Nhìn thấy Lạc Huyên mở cửa đi ra ngoài, Diệp Mặc mới biết mình bị cười nhạo. Cô ta nhất định cho rằng hắn bắt chước một cao nhân trên đài truyền hình Hồng Kông. Đóng cửa bế quan, nhưng cô ấy cũng có chút hoài nghi. Biết là tu luyện cổ võ thì phải bế quan lại nhưng ít nhất cũng là một cao thủ Huyền Cấp, hơn nữa bế quan của bọn họ cũng không thể tuyệt thực, lại còn phải ăn chút đề để tu luyện nữa chứ.
Diệp Mặc cũng không giải thích gì thêm, bây giờ điều kiện đã hoàn toàn phù hợp, hắn chuẩn bị thăng cấp luyện khí bốn tầng rồi. Đêm hôm đó, Diệp Mặc đi tắm rửa, sửa soạn sạch sẽ, rồi lại dùng thuật Ngự Phong, bay vọt sân thường trên tầng 12
Hắn thực sự sợ Lạc Huyên rồi. Nói không chừng, hai ngày mà hắn không ra ngoài thì người con gái này lại đá vào cửa của hắn. Hơn nữa nếu giả sử hắn đang trong quá trình bế quan tu luyện mà nhìn thấy cái gì đó ngoài sức tưởng tượng thì có khi sẽ chân khí phản hồi. Thế thì chắc là xong rồi.
Diệp Mặc đứng ở đỉnh tầng 12, không tu luyện ngay mà nhìn xa xăm tới nơi xa hoa trụy lạc. Từ khi tới nói này, hắn chưa từng ngẫm về con đường mà mình nên đi.
Khi vừa tới chỗ này, hắn vẫn còn nghĩ, có phải là có thể tu luyện để vượt qua cả sao trời rồi sao đó mới tiếp tục quay lại tìm Lạc Ảnh không. Nhưng sau này, hắn phát hiện ra rằng nơi đây vốn không phù hợp để tu luyện. Hắn chỉ có thể giấu nỗi nhớ Lạc Ảnh ở trong tim mà thôi.
Nhưng nếu cuộc sống cứ bình bình trôi qua, bản thân lại không cam tâm. Cũng may là hắn đã phát hiện ra Cỏ Ngân Tâm, Cỏ Ngân Tâm cho hắn thêm hy vọng, khiến hắn có động lực để tu luyện.
Những ngày tiếp theo, hắn phát hiện ra rằng nơi này tuy không thích hợp để tu luyện, nhưng lại có rất nhiều linh vật của trời đất. Chỉ cần tìm kiếm đủ số linh vật ấy, có lẽ cũng có thể tu luyện được con đường thông thiên. Linh vật của trời đất ấy không chỉ cần phải có cơ duyên mà còn phải cần cả tài lực, vật lực và nhân lực nữa. Hắn tổ chức Lạc Nguyệt, hắn muốn thông qua Lạc Nguyệt để thu thập lại số linh vật ấy.
Vào giữa lúc này thì hắn gặp Khinh Tuyết. Khinh Tuyết là một cô gái yêu ghét rõ ràng. Khi cô ấy tìm tới Thần Long Giá thì hắn mới nhận ra mình đã thích người con gái này trong lúc hắn không ngờ tới nhất. Trong lòng của hắn, Khinh Tuyết và Lạc Ảnh cũng giống nhau, không phân biệt trước sau. Nếu không thể trở lại Lạc Nguyệt tìm Lạc Ảnh thì hắn nguyện cùng Khinh Tuyết trải qua quãng đời còn lại.
Nhưng Lạc Ảnh lại xuất hiện, cô khiến hắn vui sướng kích động không thể diễn tả hết bằng lời. Chỉ có điều là tạo hóa trêu ngươi, hắn và Tố Tố đã ở cùng một chỗ qua đêm. Và cô ấy đã rời xa hắn. Tuy hắn đã giết Tĩnh Tức, nhưng vẫn không có cách nào tìm lại được Lạc Ảnh.
