-Anh, lúc anh ở Ninh Hải em không thể giúp gì được cho anh, lần này cảm ơn anh.
Diệp Tử Phong luôn đối xử tốt với Diệp Mặc, anh ta cũng biết Diệp Mặc bây giờ phải nhanh chóng trở về giúp đỡ nhà họ Diệp, hoàn toàn là vì anh ta và Diệp Lăng. Diệp Tử Phong không phải là thằng ngốc, anh ta cũng nhìn ra mục đích mà ông để cho anh ta làm gia chủ, nhưng anh ta không từ chối. Bởi vì anh ta thực sự muốn trấn hưng nhà họ Diệp, đưa nhà họ Diệp bước tới một giai đoạn mới.
Diệp Mặc xua tay nói:
-Cả đời này chúng ta là anh em, còn nói những lời này làm gì. Hơn nữa, khi anh học ở Ninh Hải, em đã giúp đỡ anh rất nhiều, đặc biệt là trước lúc anh sắp rời đi em đã nhờ Vương Dĩnh mang đến cho anh hai mươi nghìn, lúc ấy trên người anh đến một xu cũng không có, hai mươi nghìn ấy đã giúp ích cho anh rất nhiều. Còn nữa vì anh ít khi trở lại Yến Kinh, nên nếu có chuyện gì, em có thể tìm Trương Quật giúp đỡ.
Diệp Mặc thực sự rất cảm khái, lúc đầu khi hắn mới tỉnh lại, đến tiền ăn cũng không có, nếu không phải nhờ Vương Dĩnh mang hai mươi nghìn tới, hắn thực sự không biết phải làm sao.
Không có món tiền này, hắn không thể luyện khí tăng lên tầng một được, không thể thăng cấp, thì hắn không thể đi bán bùa, cũng không thể kiếm ra tiền. Cho nên có thể nói hai mươi nghìn của Diệp Tử Phong, là bước khởi đầu sinh tồn giúp hắn đến với thế giới này.
Diệp Lăng nghe thấy vậy viền mắt đỏ hoe, cô luôn nghĩ mọi cách để bảo vệ Diệp Mặc, vì không muốn để mọi người biết, thậm chí còn cố ý chán ghét Diệp Mặc, thậm chí còn không ngại ngoài mặt gây tranh cãi với anh hai Diệp Tử Phong. Vốn dĩ cô không có nhiều tiền, nhưng cũng không ngờ toàn bộ tiền lại bị đối thủ lừa mất hết. Nếu không phải đúng lúc ấy Diệp Mặc trở lại Yến Kinh, cô cũng không biết mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào. Lúc này nghĩ tới việc lúc ấy Diệp Mặc phải sống một mình ở Ninh Hải, đến cơm cũng không có mà ăn, trong lòng cảm thấy rất buồn. Lúc trước cô thực sự đã quá ngây thơ rồi.
Diệp Mặc nhìn vẻ mặt của Diệp Lăng, biết cô đang suy nghĩ gì, nói:
-Lăng Tử, em cũng không cần phải tự trách mình, bản tính của em rất tốt, chỉ vì em không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống nên mới bị người ta lợi dụng, sau này việc gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ rồi mới làm, phải nghe lời Tử Phong đấy.
-Vâng…
Giờ phút này, Diệp Lăng, Diệp Mặc và Diệp Tử Phong đang ở cùng nhau, trong lòng có cảm giác thấu hiểu lẫn nhau, đấy chính là cảm giác gia đình, có người nhà, mới gọi là nhà.
Diệp Tử Phong sững sờ một lát rồi nói:
-Anh, em đã bảo Vương Dĩnh cầm tiền sang đó rất nhiều lần, chỉ có điều lúc đó em chưa có nhiều tiền. Đem qua đó chỉ có một hai nghìn, không có lần nào là hai mươi nghìn cả.
Diệp Mặc cũng có chút ngạc nhiên, số tiền ấy không phải do Tử Phong cho hắn, ngoài Diệp Tử Phong và Diệp Lăng ra còn có ai hảo tâm đem tiền cho hắn dùng nữa?
-Anh, có phải vì Vương Dĩnh thích anh, nên cô ấy lén lút đưa tiền cho anh?
