Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 354




Nam thanh niên này tốc độ rất nhanh, hơn nữa tốc độ chẳng những không giảm, mà còn càng lúc càng nhanh. Diệp Mặc khẳng định nếu để cho hắn tham gia thi chạy Ma-ra-tông, người còn lại chỉ có thể tranh đoạt giải á quân, tốc độ này còn nhanh hơn tốc độ lái xe ở nội thành một chút. Chỉ có điều loại tốc độ này ở trước mặt Diệp Mặc, còn kém quá xa.

Diệp Mặc theo cách y không ngừng dừng lại cảm nhận khí tức, biết y đúng là có manh mối theo dõi. Một giờ sau, sớm đã ra khỏi nội thành Du Châu, tiến vào vùng Đại Hồng Sơn.

Đại Hồng Sơn là một ngọn núi ở ngoại thành Du Châu, cách Du Châu không xa. Diệp Mặc từ đường lối thanh niên này theo dõi, liền biết Phi Phi người mày theo dõi kia, hẳn là biết mình không có cách nào trốn thoát, cho nên muốn mượn Đại Hồng Sơn trốn thoát. Chỉ có điều người phụ nữ này cũng quá ngốc nếu bị truy đuổi lâu như vậy, còn có thể đuổi kịp, đồ ngốc cũng biết bị làm ký hiệu rồi, nhưng cô lại không xóa ký hiệu đi.

Phía trước Đại Hồng Sơn so với thành Du Châu không có gì khác nhau nhiều, xa hoa truỵ lạc, nhưng sau khi tiến vào Đại Hồng Sơn thì chưa có vết chân người, có vẻ rất trống trải.

Nam thanh niên cuối cùng cũng ngừng lại ở một chỗ trong sơn cốc, sau đó nhìn ra tảng đá cách đó mấy trăm mét, thản nhiên nói:

- Phi Phi, xuất hiện đi.

Diệp Mặc âm thầm ngạc nhiên, cho dù là thần thức của hắn cũng không thể quét đến bên ngoài chỗ này mấy trăm mét, nam thanh niên này lại có thể cảm giác đến, thật sự không biết y đã làm cái ký hiệu gì, quả thực còn lợi hại hơn thần thức của mình.

Quả nhiên, một cô gái từ sau tảng đá đi ra, rõ ràng chính là cô gái đi ra từ hộp đêm 'thế giới Oanh ca' kia. Chỉ có điều Diệp Mặc từ thần thái và ánh mắt mệt mỏi của nàng thì biết, cô có thể chạy đến đây, đã là cực hạn. Chỉ là trên mặt của nàng tất cả đều là phấn trang điểm, nhìn không ra là màu gì. Diệp Mặc đoán ở nội thành cô không dám gọi xe taxi, cô biết có thể vừa lên xe taxi đã bị thanh niên kia ngăn cản. Chỉ là sau khi cô ra khỏi nội thành, cũng không có cơ hội lên xe taxi nữa rồi, chỉ có thể liều mạng chạy trốn, nhưng mệt như vậy, vẫn không cách nào bỏ rơi thanh niên đẹp trai này.

- Phi Phi, giữa chúng ta có chuyện gì khó nói? Cần gì phải trốn anh mấy tháng liền?

Thanh niên đẹp trai thấy cô gái lùi về sau, buông tay có chút bất đắc dĩ nói.

Phi Phi cười lạnh một tiếng, trực tiếp rút nhuyễn kiếm bên hông ra, lãnh đạm nói với thanh niên đẹp trai:

- Kỳ Ngọc Lâm, Lạc Phi tôi bị mù, không ngờ thích loại người cặn bã như anh. Đừng giả vờ giả vịt, muốn giết thì giết đi, cần gì phải giả bộ đến mức ghê tởm như vậy.

Hoá ra thanh niên này tên là Kỳ Ngọc Lâm, Lạc Phi này quả nhiên là Nhị sư tỷ của Lạc Huyên, nghe khẩu khí của cô, dường như hai người bọn họ vốn là người yêu của nhau, không nghĩ tới cuối cùng còn rút đao khiêu chiến, Diệp Mặc âm thầm nghĩ.