Trong lòng hắn có một câu nói tuy không nói ra nhưng trong lòng lại luôn mơ hồ nghĩ về việc đưa Lạc Ảnh và Khinh Tuyết đi ngao du thiên hạ. Nhưng Lạc Ảnh đã đi rồi, Khinh Tuyết không nhớ hắn nữa, cuối cùng hắn lại phải cô đơn một mình. Diệp Mặc không dám nghĩ tới Khinh Tuyết. Hắn sợ bản thân hắn nghĩ quá nhiều sẽ có lúc không chịu nổi mà đi tìm cô ấy. Mất đi mới nhận ra những thứ quý báu. Hắn không muốn làm Khinh Tuyết buồn, nhưng cũng không dám đi tìm cô.
Nhưng hắn sẽ không bỏ qua cái tên thanh niên mà đã khiến Ninh Khinh Tuyết mất trí nhớ. Dù Thái Ất của tên đó là vật gì thì hắn nhất định cũng phải giết chết cái tên đã làm tổn thương Khinh Tuyết.
Còn về Lạc Ảnh, cho dù là tìm tới nơi chân trời góc bể, thì nhất định cũng phải tìm được cô. Cũng may là hắn đã tạo ra Lạc Nguyệt, sau này đợi Lạc Nguyệt có đủ thực lực rồi hắn sẽ tập hợi lại tất cả các linh vật mà trời đất có.
…
Thực ra, để cái công ty của mình lấy tên là Lạc Nguyệt, Diệp Mặc còn có một ý nghĩ khác. Hắn một mực mong ngóng sau khi Lạc Ảnh khôi phục trí nhớ, nghe thấy cái tên này sẽ quay lại tìm hắn.
Diệp Mặc thở một hơi dài, lẩm bẩm nói:
- Tố Tố, đợi anh nhé. Anh nhất định sẽ bước vào luyện khí tầng bốn ngay, anh có thể bước trên phi kiếm. Dù là bất kỳ nơi nào anh cũng sẽ phải tìm em. Anh nói rồi, kiếp này không khiến em phải chịu khổ, không để em bị người khác ức hiếp. Em hãy đợi anh… Còn Khinh Tuyết, anh muốn đến thăm em…
Diệp Mặc cất đi những tình cảm trong lòng, ngồi xuống, lấy ra một viên "Bồi khí đan", bỏ vào trong miệng, lập tức định thần lại, bắt đầu khống chế chân khí, tiến hành vận hành chu thiên
Diệp Mặc đã quen với việc tu luyện với linh khí mỏng. Đột nhiên, dưới lực tấn công của Bồi Khí Đan thì có chút không quen lắm. Linh khí hùng mạnh bắt đầu tấn công không ngừng vào những nơi mà Diệp Mặc không hề che chắn hết lớp này tới lớp khác.
Cho dù bây giờ Diệp Mặc đã ở đỉnh cao của tu vi luyện khí tầng ba, nhưng tại nơi mà linh khí loãng này, muốn tiến hành luyện khí tầng bốn cũng không phải là chuyện đơn giản. Nếu không có Bồi khí đan có lẽ cả đời hắn cũng không có cách nào để đột phá luyện khí tầng bốn.
Cũng không biết là qua bao lâu. Lúc công hiệu của thuốc sắp hết, Diệp Mặc cảm thấy hắn chỉ còn một chút nữa là có thể phá tan cái rào cản ấy. Không chút băn khoăn, Diệp Mặc lập tức ném nốt ba viên Bồi khí đan vào trong miệng.
Ba viên đan dược tan trong miệng, biến thành linh lực to lớn hơn, bắt đầu tấn công kinh mạch của Diệp Mặc. Diệp Mặc chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn đang tấn công kinh mạch. Hăn biết đây là dấu hiệu báo trước của sự phá vỡ, cắn chặt răng, không chút buông lỏng những luồng linh lực đang liên tục phá vỡ kinh mạch đang đóng kín.
Oành
Diệp Mặc cảm thấy trong cơ thể mình phát ra một tiếng vang thật lớn. Kinh mạch vừa mới bế tắc của hắn trở lên thông suốt. Một tia màu đen dơ bẩn chảy ra bên ngoài cơ thể hắn.
