Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 313




Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Lạc Huyên phải bắt hắn tới, thậm chí còn chủ động nói mình là bạn trai của nàng. Hoá ra không chỉ Hoắc Các có ý với cô, lão già Hoắc Khứ Âu này không ngờ cũng đang muốn cô. Nếu không, nghe thấy Lạc Huyên giới thiệu, lão tại sao phải có loại sát ý này?

Thấy Diệp Mặc chỉ thản nhiên mỉm cười, cũng không biểu hiện ra lễ tiết gì, Lạc Huyên liền tranh thủ ở đằng sau Diệp Mặc kéo một cái, nói:

- Hoắc gia gia, Mạc Ảnh không thích nói chuyện lắm, ngài bỏ qua cho.

- Ha ha, không sao, người trẻ tuổi mà, ngại ngùng một chút cũng rất bình thường. Đến đây, ông dẫn con đi thư phòng.

Hoắc Khứ Minh dẫn hai người cùng đến thư phòng, nói:

- Các con xem trước, đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa…

Thần thức Diệp Mặc nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Âu, lại phát hiện sau khi lão ra khỏi thư phòng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, và phân phó người:

- Lập tức thông báo Các Nhi trở về, còn có...

Tuy rằng câu nói kế tiếp Diệp Mặc không nghe được, nhưng cũng biết lão già này cũng không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài.

- Anh đang nhìn cái gì? Hôm nay tôi nhất thời nói anh là bạn trai tôi, anh bỏ qua cho nhé. Anh không biết Hoắc Các đáng ghét như thế nào đâu, còn có ông của hắn cũng luôn thích đem tôi cùng Hoắc Các ở cùng nhau, nếu có thể tôi thật sự không muốn đến.

Lạc Huyên có chút áy náy nói, sắc mặt có chút hồng nhuận.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Tôi đương nhiên sẽ không để ý, cô muốn tìm sách thì phải nhanh lên một chút, Hoắc Các phỏng chừng rất nhanh sẽ trở về. Cô dự tính phải mất bao lâu thời gian?

- Nhanh như vậy à? Tôi nghe Tử Vân nói hôm nay Hoắc Các muốn đi ra ngoài, hẳn là sẽ không nhanh như vậy đã trở lại, tôi đoán cũng phải một ngày, anh xem thư phòng này lại có nhiều sách như vậy?

Lạc Huyên có chút bất đắc dĩ nhìn cả phòng sách, những quyển thư tịch này tuy rằng bảo tồn không tồi, nhưng vì thời gian đã lâu, cũng tản mát ra một chút mùi cổ xưa.

- Phải lâu như vậy à?

Diệp Mặc nhíu mày, một lát sau mới lên tiếng:

- Cô muốn tìm vật gì? Tôi giúp cô tìm xem.

Lạc Huyên cũng giấu diếm, lập tức trả lời:

- Sư phụ tôi bảo tôi tìm một quyển "Ní La kinh", tôi ở thư viện trường học và thư viện thành phố Thuần An tìm hơn một năm, nhưng vẫn không tìm được.

- Cô không cần tìm nữa, tôi giúp cô tìm.

Diệp Mặc nói xong thần thức lập tức bắt đầu quét qua những quyển sách này.

Lạc Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Nhiều sách như vậy, anh làm sao tìm được? Hay chúng ta cùng nhau tìm đi.

Diệp Mặc khoát tay,

- Đừng nhúc nhích, tôi đang tính toán sách này rốt cuộc để ở đâu?

Lạc Huyên lại kinh dị nhìn Diệp Mặc, chẳng lẽ hắn là một Chu Dịch đại sư? Cho dù là một Chu Dịch đại sư, ở nơi nhiều sách như vậy, cũng không thể tính ra "Ní La kinh" ở chỗ nào.

Mạc Ảnh thật là làm cho người ta ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn chẳng những là luyện đan đại sư, là Mao Sơn đệ tử, còn là Chu Dịch đại sư hay sao? Mao Sơn đệ tử thật ra không có gì, nhưng luyện đan đại sư và Chu Dịch đại sư lại là phi thường giỏi.

Mặc dù đối với lời nói của Diệp Mặc nửa tin nửa ngờ, nhưng Lạc Huyên cũng không đi quấy rầy Diệp Mặc, cô không ngờ lựa chọn tin tưởng Diệp Mặc. Cô cảm giác càng thân thiết với Mạc Ảnh, cô lại càng không hiểu Mạc Ảnh. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền tự cho rằng nhìn thấu người này, nhưng bây giờ càng ngày càng nhìn không thấu. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thần thức Diệp Mặc rất nhanh đem bên trong phong sách quét một lần, nhưng lại không phát hiện cái gì, chẳng lẽ "Ní La kinh" không ở trong này? Thần trí của hắn lại cẩn thận quét lần thứ hai, rất nhanh liền phát hiện không đúng.

Trong một quyển "Đạo Đức kinh" có hai trang ở giữa để trống, hơn nữa trong đó một tờ còn mơ hồ có hai chữ, chính là 'Ní La'. Mà ngoài một trang giấy trắng thì không có cái gì, quyển sách này có chút kỳ quái. Hai chữ mơ hồ này nếu không phải hắn có thần thức, hơn nữa quan sát cẩn thận thì chắc chắn nhìn không ra.

