Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 307




Quả nhiên Lạc Huyên dừng lại, chần chừ hồi lâu mới nói:

- Đúng rồi Mạc Ảnh, em đưa anh Hồi Khí Hoàn anh trả lại tôi đi, chỗ thuốc này đối với tôi rất quan trọng.

Lời cô nói là lời thật lòng, buổi tối nếu có Hồi Khí Hoàn, nói không chừng cô sẽ không xuống lầu, tiếp tục tới tầng mười tìm, nhưng cô không có Hồi Khí Hoàn cô không dám lên. Hơn nữa 'Hồi khí hoàn' này vô cùng quý báu, nếu không phải lần này đi rat u luyện, lọ'Hồi khí hoàn' này cô là tuyệt đối không chiếm được. Không chỉ là cô, ngay chính sư phụ cô, 'Hồi khí hoàn' cũng không dễ dàng lấy được như vậy.

Bởi vì tuổi Lạc Huyên nhỏ nhất vì thế nên mới có được lọ Hồi Khí Hoàn, cũng không quá mười hai viên mà thôi. Mà hai sư tỷ của cô mỗi người chỉ có sáu viên. Bởi vì Diệp Mặc sắp chết hơn nữa cần Hồi Khí Hoàn là di nguyện trước lúc lâm chung, vì thế Lạc Huyên tuy không nỡ nhưng lúc đó lại không nghĩ nhiều. Đối với một người sắp chết hơn nữa lại là người chết trong tay mình, muốn một lọ Hồi Khí Hoàn thì cô không có cách nào từ chối.

Bây giờ Diệp Mặc lại sống lại rồi, Hồi Khí Hoàn quý như vậy, cô chắc chắn phải lấy về. Vì thế cho dù Diệp Mặc đánh lạc hướng như thế nào, Lạc Huyên đều nhớ có một lọ Hồi Khí Hoàn trên người Diệp Mặc.

Diệp Mặc nghe xong lời của Lạc Huyên xong thiếu chút nữa thì thổ huyết, không ngờ hắn đánh lạc hướng lâu như thế, cuối cùng vẫn hỏi. Để hắn đưa ra Hồi Khí Hoàn là không có khả năng, bây giờ hắn không có đan dược khôi phục chân khí. Không phải hắn không luyện chế ra được mà là hắn không có loại dược liệu này. Vì thế lọ Hồi Khí Hoàn này đối với Diệp Mặc rất quan trọng, không có Hồi Khí Hoàn này hắn không có cách nào luyện chế ra Bồi Khí Đan.

Thấy Diệp Mặc một lúc lâu không nói gì, Lạc Huyên lại có chút bối rối, lúc cô đang chuẩn bị hỏi tiếp. Diệp Mặc lại thở dài nói:

- Ôi, tôi tưởng là tôi chết trong tay Hồi Khí Hoàn. Vì thế tôi vứt toàn bộ Hồi Khí Hoàn cô đưa tôi đi rồi. Bây giờ cô hỏi đến tôi cũng không lấy ra được.

- Á…

Lạc Huyên nghe xong lời Diệp Mặc, nước mắt bắt đầu vòng quanh hốc mắt, bình Hồi Khí Hoàn quý như vậy không ngờ lại bị vứt đi. Ngây ngốc rất lâu cô mới lau nước mắt nói:

- Anh… Anh vứt ở chỗ nào?

Diệp Mặc nhìn cô gái này không ngờ bị hắn làm cho khóc, trong lòng cũng có chút xấu hổ, chỉ đành cứng rắn nói:

- Tôi tiện tay vứt ra ngoài cửa sổ, ai biết vứt đi đâu chứ, nói không chừng đều rơi ra bị kiến ăn hết rồi.

Lạc Huyên nghe xong lời của Diệp Mặc, không ngờ không hỏi nữa mà xoay người đi ra ngoài.

Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi. Còn ngây ra nữa thì hắn thực sự không chịu nổi rồi. Không phải là một lọ Hồi Khí Hoàn sao, làm hắn giống như có rất nhiều cảm giác bứt rứt vậy.

Diệp Mặc nhìn cánh của bị đá nát. Cũng lười để ý. Hắn trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, đợi ngày mai Lạc Huyên đi học, hắn lại luyện mấy lò đan dược, đợi sau khi quen tay thì toàn lực luyện chế Bồi Khí Đan.

Nhưng Diệp Mặc vẫn chưa lên giường, thần thức của hắn đã quét đến Lạc Huyên, cô gái này không ngờ lại mang theo một cái đèn, tìm cái gì đó ở dưới lầu.

Không phải chứ. Diệp Mặc vô lực rên rỉ một tiếng, cái cô này đúng thật là phiền phức, hắn đã nói vứt đi rồi, ban đêm cô còn mang đèn đi tìm, điều này làm hắn sao mà chịu nổi đây.

Ôi, để cô ấy đi đi, đợi cô tìm một lúc không thấy thì sẽ không tìm nữa. Sớm biết thì đã nói vứt vào bồn cầu thì xong rồi. Diệp Mặc hung hăng nghĩ, không quan tâm cô nữa, đi ngủ.