Một chân nguyên khổng lồ lập tức tiến vào đan điền của hắn. Một chân nguyên mạnh gấp đôi lúc bình thường bắt đầu bộc phát khiến kinh mạch của hắn đập càng dồn dập hơn.
Diệp Mặc thử dịch chuyển một chút chân khí. Chân nguyên trong cơ thể hắn liền dâng trào lên. Hắn cũng từng trải qua luyện khí tầng bốn nhưng chưa bao giờ có sức mạnh lớn như bây giờ. Lẽ nào ở cái nơi mà linh khí nghèo nàn nhất này thì sức lực lại càng mạnh mẽ hơn hay sao?
Tuy Diệp Mặc không biết sự phỏng đoán này có đúng hay không? Nhưng Diệp Mặc chắc chắn luyện khí tầng bốn bây giờ mạnh hơn là luyện khí tầng bốn mà trước kia đã luyện không biết là bao nhiêu.
Hắn biết sơ kỳ và trung kỳ luyện khí có một khoảng cách nhưng cái khoảng cách này thật là lớn. Nó nằm ngoài sự dự đoán của Diệp Mặc. Kỳ luyện khí tổng cộng có 9 tầng, Tầng thứ nhất đến tầng thứ ba là kỳ đầu tiên. Tầng thứ 4 đến tầng thứ 6 là trung kỳ. Tầng thứ 7 đến tầng 9 là kỳ cuối.
Nếu dựa vào loại gia tăng mức độ chân nguyên này thì bản thân luyện khí bảy tầng chẳng phải là chân nguyên sẽ gấp bội hay sao? Trong lòng Diệp Mặc vui mừng, rất muốn đứng lên giải phóng một phen, nhưng hắn biết ranh giới của mình còn chưa được củng cố, nhất định không được buông lỏng. Nếu vì đắc ý thì khiến cảnh giới của mình mà rơi xuống luyện khí tầng ba. Đó mới là bi kịch.
Diệp Mặc không dám nghĩ nhiều nữa, bắt đầu khống chế chân nguyên, tiến hành vận hành chu thiên để củng cố cảnh giới.
…
Lạc Huyên đứng ở trước cửa của Diệp Mặc, quay tới quay lui. Cô đã hai ngày rồi không nhìn thấy Diệp Mặc. Điều này khiến cho cô thêm lo lắng. Tuy cô đã mang thanh gỗ đào tới trước cửa của Diệp Mặc, nhưng cái loại quỷ này có đi vào được không thì ai mà có thể biết được chứ.
Đắn đo nửa ngày Lạc Huyên cuối cùng không kìm nén được những lo lắng trong lòng. Cô lại mở cửa chính phòng Diệp Mặc. Nhưng điều khiến cô thất vọng là cửa phòng của Diệp Mặc đã bị phá hỏng, hơn nữa cửa ở hai phòng khác vốn không hề đóng lại. Lẽ nào hắn đã gặp nạn rồi hay sao?
Lạc Huyên rời khỏi phòng Diệp Mặc, thở dài một hơi. Cô đoán là khả năng người hàng xóm bị hại là rất lớn. Tuy cái tên này có chút đáng ghét thế nhưng sau khi ở một tuần lễ, cô có cảm giác Diệp Mặc không phải là người khiến người khác căm ghét tuy có vài kẻ thích nịnh bợ nhưng loại người này khắp nơi đều có, thêm hắn cũng không có gì, chính cô nên sớm đi khuyên hắn rời khỏi nơi này, mìnhđúng có chút sơ xót
Hơn nữa hắn sống ở bên cạnh mình. Tuy không có nhiều tác dụng nhưng vẫn là có thể tiếp thêm một chút sĩ khí. Cái ngôi nhà này thực sự là quá yên tĩnh.
Nghĩ đến đây, Lạc Huyên nhìn lên lầu chín, trong mắt hiện lên tia suy nghĩ:
- Đêm nay sẽ lên kết thúc mày, nếu không thì để mày lại nơi đây cũng chỉ là hại người.