Diệp Mặc lập tức đi tới lấy quyển "Đạo Đức kinh" này xuống.

Thấy Diệp Mặc lấy xuống một quyển "Đạo Đức kinh", Lạc Huyên lập tức kỳ quái hỏi:

- Anh Mạc, đây là quyển "Đạo Đức kinh" nha, tôi phải tìm là quyển "Ní La kinh" mà.

Diệp Mặc thản nhiên cười nói,

- Đừng nóng vội.

Nói xong, Diệp Mặc lật đến hai trang trống trong sách, chỉ là do thời gian đã lâu, hai trang trống này giấy đã ố vàng.

- Điều này không có gì mà, bình thường loại sách cổ này đều có vài trang giấy trống, trang giấy đó là cho người đọc sách ghi chép những điều tâm đắc đấy.

Lạc Huyên có chút kỳ quái hỏi.

Diệp Mặc mở trang giấy trắng kia ra, giơ lên nói:

- Cô nhìn kĩ lại một chút.

"Ní la?" Lạc Huyên thiếu chút nữa kinh sợ kêu ra tiếng, tuy nhiên rất nhanh liền kích động cầm lấy cuốn sách trong tay Diệp Mặc, vui mừng nói:

- Thật là hai chữ 'Ní La", đây nhất định chính là "Ní La kinh", a, đây là phần sau, hẳn là còn có phần trước.

Lạc Huyên rất nhanh nhìn thấy một chữ "Hạ" phía dưới chữ "Ní La", lập tức nói.

Thần thức Diệp Mặc quét lại một lượt, nói:

- Phần đầu hẳn là không ở trong này, tôi không nhìn thấy.

- Nhìn thấy, không phải là tính toán sao? Anh Mạc, anh thật là có bản lĩnh, thậm chí ngay cả điều này cũng có thể tính ra được.

Lạc Huyên trong mắt lộ vẻ sùng bái, cô vốn cũng không ôm nhiều hy vọng, hơn nữa nhiệm vụ sư môn giao cho nàng cũng là thử mà thôi, không nghĩ tới cô thật sự tìm được rồi, quả thực là niềm vui bất ngờ trong niềm vui bất ngờ.

- Cảm ơn anh, anh Mạc...

Lạc Huyên gắt gao nắm lấy sách trong tay.

Tuy nhiên Diệp Mặc lại không lạc quan như Lạc Huyên, hắn nói:

- Lạc Mâu, tôi đoán có lẽ Hoắc Khứ Âu không dễ dàng cho cô mang sách đi ra ngoài như vậy, chỉ có cách cô hỏi ý hắn, nếu hắn không đồng ý làm sao bây giờ? Hơn nữa, nếu là hắn phát hiện vấn đề trong sách này, hắn sẽ càng không cho cô mang đi.

Nghe xong lời Diệp Mặc, Lạc Huyên quả nhiên nhướng mày, rất hiển nhiên, cô cũng nghĩ đến vấn đề này.

- Đừng lo lắng, tôi có biện pháp giúp cô mang ra ngoài, a...

Diệp Mặc nói tới đây lại ngừng lại, nhìn sách trong tay Lạc Mâu, lại suy tư.

- Làm sao vậy?

Lạc Huyên lập tức hỏi.

- Cho tôi xem quyển sách.

Diệp Mặc tiếp nhận sách trong tay Lạc Huyên, kéo trang giấy trống thứ hai của, không nghĩ tới hắn vừa dùng lực, trang giấy kia liền rơi xuống, cũng chỉ là kẹp ở bên trong, mà không phải thân sách.

Diệp Mặc cầm trang giấy ố vàng, nhìn hồi lâu, xé một chút, trang giấy ố vàng này không ngờ lại không rách.

- A...

Lạc Huyên rõ ràng cũng nhìn thấy động tác của Diệp Mặc, thậm chí ngay cả một trang cũng không rách, trong lòng kinh dị không ngừng.

Diệp Mặc lại đem tờ giấy này nắm trong lòng bàn tay, chân hỏa vận chuyển phía dưới, trang giấy này lập tức bị đốt thành tro. Một mảnh giấy màu vàng không khác tờ giấy kia bao nhiêu xuất hiện trong tay Diệp Mặc.

- Đây là cái gì?

Lạc Mâu lại ngạc nhiên hỏi, tuy rằng cô không biết đây là vật gì, nhưng cũng hiểu được trang giấy mỏng màu vàng kỳ cục này không phải đơn giản, khẳng định rất là quý báu.

Diệp Mặc trong lòng lại kinh hãi, trang giấy màu vàng này quá mức dọa người, bởi vì thần trí của hắn vừa đi vào lập tức liền mất tăm mất tích, giống như bùn nhập biển rộng, đây tuyệt đối là một đồ vật không tầm thường.