Diệp Lăng đột nhiên nói.
Diệp Mặc cười khổ, vỗ vỗ đầu Diệp Lăng:
-Em đừng có suy nghĩ lung tung được không, Vương Dĩnh thích anh, đấy mới là chuyện lạ ấy.
Hắn nhớ lại cô bé Vương Dĩnh lúc đó, cô bé này vô cùng ngây thơ, đứng trước mặt hắn liền không nói được gì. Nếu cô bé thực sự thích hắn, tuyệt đối sẽ không nói hai mươi nghìn ấy là do Tử Phong cho hắn, mà sẽ trực tiếp nói là của cô ấy.
-Đến lúc ấy anh đi hỏi cô ấy là được. Tử Phong em nghỉ ngơi đi, đêm nay anh sẽ rời khỏi Yến Kinh, có lẽ rất lâu sau mới quay trở lại đây. Còn về chiếc dây chuyền của Lăng Tử và chiếc vòng tay của em, anh sẽ giúp em luyện chế lại.
Diệp Mặc nhìn thấy chiếc vòng cổ của Diệp Lăng đã không còn sáng bóng nữa, biết rằng chiếc vòng này tuy có thể phòng ngự, nhưng không thể kháng cự được nửa chiêu của cao thủ địa cấp.
Diệp Mặc vừa nói xong. Trong khuôn viên nhà họ Diệp dường như bắt đầu có tiếng ồn ào. Vừa nãy khuôn viên nhà họ Diệp còn im ắng là vậy, lúc này đã có rất nhiều người tới hỏi thăm. Tuy không biết những người này là ai, nhưng Diệp Mặc biết có lẽ là đám quan chức ở Yến Kinh. Tai mắt của đám người này quả là không tệ, hắn vừa dạy dỗ phái Hợp Lưu và Đàm Giác, đám người này đã biết tin rồi.
-Trương Quật đến rồi. Diệp Lăng em đi mở cửa đi.
Thần thức của Diệp Mặc đã cảm nhận được sự có mặt của Trương Quật.
Diệp Lăng mở cửa, quả nhiên trông thấy gương mặt ngạc nhiên của Trương Quật ngay ngoài cửa.
-Diệp Mặc, cậu thực sự là Tiên Thiên sao? Ngay cả lão Đàm cũng không là đối thủ của cậu, cậu qủa thực…
Trương Quật nhìn sững Diệp Lăng và Diệp Tử Phong, cảm thấy có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu.
Diệp Mặc cười nói:
-Tiên Thiên sao? Thực ra đến bản thân tôi cũng không rõ nữa, nhưng cũng chẳng sao. Trương Quật, sau này tôi không ở Yến Kinh, chuyện của Diệp Lăng và Diệp Tử Phong phiền cậu quan tâm tới một chút.
Trương Quật lập tức vỗ ngực nói:
-Cậu yên tâm, chỉ cần có Trương Quật tôi ở đây, thì không ai có thể ức hiếp Diệp Lăng và Diệp Tử Phong.
Diệp Mặc gật đầu, lấy ra một viên Bồi khí đan, đưa cho Trương Quật nói:
-Viên đan dược này ít nhất cũng có thể khiến cho Huyền cấp sơ kì lúc này của cậu, tăng lên Huyền cấp hậu kì. Nếu cậu uống lúc ở Huyền cấp hậu kì, thì có thể tăng lên Địa cấp.
Trương Quật như bắt được báu vật, vội vàng nhận lấy viên đan dược từ tay Diệp Mặc, nhìn ngắm một lúc lâu mới ca ngợi:
-Lợi hại như vậy sao, chẳng lẽ đây chính là linh đơn trong truyền thuyết?
Hiện tại cậu ta biết Diệp Mặc là cao thủ Tiên Thiên, cho nên không hề nghi ngờ những thứ mà Diệp Mặc đưa cho.
Linh đan? Diệp Mặc cười phá lên, Bồi khí đan thậm chí có thể coi là đan dược cấp thấp nhất trong giới tu luyện, lại có người gọi nó là linh đan, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì người ta cười tới rụng răng mất.