Cô đã hạ quyết tâm, tối nay đi lên trên lầu kết liễu con quái vật kia. Tuy quái vật này rất lợi hại nhưng cô ấy bây giờ cô đang có ba viên Hồi Khí Hoàn, có lẽ không nên sợ nó. xem tại Đọc Truyện
…
Ánh trăng lên giữa đỉnh đầu, Diệp Mặc đột nhiên đứng lên, cảnh giới của hắn đã hoàn toàn được củng cố. Lúc này hắn cảm thấy bây giờ cao thủ Địa Cấp ở trước mặt hắn, hắn cũng thấy tầm thường tới mức đáng cười.
Thử vận chuyển một chút chân nguyên, Diệp Mặc bỗng cảm thấy như có một tác động nào đó. Hắn tháo bỏ bộ quần áo dơ dáy trên người, lấy nước sạch táp vào người, toàn thân lại trở lên trong trẻo, sạch sẽ như một đứa trẻ bình thường.
Diệp Mặc từ trong chiếc nhẫn lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ khoác lên người. Sau đó thở dài một hơn, lại xuất ra Phi Kiếm. Trong sự khống chế của Chân nguyên trong trung kỳ thì Phi Kiếm của hắn đã biến thành một cây cự kiếm dài mấy mét, rộng một mét.
Diệp Mặc bước trên phi lếm, hét dài một tiếng, Phi Kiếm phóng thẳng lên trời cao.
Cái loại tình cảm mãnh liệt, mênh mông bao trùm lấy ý chí của Diệp Mặc. Hắn cảm thấy giống như một loại phóng thích, sự khoái chí như thể được giải thoát từ chốn nhà giam.
Diệp Mặc đứng trên Phi Kiếm, một mạch phóng lên tới tận trời xanh. Gió chính diện táp vào bộ y phục và mái tóc dài nhưng hắn lại không muốn tạo ra vòng bảo hộ. Hắn thích cảm giác này, có một chút hào hùng, một chút khát vọng.
Đột nhiên, Diệp Mặc thét từng tiếng dài. Từng đợt thét kéo dài trên chín tấng mây, theo đường hắn bay chạy xuôi xuống.
…
Mới vừa lên đến lầu chín, Lạc Huyên đột nhiên đứng lại. Không hiểu làm thế nào lại như nghe thấy tiếng Diệp Mặc huýt sáo? Lẽ nào đây là ảo giác sao? Không sai, trên tầng thượng, Lạc Huyên chú ý tới tiếng động mà quên đi cả việc tìm con quỷ đó. Cô vội vàng dọc theo cầu thang lên tới tầng mười rồi lại từ tầng mười lên tầng mười một, rồi mười hai.
Cuối cùng LạcHuyên đi được lên trên sân thượng. Đứng ở trên mái nhà cô bỗng cảm thấy thả lỏng hơn. Cô thấy dưới lầu rất xa là một ngọn đèn dầu, trong lòng chợt vui hẳn lên.
Đúng rồi, mình đến tìm Diệp Mặc mà. Lạc Huyên chợt nhớ tới mục đích lên đây của cô, vội vàng nhìn xung quanh. Trên mái nhà của tòa nhà rất yên tĩnh, không có một người nào, khiến cô ấy trong khi đang thấy thoải mái thì lại có chút cảm giác cô đơn.
Đột nhiên có một loại kich` động, thậm chí cô nghĩ mình có thể bay vọt lên. Nhưng lập tức cô liền thở dài. Cô biết đây không phải là vọng tưởng. Ngay cả sư phụ của cô cũng không thể tu luyện được tới khi có thể bay lượn trên trời. Bay lượn ư. Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Quần áo của Diệp Mặc? Lạc Mâu quay đầu lại không ngờ nhìn thấy giữa tầng thượng của tòa nhà có một bộ quần áo được cởi ra. Nhưng bộ quần áo này đã bẩn rồi. Rõ ràng là bộ quần áo mà Diệp Mặc đã từng mặc.