Pháp khí Diệp Mặc cũng biết luyện chế, linh khí Diệp Mặc cũng đã gặp không ít, hơn nữa pháp bảo của sư phụ hắn cũng thấy qua. Mà hiện trang giấy màu vàng ở trong tay lại cho hắn một loại cảm giác không thể nhìn thấu, giá trị của thứ này khẳng định phải cao hơn tất cả linh khí. Diệp Mặc thậm chí nghĩ đến đây là một linh bảo, nhưng đây cũng quá dọa người rồi.

Linh bảo, ở Tu Chân giới cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, làm sao có thể xuất hiện ở Địa Cầu? Hơn nữa Địa Cầu cũng không có nghe nói qua có người Tu Chân nha.

- Thứ này rất quý báu, quý báu đến nỗi tôi không dám tưởng tượng.

Diệp Mặc đã trầm mặc một lúc lâu sau mới hồi đáp.

Lạc Huyên cũng hiểu được, cô chần chừ nhìn Diệp Mặc nói:

- Thứ này đối với anh có phải rất hữu dụng hay không?

Diệp Mặc gật đầu,

- Đúng vậy, rất hữu dụng.

Hắn rất muốn trang giấy màu vàng này, nhưng hắn lại biết Lạc Huyên nếu muốn tìm sách này, chứng tỏ thứ này cũng là đồ vật môn phái của cô ấy muốn tìm.

Lạc Huyên cắn cắn môi, một hồi mới lên tiếng:

- Nếu hữu dụng với anh, anh giữ lại đi, tôi không biết gì cả, tôi mang về sách này thì tốt rồi. Những vật khác, tôi mang về, sư môn của tôi cũng không nhìn ra, nói không chừng vẫn để như vậy.

Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Lạc Huyên, cô không ngờ nói cho mình trang giấy màu vàng này.

Nhìn Diệp Mặc kinh dị nhìn mình, Lạc Huyên bỗng nhiên thở phào một cái,

- Kỳ thật không có hỗ trợ của anh, tôi cũng không tìm thấy thứ này, có lẽ sư môn của tôi chỉ muốn quyển sách này mà thôi, trang giấy của anh chỉ kẹp ở giữa sách này. Là anh phát hiện đương nhiên là của anh, anh không cần lo lắng, tôi sẽ không nói ra đâu. Hơn nữa, thứ này đối với tôi cũng không tác dụng gì.

Bỗng nhiên thần sắc Diệp Mặc vừa động, trang giấy màu vàng trong tay và sách đã biến mất không thấy gì nữa, thấy Lạc Huyên kỳ quái nhìn hắn, hắn nói:

- Lạc Huyên, chúng ta đi, Hoắc Các đã trở lại.

- Được, dù sao cũng tìm được thứ cần tìm rồi.

Lạc Huyên và Diệp Mặc vừa mới đi ra khỏi thư phòng, bỗng nhiên truyền tới thanh âm của Hoắc Các.

- Huyên Huyên, em đến đây cũng không nói vớianh một tiếng, anh đã về đây.

Lạc Huyên nhíu nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Hoắc Khứ Âu cùng một người đàn ông trung niên đi tới, lão thấy Lạc Huyên không ngờ từ thư phòng đi ra, trong mắt lộ ra một tia kỳ quái, sau đó nói:

- Lạc Huyên, sao thế không xem sách ư?

Lạc Huyên lại cười cười nói:

- Hoắc gia gia, chị của con vừa rồi gọi điện thoại cho con, nói tìm con có việc, con muốn đi trước đã, mấy ngày nữa lại đến xem.

- A... Huyên Huyên, em mới đến đã muốn đi? Đừng nóng vội, đợi lát nữa anh cùng em cùng đi tìm chị em, sau đó cùng nhau ăn cơm trưa nhé.

Hoắc Các lại sốt ruột nói, Diệp Mặc ở bên cạnh Lạc Huyên, bị y tự động loại bỏ.

- Không được, tôi phải đi rồi, tạm biệt Hoắc gia gia. Đi thôi, Mạc Ảnh.

Nói xong Lạc Huyên kéo tay Diệp Mặc, không đợi Hoắc Khư Âu trả lời, liền trực tiếp đi ra ngoài.

Hoắc Khứ Minh lại cẩn thận nhìn trên người Diệp Mặc xem, không phát hiện trên người hắn mang theo sách gì. Lúc này mới sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lạc Huyên, lão vừa muốn nói gì, lại bị tên trung niên bên cạnh lão kia kéo kéo.

Chờ khi lão kịp phản ứng, Lạc Huyên và Diệp Mặc đã đi thật xa rồi. Hoắc Khứ Âu vội vàng hướng Hoắc Các liếc mắt ra ý một cái, Hoắc Các lập tức liền đi theo, không ngừng ở sau Lạc Huyên gọi.

- Lương sư đệ, chú kéo ta làm gì?

Hoắc Khứ Âu nhìn tên bên cạnh hỏi.

Người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm nói:

- Sư huynh, anh có biết người vừa đi ra ngoài là ai không? Hắn chính là Diệp Mặc, người lấy đi 'Huyết sắc san hô'.

- Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau chặn hắn lại!?

Hoắc Khứ Âu vội vàng nói.