Trương Quật đột nhiên nhìn máy nhắn tin ở bên hông, sau đó nói:
-Tôi phải về rồi, lát nữa sẽ lại tới uống rượu với cậu.
Diệp Mặc khoát khoát tay nói:
-Lát nữa tôi phải rời khỏi Yến Kinh rồi, cậu gửi lời hỏi thăm của tôi tới lão Hàn, nói với lão Hàn, tôi sẽ giúp ông ấy tìm đồ, đúng rồi, cô gái lần trước Hàn Yên đưa về thế nào rồi?
Người mà Diệp Mặc hỏi thăm là Văn Đông, vì lần trước sau khi hắn cứu Văn Đông, thì lập tức rời khỏi, đến hôm nay mới quay trở lại.
Trương Quật vội vàng nói:
-Cô ấy không sao, hồi phục rất nhanh, cái thứ Tuyết Liên Tử ấy quả thực là đồ tốt, có điều cậu em à cậu quả thực quá giỏi, lại có thể dùng Tuyết Liên Tử cứu người. Cái cô Văn Đông ấy sau khi khỏe lại, đã đi cùng Phùng Điềm rồi. Còn cụ thể là đi đâu thì tôi không rõ, nhưng Hàn Yên chắc biết, là cô ta tiễn hai người.
Nghe nói Văn Đông không sao, Diệp Mặc mới cảm thấy an tâm. Còn về việc đã đi đâu, Diệp Mặc cũng không có tâm trạng để quan tâm. Hắn vì nghe nói Văn Đông rất nghĩa khí, lúc đầu cho dù có bị ép tới chết cũng không chịu tiết lộ tin tức về hắn, chính điều này đã khiến cho hắn quyết định cứu Văn Đông.
Diệp Lăng có ý muốn hỏi Diệp Mặc về tình hình của Khinh Tuyết, nhưng lúc nãy Trương Quật ở đây, cô không tiện hỏi. Bây giờ Trương Quật đi rồi, cô lập tức hỏi han:
-Anh, chị Khinh Tuyết bây giờ thế nào rồi? Anh đã đi thăm chị ấy chưa?
Diệp Mặc vốn dĩ không muốn nhớ tới Khinh Tuyết, bây giờ Diệp Lăng hỏi tới, trong lòng lại cảm thấy ảm đạm. Đúng vậy, cô ấy bây giờ thế nào rồi?
-Sao vậy? Anh và chị Khinh Tuyết xảy ra chuyện gì ư?
Diệp Lăng không biết chuyện Ninh Khinh Tuyết mất kí ức, cô nhìn thấy biểu hiện của Diệp Mặc, nên mới hỏi vậy.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
-Không có gì, đợi chuyện này xong xuôi, anh sẽ đến thăm cô ấy.
Diệp Lăng rất nhạy cảm, cô có thể nhận ra Diệp Mặc đang có tâm sự, nhưng anh trai đã nói như vậy rồi, cô cũng không dám hỏi thêm, chỉ nói:
-Vâng, em có thể đi thăm chị Kinh Tuyết không?
Diệp Mặc lập tức xua tay nói:
-Không cần đâu, mấy ngày này em đừng rời khỏi Yến Kinh, đợi anh về rồi hẵng hay.
Thời gian này Diệp Lăng ở lại Yến Kinh là an toàn nhất.
…
Giúp Diệp Lăng và Tử Phong sửa chữa pháp khí hộ thân xong, Diệp Mặc rời khỏi nhà họ Diệp. Mặc dù ở Yến Kinh hắn có thanh danh vang dội, nhưng đối với Yến Kinh mà nói hắn lại không hề cảm thấy thân thuộc. Lúc nãy hắn đã hỏi Diệp Lăng, biết được Vương Dĩnh đang làm việc tại công ty nhà cô ấy, mà địa chỉ công ty là ở trên đường Kim Đường, cho nên Diệp Mặc tới đường Kim Đường, ngoài việc để cảm ơn Vương Dĩnh, còn muốn hỏi thăm xem hai mươi nghìn năm đó là do ai cho hắn.