Kỳ Ngọc Lâm nhướn mày nói:

- Phi Phi, anh chỉ muốn em cho anh xem "Ní La Kinh" thôi mà, cũng không có phải ép em làm cái gì, hơn nữa anh cũng không cần cuốn sách này. Vả lại, của em và của anh có gì khác nhau đâu? Không cần nói em đã là người của anh rồi, cho dù là em không phải là người của anh, anh cũng sẽ không đối xử với em như vậy, nhưng em thậm chí ngay cả điểm ấy cũng không tin anh, thậm chí còn đem "Ní La Kinh" giấu kín.

Lạc Phi châm chọc nói:

- Kỳ Ngọc Lâm, đừng giả bộ nữa. Cuộc đời Lạc Phi này hối hận nhất là hai chuyện, chính là vì một con chó mà xuống tay với sư muội của mình, làm ra việc khiến người người căm phẫn; còn nữa, không ngờ thích loại người cặn bã như anh, là mắt tôi bị mù. Đừng nói tôi không giữ "Ní La Kinh", cho dù tôi giữ "Ní La Kinh", tôi cũng sẽ không giao cho anh, Kỳ Ngọc Lâm, anh đừng hy vọng hão huyền nữa.

Kỳ Ngọc Lâm nghe xong lời Lạc Phi nói, sắc mặt liền trở nên khó coi, y âm trầm nói:

- Phi Phi, anh không biết em tại sao phải thành kiến như vậy với anh, nhưng em cũng biết chúng ta sau này cũng không có cách trở về, chỉ có thể ở bên ngoài sống cả đời. Cho nên anh hy vọng em có thể thả lỏng tâm tình, chúng ta cùng đi, không cần trốn đi trốn lại nữa.

- Chúng ta cùng đi? Kỳ Ngọc Lâm, anh là đồ đê tiện tiểu nhân, nếu không phải chưa lấy được "Ní La Kinh" anh sớm đã giết tôi rồi. Tôi không biết anh giở thủ đoạn gì trên người tôi, nhưng anh dám thề giữa anh và người đánh lén tôi hôm nay không có quan hệ gì? Anh dám không? Nếu không phải tôi cẩn thận, tôi đã bị giết từ mấy giờ trước rồi. Anh không quan tâm mạng của mình nhưng tôi quan tâm.

Lạc Phi không thể khống chế được tâm tình của mình, ngữ khí của cô rất kích động.

Kỳ Ngọc Lâm sau khi nghe xong lời này, vẻ mặt lại bình thường trở lại,

- Phi Phi, nếu như em muốn nghĩ như vậy anh cũng không có cách nào. Đúng vậy, hôm nay ngăn em lại là người của anh phái đi đấy, nhưng anh không sai hắn giết em, có tin hay không là tùy em. Phi Phi, nếu em tin tưởng anh, đưa ra "Ní La Kinh", chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, cứ như vậy sống cả đời, không phải tốt hơn sao?

Lạc Phi bất ngờ cúi đầu xuống, thậm chí ngay cả nhuyễn kiếm trong tay cũng rũ xuống, dường như nghe Kỳ Ngọc Lâm nói muốn cùng cô sống yên tĩnh cả đời thì có chút ý mềm lòng.

Kỳ Ngọc Lâm thấy thế, liền vội vàng tiến lên vài bước lại nói:

- Phi Phi, tấm lòng của anh đối với em trời đất có thể chứng giám, anh thật sự muốn cùng em yên ổn sống cả đời. Nhưng anh lại sợ tin tức lộ ra ngoài, nên...

- Tôi thề sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa, cho nên anh đi chết đi...

Lạc Phi bỗng nhiên nhảy lên, nhuyễn kiếm trong tay hóa thành nhiều tia kiếm quang trực tiếp đâm về ngực Kỳ Ngọc Lâm.

