẩm Lạc Nguyệt phát tài, cuối cùng vẫn bị Diệp Mặc bắt chẹt, khi nhận được tấm thiệp này, không biết sẽ hối hận như thế nào.

Diệp Mặc không phải không nghĩ đến giết hết một loạt, nhưng đôi khi giết cũng không nhất định giải quyết được vấn đề. Vơ vét tài sản mới là phương pháp tốt nhất, bên trong những Ẩn Môn này đều vững, nói không chừng còn có một vài đồ quý mà hắn cần.

Cung Nghi Chinh và Đường Du nhanh chóng viết hết những sơn môn trong Ẩn Môn mà bọn họ biết cho Diệp Mặc, rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy lúc này bị Diệp Mặc khống chế nhưng chỉ cần bọn họ nghe lời, thì sẽ không có vấn đề gì. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Hơn nữa, sẵn sàng góp sức cho Diệp Mặc cũng không có gì không tốt, anh xem tiền bối khí phách như vậy, chỉ cần nói một câu, tôi không vui, trong nhà có thứ gì tốt đều phải đưa ra bồi thường, những Ẩn Môn này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Diệp Mặc đương nhiên không biết trong lòng hai người này nghĩ gì, chỉ nói:

-Các người hãy giúp tôi làm tốt việc, phần thưởng cho hai người tôi sẽ không đưa thiếu một tí nào, cho dù là để các người thăng cấp Địa cấp cũng không phải là không thể. Một thời gian nữa tôi sẽ đến Hồng Vũ Đường, các người trở về nói với đường chủ đừng có giở trò, nhẫn nại của tôi có hạn.

Đánh rồi xoa. Tuy Diệp Mặc biết hai người này không dám phản bội hắn nhưng muốn bọn họ chủ động làm việc thì phải đối đãi tốt một chút.

-Vâng, thưa tiền bối.

Miệng của Cung Nghi Chinh và Đường Du tuy không dám nói, nhưng trong lòng đã có suy nghĩ. Địa cấp, cho dù là cả Ẩn Môn thì cũng không có bao nhiêu Địa cấp, nếu bọn họ không có thời cơ thì cả đời này cũng chỉ thế này thôi. Diệp Mặc nói có cơ hội lên Địa cấp, cho dù linh hồn bọn họ không bị khống chế, bọn họ cũng muốn toàn tâm toàn ý giành được sự coi trọng của Diệp Mặc.

Tiểu nhân cũng có cái tốt của tiểu nhân, chỉ cần có lợi là được.

Khi Diệp Mặc dẫn Cung Nghi Chinh và Đường Du ra ngoài, Mạc Khang, Hạ Nhu và Hạ Sắc Vi đang đợi bọn họ.

-Các người đi trước đi.

Diệp Mặc để hai người Cung Nghi Chinh và Đường Du rời đi trước.

Mạc Khang nhìn hai người rời đi có chút kỳ lạ, hỏi:

-Người anh em, anh thật sự để hai bọn chúng đi sao?

Hạ Nhu kéo tay Mạc Khang, ý của cô là chuyện của cao nhân Diệp Mặc, anh đừng tùy tiện hỏi.

Diệp Mặc lại không e dè, gật đầu nói:

-Đúng vậy, hai người này coi như biết thức thời, tôi để bọn chúng mang một bức thư đưa cho Hồng Vũ Đường.

Nói xong, Diệp Mặc nhìn thoáng ba người họ rồi nói tiếp:

-Nếu ở đây không có việc gì nữa, tôi muốn đi tra chuyến bay kia.

Mạc Khang liền nói:

-Mạc Bình đã tra rồi, đợi lát tôi đưa anh đi xem. Anh Diệp, danh thần y của anh quả thật không phải chỉ là mã thôi, cái chân gãy của Sắc Vi, sau khi uống thuốc của anh xong, bây giờ đã dần bình phục, đã mấy thời gian đâu. Tôi đoán khoảng chừng một tuần sau, em ấy có thế đi bộ được rồi. Chẳng trách anh có thể nghiên cứu điều chế ra "Mỹ nhan hoàn", y thuật của anh quả thật lợi hại.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhủ nếu là "Liên Sinh Đan" thì đâu cần tới một tuần, không chừng lúc này đã có thể đi lại được rồi. Nhưng, chuyện này không được khoe ra.

-Tiền bối, tuy tôi không định trở vê, nhưng nếu tiền bối có điều gì chỉ bảo, Hạ Nhu tôi còn có thể giúp được.

Xem ra Hạ Nhu, tuy tu vi của cô thấp, nhưng sống trong Ẩn Môn, cô hiểu rõ Ẩn Môn hơn Diệp Mặc. Vừa nãy cô nghe Sắc Vi và Mạc Khang nói Diệp Mặc không phải là người trong Ẩn Môn nên mới nói câu này.

Diệp Mặc khoát tay nói:

-Hai người ở bên nhau hạnh phúc đi, chuyện máy bay tôi tự mình tra được, nếu Mạc Bình tra ra kết quả, bảo cậu ấy chiều mai đến trang viên tư nhân Trúc Vãn ở Tây Sa tìm tôi, ngày mai tôi sẽ ở đấy.

Hạ Sắc Vi do dự một lúc, bỗng nói:

-Anh Diệp, ba năm trước, khi chị em bảo em đưa anh Mạc Khang trở về, đã gặp một chuyện, không biết có giúp được anh hay không.