Buổi sáng sau khi Diệp Mặc rời giường rất thoải mái, rửa mặt xong. Chuẩn bị xuống lầu đi uống sữa đậu nành. Lại từ ban công mà phát hiện ra Lạc Huyên vẫn đang tìm ở dưới lầu. Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, cái cô ngốc này sẽ không tìm cả đêm chứ.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Lạc Huyên, Diệp Mặc im lặng, hắn thở dài, thôi được rồi, trả lại cô ấy vậy. Không có Hồi Khí Hoàn thì hắn nghĩ cách khác, như vậy quả thực khiến hắn có một loại cảm giác mắc tội.

Diệp Mặc vừa định gọi Lạc Huyên lên đưa Hồi Khí Hoàn cho cô. Lại nhìn thấy Lạc Huyên thất vọng nhìn lại lần nữa, không ngờ xoay người lên lầu.

Thần thức của Diệp Mặc quét đến quầng mắt cô hơi thâm, hơn nữa còn hơi sưng, biết tối qua hẳn là cô vì Hồi Khí Hoàn mà đau lòng cả buổi tối. Tuy nhiên nếu như cô đã buông tay thì không cần thiết trả lại cô nữa rồi.

Chỉ có điều nhất thời Diệp Mặc không dám đi xuống uống sữa đậu nành, hắn nghĩ xuống muộn một chút, tránh cho lúc uống sữa đậu nành thì đụng với Lạc Huyên, dù sao trong lòng vẫn thấy có lỗi.

Trở lại phòng, Diệp Mặc lấy Âm Sát Châu ra chơi một lúc, phỏng chừng lúc này chắc Lạc Huyên đã đi rồi, lúc này mới chậm rì rì chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

- Sao cô còn chưa đi?

Diệp Mặc mở cửa ra lại nhìn thấy Lạc Huyên ngồi trong phòng khách, thầm nói không có cửa đúng thật là không tiện mà.

Tuy nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lạc Huyên hơn nữa có chút uể oải, Diệp Mặc vốn muốn nói đừng tùy tiện đến nhà người khác, không ngờ lại nói không nên lời.

Lạc Huyên vốn muốn nói chuyện, sau khi thấy Diệp Mặc mở cửa, lập tức xông vào phòng Diệp Mặc. Cô cẩn thận nhìn phòng Diệp Mặc, cuối cùng mới lắc lắc đầu.

Diệp Mặc có chút kinh ngạc mà nhìn Lạc Huyên, lòng thầm nói hắn muốn cất Hồi Khí Hoàn đi thì cũng không thể bị cô kiểm tra được. Nhìn điệu bộ này của Lạc Huyên, không ngờ giống như đang tìm tòi trong phòng hắn vậy.

Lạc Huyên nhìn hồi lâu lúc này mới quay đầu lại nói:

- Mạc Ảnh, tôi phát hiện phòng của anh có âm sát khí, có thể phòng của anh tối qua có thứ không sạch sẽ tới. Tối qua anh có phát hiện ra có chỗ nào khác thường không?

Diệp Mặc sửng sốt, phòng của hắn có thứ không sạch sẽ? Ma dám đến phòng Diệp Mặc, tới tìm cái chết à. Chỉ có đều Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu ý tứ của Lạc Huyên, lúc nãy hắn lấy ra Âm Sát Châu, loại hơi thở sát khí này bị Lạc Huyên nhận ra. Cảm quan của cô gái này cũng thực sự mẫn cảm, Diệp Mặc hỏi theo bản năng:

- Sao cô biết?

Lạc Huyên lại nghiêm mặt nói:

- Mắt của tôi có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thấy, lúc nãy dường như tôi nhìn thấy phòng anh có chút âm sát khí, tuy nhiên rất nhạt, bây giờ đã hết rồi. Nhưng âm sát khí này xuất hiện chắc chắn có chút không bình thường, tôi khuyên anh không nên ở đây nữa.

Diệp Mặc âm thầm tán thưởng, tuy nhiên lại nói:

- Lạc Huyên, cô không đi làm đạo cô quả thực lãng phí.

Nói xong trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới, Lạc Huyên này không phải đạo cô sao? Ôi, đáng tiếc, một cô bénhư vậy lại đi làm đạo cô.

Quả nhiên trên mặt Lạc Huyên có chút không tự nhiên, than thở một cái nhưng lại không nói gì.

- Chuyện kia, hôm nay cô không đi học…

Diệp Mặc bây giờ sợ nhất chính là ở cùng một chỗ với Lạc Huyên, một khi ở cùng với cô hắn sẽ không tự chủ mà nghĩ tới lọ Hồi Khí Hoàn kia.

Lạc Huyên lắc lắc đầu nói:

- Xin lỗi, tối qua bởi vì tôi không ở nhà, quên mất chỗ anh ở không có cửa. Thiếu chút nữa bị thứ không sạch sẽ làm tổn thương vì thế buổi sáng vừa trở về thì liền giúp anh gọi điện thoại, đợt lát nữa sẽ có có người tới sửa cửa.