Kỳ Ngọc Lâm dường như thật không ngờ Lạc Phi sẽ động thủ với y, thậm chí còn là hạ sát thủ. Ở trong lòng y, cho dù là trời sập xuống, Lạc Phi cũng chỉ có chút oán hận y mà thôi, từ trong đáy lòng, y tin tưởng Lạc Phi vẫn luôn yêu y, hơn nữa yêu rất nhiều. Nhưng thật không ngờ Lạc Phi lại động thủ với y, hơn nữa ra tay còn là sát chiêu.

Kỳ Ngọc Lâm hoảng hốt, vội vàng nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh, nhưng chính là như vậy, nhuyễn kiếm của Lạc Phi vẫn như cũ, xuyên qua bên dưới xương sườn của y.

Chỉ là một chút, Kỳ Ngọc Lâm liền bị thương. Sau khi bị thương Kỳ Ngọc Lâm cũng không lưu tình nữa, nhấc chân một cái liền đá vào bụng Lạc Phi, Lạc Phi bay ngược ra xa mấy thước, rơi trên mặt đất. Khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, dường như cô biết mình đã không xong rồi, trên mặt của cô không ngờ lại mang theo ý cười.

Kỳ Ngọc Lâm sắc mặt xanh mét nuốt một ngụm thuốc trị thương, sau đó cởi bỏ quần áo bôi một ít thuốc phấn lên. Xem ra thương thế của y không phải rất nặng, chỉ là vì Lạc Phi dám động thủ với y, khiến y thấy tức giận mà thôi.

Lạc Phi nhìn Kỳ Ngọc Lâm còn đang chữa thương, khóe miệng lộ ra châm biếm, sau đó lẩm bẩm nói:

- Rất xin lỗi, Lạc Huyên, chị đánh em một chưởng, nhưng chị không dùng toàn lực, chị biết em và Đại sư tỷ chắc chắn hoài nghi chị muốn giết hai người, nhưng chị thật sự không giết hai người, thật sự không có...

Kỳ Ngọc Lâm bỗng nhiên hét lớn một tiếng,

- Tiện nhân, không ngờ cô bôi độc ở trên thân kiếm, cho dù không có "Ní La Kinh", tôi cũng muốn giết đồ tiện nhân này...

Nhưng Lạc Phi đã ngã trên mặt đất hôn mê rồi, lời của y, một chữ cũng không nghe thấy.

Diệp Mặc lại có chút nghi hoặc, từ chuyện đã xảy ra vừa rồi và lời nói Lạc Phi mà đoán ra, Lạc Phi căn bản cũng không lấy "Ní La Kinh", hơn nữa cô tuy rằng muốn trợ giúp Kỳ Ngọc Lâm, nhưng cũng không có hạ sát thủ với Lạc Huyên. Mà Lạc Huyên cho dù không thăng lên Huyền cấp, một chưởng của Lạc Phi kia cũng không thể giết cô.

Hơn nữa Đại sư tỷ Lạc Huyên bị thương dường như cũng không có bất cứ quan hệ nào với Lạc Phi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu là như vậy, "Ní La Kinh" lại bị ai cầm đi?

Kỳ Ngọc Lâm chống đỡ đi đến trước mặt Lạc Phi, một đao giết chết Lạc Phi, nhưng y lại ngừng lại, y nhìn thấy một người đột ngột xuất hiện trước mắt.

- Anh là ai?

Kỳ Ngọc Lâm sắc mặt tím lại nhìn chằm chằm Diệp Mặc, có thể thấy được y đã trúng độc.

Diệp Mặc thản nhiên nói:

- Anh trả lời tôi mấy vấn đề, có lẽ tôi có thể cho anh thoải mái một chút. Thứ nhất, Đại sư tỷ Lạc Huyên có phải do ngươi đánh lén hay không? Còn có trên người cô ấy trúng độc có phải do anh không? Thứ hai, "Ní La Kinh" có ở trên người anh hay không, anh và Lạc Phi tiếp xúc có phải vốn là vì bản kinh thư này hay không?