Khi Diệp Mặc đi đến đường Kim Đường, phát hiện ra ở ngã tư phồn hoa có một quán bar, tên quán bar là Túy Nhãn bar. Sở dĩ Diệp Mặc chú ý tới quán bar này, là vì hắn cảm thấy quán bar này có gì đó khá quen thuộc, dường như hắn đã từng đến.
Rất nhanh sau đó Diệp Mặc đã nhớ ra hắn đã có lần tới đây. Lúc đầu khi hắn ở Yến Kinh, Nhiếp Song Song từng hẹn hắn tới quán bar này. Hơn nữa Nhiếp Song Song còn giết hai người ở đây, thậm chí khi cô ta cởi áo, Diệp Mặc làm gián đoạn hành động của cô ta, cuối cùng còn ép cô thề độc, sẽ không gây chuyện xấu cho Diệp Lăng nữa.
Chỉ có điều khi Nhiếp Song Song chuẩn bị rời đi có nói: Tôi vẫn còn là trinh nữ. Diệp Mặc đến bây giờ vẫn không hiểu câu nói đó là ý gì. Hắn không hiểu tại sao Nhiếp Song Song lại nói câu nói ấy. Nhưng hắn cảm thấy hành động kì quái của Nhiếp Song Song rất giống với lúc đầu hắn giết Nhiếp Vô Biên, và cô gái áo đỏ ở Thuần An, bọn họ đều có một điểm chung đấy chính là quái dị, thâm tàn, độc ác.
Diệp Mặc lắc đầu, nhưng cô gái tên Nhiếp Song Song ấy cũng rất biết giữ lời thề, không hề ra tay với Diệp Lăng, thần ý vô tình quét vào phía trong, nhưng lại khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, Nhiếp Song Song đang ngồi trong Túy Nhãn bar.
Thậm trí chỗ cô ngồi cũng chính là chỗ mà trước đây cô hẹn với hắn, nhìn dáng vẻ của cô dường như đã ngồi ở đấy từ rất lâu rồi.
Người con gái này ngồi đây làm gì? Nếu nói hắn và cô ta chỉ gặp nhau hai lần mà cô ta đã thích hắn, bây giờ ngồi đây để nhớ về quá khứ, Diệp Mặc bất luận thế nào cũng không tin. Hắn tận mắt trông thấy sự tàn ác của ngời con gái này, tận mắt trông thấy cô giết người như giết một con kiến.
Còn câu nói ấy của cô ta "Tôi vẫn còn là trinh nữ", mặc dù Diệp Mặc không tin Nhiếp Song Song là trinh nữ, nhưng hắn lại không thể hiểu nổi sao cô lại nói những lời này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Ồ! Diệp Mặc phát hiện ra không còn thấy hơi thở lạnh lùng, độc ác trên ngừời Nhiếp Song Song nữa. Hơn nữa hơi thở của cô ta không ổn định, khuôn mặt trắng bệch, rất rõ rằng rằng cô đã bị nội thương nghiêm trọng.
Người con gái này đã bị thương nặng như vậy, lại không đi chữa trị, còn trốn trong quán bar làm gì? Diệp Mặc trong lòng dấy lên sự kinh ngạc, hơn nữa cô ta còn thay đổi công pháp, tại sao khí trên người cô ta bây giờ lại khác hoàn toàn với khí trên người cô ta trước đây?
Khi Diệp Mặc nhìn thấy Nhiếp Vô Biên, đã nghi ngờ rằng Nhiếp Song Song cũng là đệ tử của Cửu Nguyệt Quan, lần này nhìn thấy cô, lại phát hiện ra âm hàn trên người cô đã biến mất, điều này thật khiến cho người ta kinh ngạc.
Đúng lúc Diệp Mặc muốn đi vào hỏi thăm, người con gái này có phải đệ tử của Cửu Nguyệt Quan hay không, thì vẻ mặt Nhiếp Song Song để lộ ra một tia tàn độc, cô ta đứng dậy.
Diệp Mặc thấy Nhiếp Song Song đi ra khỏi Túy Nhãn bar, lưỡng lự một lát rồi cũng quyết định đi theo cô ta, hắn muốn biết người con gái này rốt cuộc muốn làm gì.