Diệp Mặc há miệng thở dốc, lòng thầm nói, sao cảm thấy Lạc Huyên này với mấy ngày trước rất không giống nhau? Lẽ nào bởi vì mất đi Hồi Khí Hoàn, phẩm hạnh bây giờ mới thay đổi lớn? Cô nên lấy cái khí thế giơ chân đá Ngô đại công tử ra, như thế anh đây mới sẽ không thấy tội lỗi.

- Không sao, không sao, tôi ở trong này rất tốt, rất tốt…

Diệp Mặc vội vàng khoát tay, nhìn Lạc Huyên thờ ơ chỉ đành nói lại:

- Tôi xuống dưới đi uống sữa đậu này đây, tạm biệt nhé.

Nói xong, Diệp Mặc xoay người rời đi, thầm nói cô không rời đi tôi nhường cô còn không được sao?

- Đợi đã…

Lạc Huyên bỗng nhiên gọi Diệp Mặc lại.

- Còn có chuyện gì?

Diệp Mặc có chút kì quái nhìn Lạc Huyên.

Lạc Huyên chần chờ một lát cuối cùng nói:

- Tôi có chút việc muốn anh giúp.

Trong lòng Diệp Mặc thầm thấy kì lạ, Lạc Huyên không thể là loại người cần hắn giúp. Càng huống hồ, với cái địa vị của hắn trong lòng cô, cô cần sự giúp đỡ thì cũng không không tìm hắn, lẽ nào lại muốn chơi chiêu sao? Diệp Mặc trong lòng lại không dao động, nếu cô không chơi bẩn, chuyện nhỏ mình cũng có thể giúp chút, dù cô ta giở trò gì nữa, mình cũng sẽ không bị một cô bé bắt bí đâu

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc cười ha hả,

- Không vấn đề gì, chúng ta là hàng xóm mà, cô nhiệt tình, tôi thỉnh thoảng giúp cô cũng là điều nên làm, nói đi, chuyện gì?

- Tôi ở Thuần An có một trưởng bối, bởi vì đại thọ một trăm tuổi của ông vì thế em muốn đi thăm hỏi ông ấy. Không biết anh có thể đi cùng tôi một chuyến không?

Do dự mãi Lạc Huyên mới nói ra.

Diệp Mặc có chút kỳ quái hỏi:

- Nếu là trưởng bối của cô thì cô trực tiếp đi thăm hỏi là được rồi, gọi tôi làm gì? Chẳng lẽ người ta còn có thể ăn cô sao?

Lạc Huyên vội vàng giải thích:

- Không phải, là như vậy, vị trưởng bối này đã từng ở đại học khoa học Thuần An một khoảng thời gian, đại học khoa học Thuần An là đại học có lịch sử lâu đời nhất Hoa Hạ, thậm chí tiền thân có thể tới tận thời Đường, đại học khoa học Thuần An vì một chuyện lớn, vì vậy rất nhiều sách của thư viện đều bị thất lạc. Nhưng phần lớn sách thất lạc đều được vị trưởng bối này sưu tầm lại, mà em thích nhất là đọc sách, vì thế người nhà em cũng để em tới thăm hỏi trưởng bối này, thuận tiện đọc những cuốn sách cổ đó.

- Vậy cô đi xem đi, tôi nghĩ vị trưởng bối này của cô cũng sống được một trăm tuổi rồi, sẽ không nhỏ mọn không để cô xem chứ. Hơn nữa, nếu như ông ấy nhỏ mọn như vậy, cô gọi tôi cũng vô ích. truyện được lấy tại Đọc Truyện

Diệp Mặc tùy ý nói, hắn không muốn đến chỗ công cộng. Những chuyện khác coi như được, tới tham dự một đại thọ của một ông lão trăm tuổi, Diệp Mặc lại không muốn đi, bởi vì sẽ có rất nhiều người, thứ hắn sợ nhất bây giờ chính là đông người.

- Nhưng, nhưng vì trưởng bối này còn có một đứa chắt đang học ở đại học khoa học Thuần An, anh ta rất phiền, em thực sự không muốn đi nhưng vì em lại không thể không đi.

Lạc Huyên có chút khó xử nói.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:

- Cho nên cô kéo tôi đi làm bia đỡ đúng không, xin lỗi, tôi không thích làm bia đỡ.

Lạc Huyên lại nghiêm mặt nói:

- Không phải để anh làm bia đỡ, tôi thực sự muốn anh giúp tôi. Lúc nãy không phải anh nói chúng ta đều là hàng xóm, anh có thể giúp hàng xóm không? Hơn nữa lần này đi thời gian không lâu, lúc em đọc sách anh chỉ cần giữ chân cái người đó là được rồi.

- Hơn nữa, hơn nữa Hồi Khí Hoàn là thứ rất quan trọng người nhà cho tôi, tôi đã làm mất rồi, nếu như đến chuyện này cũng làm không tốt, tôi trở về không biết nên nói sao nữa.

Diệp Mặc sửng sốt, không đúng nha, trong lời nói của Lạc Huyên này còn có ẩn ý. Chẳng lẽ cô đã hòai nghi hắn cất Hồi Khí Hoàn đi? Lại lấy Hồi Khí Hoàn ra nói?