Kỳ Ngọc Lâm trên mặt lộ ra nụ cười cười độc ác, đưa đao ra muốn chém Diệp Mặc, Diệp Mặc đưa tay chỉ ra liền điểm vào phía trên mi tâm của y. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Trên mặt Kỳ Ngọc Lâm lộ ra vẻ mờ mịt, y trả lời rất nhanh:

- Tôi không đánh lén Đại sư tỷ Lạc huyên, cũng không có lấy "Ní La Kinh". Tôi và Lạc Phi đã giao hẹn, muốn đánh lén Lạc Nguyệt, nhưng tôi còn chưa gặp Lạc Nguyệt, cô ấy liền quay lại trong miếu. Tôi tiếp cận Lạc Phi, là muốn từ chỗ cô ta để biết được nơi giấu "Ní La Kinh"…

Diệp Mặc vốn còn muốn hỏi mấy vấn đề, nhưng Lạc Phi hạ độc thuốc thật sự là quá mức lợi hại, ánh mắt Kỳ Ngọc Lâm rất nhanh liền khôi phục bình thường, y lập tức hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sắc mặt kinh hãi của y vừa chợt lóe lên, liền lập tức ngã trên mặt đất, chất độc phát tác đã giết chết y

- Thật là độc dược lợi hại.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua khuôn mặt đã hoàn toàn biến thành màu đen của Kỳ Ngọc Lâm, tùy tay bắn một hỏa cầu biến hắn thành tro bụi, một cái chấm đen từ trong cơ thể Kỳ Ngọc Lâm chạy ra, tuy nhiên lại bị Diệp Mặc đốt thành tro bụi.

Không ngờ trong cơ thể Kỳ Ngọc Lâm cũng có sâu độc? Tuy nhiên Diệp Mặc không để ý, loại sâu độc này và loại lần trước gặp cái kia dường như rất khác nhau.

Đại sư tỷ Lạc Huyên bị thương, trúng độc không ngờ không phải Kỳ Ngọc Lâm đánh lén, đây là có chuyện gì? Nếu kết hợp với chuyện "Ní La Kinh", Diệp Mặc càng ngày càng cảm thấy hồ đồ.

Lúc ấy ở bên trong 'Doanh Hoa Quan' chỉ có Lạc Huyên và Đại sư tỷ của cô, nếu Lạc Phi và Kỳ Ngọc Lâm cấu kết, muốn mưu đồ " Ní La Kinh", như vậy trong miếu còn có thêm một người nữa, cho dù là như vậy, trong miếu cũng chỉ có ba người.

Dựa theo phán đoán của Diệp Mặc, hẳn là Lạc Phi sau khi biết được Lạc Huyên có được "Ní La Kinh", liền lập tức lấy cớ đi ra ngoài nói cho Kỳ Ngọc Lâm, sau đó hai người một kẻ trốn ở bên ngoài, một kẻ tiến vào bên trong 'Doanh Hoa Quan'. Sau đó, khi Đại sư tỷ Lạc Huyên đến 'Doanh Hoa Quan', liền bị Kỳ Ngọc Lâm đánh lén rồi mới bị thương. Theo lời Lạc Huyên nói, sự thật cũng là tình huống như vậy.

Kế tiếp, hẳn là Lạc Phi tránh ở bên trong 'Doanh Hoa Quan' thừa dịp Lạc Huyên không chú ý ám toán Lạc Mâu, sau đó trộm đi " Ní La Kinh ", cuối cùng Đại sư tỷ Lạc Mâu tỉnh lại mang theo Lạc Mâu chạy trốn.

Nhưng hiện tại Diệp Mặc biết được tình huống căn bản không phải như vậy, Kỳ Ngọc Lâm không đánh lén Đại sư tỷ Lạc Huyên, hơn nữa Lạc Phi cũng không lấy đi "Ní La Kinh". Tình huống thật sự so với hắn tưởng tượng không có chênh lệch lớn như vậy.

Hiện tại chỉ có thể cứu Lạc Phi, sau đó hỏi lại cô thôi.