Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 299




Diệp Mặc đứng trước cửa một vũ trường có vẻ sang trọng, xem lại chiếc nhẫn một chút, bên trong vẫn còn hơn mười ngàn tiền mặt, bây giờ hắn chỉ suy nghĩ một điều đó là tìm một nơi an toàn để hồi phục cơ thể, sau đó mới bắt đầu luyện đơn.

Vốn dĩ nếu chuyện không bị lộ ra thì khuôn viên nhỏ Ninh Hải đó sẽ là lựa chọn tốt nhất nhưng bây giờ Diệp Mặc vốn dĩ không dám đến đó nữa, đi đến đó đồng nghĩa với việc tự chui đầu vào lưới, thậm chí hắn chỉ dám tìm một nơi không người, mai danh ẩn tích chuẩn bị cho việc luyện đơn.

"Huyền sắc san hô" ở trên tay có thể để Diệp Mặc luyện chế thành ba lò đơn dược nhưng Diệp Mặc lại không dám sơ ý một chút nào, với trình độ luyện đơn hiện nay của hắn có thể khiến cho ba lò đơn dược này toàn bộ thành phế phẩm, vì vậy hắn cần phải tìm một nơi thật sự yên tĩnh hơn nữa nơi đó phải có đầy đủ linh khí, thậm chí còn phải hoàn toàn chữa lành được vết thương trên người mới được.

Nhưng chỉ có chút tiền trên người hơn nữa nhìn bảng hiệu của tiệm này, cái tên Thành phố Thuần An này hắn trước giờ chưa hề đặt chân đến, sau khi mất đi sức mạnh, ở một nơi lạ lẫm như thế này, Diệp Mặc có chút mơ hồ.

-Anh à, có cần giúp đỡ gì không?

Một cô gái chạy đến trước mặt Diệp Mặc ôm lấy hắn một cách dễ dãi rồi hỏi han, mắt cô ta đầy ma lực, tuy chỉ thuộc tuýp người bình thường nhưng trong ánh sáng mờ ảo giữa đêm tối, mùi nước hoa rẻ tiền tỏa ra có chút mê hoặc.

Diệp Mặc miễn cưỡng cười một cái lắc đầu nói:

-Không cần đâu

Nói xong liền quay người đi

Cô gái này vẫn không nản lòng chặn lại Diệp Mặc, thậm chí có chút vội vã nói

-Anh à, tôi thật sự rất sạch, không hề có bệnh, không tin thì anh có thể dùng đồ nghề.

Diệp Mặc nhíu mày, nhìn cô gái trang điểm đậm nói

-Tôi biết nhưng tôi thật sự không muốn, tôi còn có chút chuyện, hẹn gặp lại.

Cô gái nhìn bóng dáng Diệp Mặc dần dần rời xa mà trong mắt hiện lên một tia buồn, tuy cô không muốn làm nghề này nhưng nếu có thể thì cô cũng muốn tìm những người khách coi được, người thanh niên lúc nãy tuy ăn mặc bình thường nhưng phong thái thản nhiên đó khiến cô rất muốn hành nghề với anh ta, thậm chí cô còn có thể giảm giá, có điều người thanh niên này tuy không có tiền nhưng lại không để ý đến cô.

Diệp Mặc thầm thở dài rằng ở đâu vào bất kỳ thời điểm nào cũng có loại gái này, không giống như thanh lâu ở Lạc Nguyệt, họ chỉ chạy ra kéo khách thôi. Hắn không hề xem thường những cô gái này, nếu có thể, hắn tin rằng không ai muốn làm loại nghề này.

Cô gái này đột nhiên cắn môi, chạy lên phía trước cản Diệp Mặc lần nữa:

-Anh à, tôi thấy hình như anh không quen thuộc chỗ này lắm, lúc nãy tôi thấy anh nhìn ngó bốn phía, tôi có thể giúp anh, có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của anh, tiền tôi muốn không cao lắm đâu.

Diệp Mặc ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô gái phong trần trước mặt, đột nhiên nghĩ cũng đúng, mình muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở, tìm môi giới cũng cần tiền, chi bằng để cô gái này kiếm chút tiền, cũng xem như giúp cô ấy một chút vậy, hơn nữa muốn tìm môi giới cũng phải đợi đến ngày mai, thậm chí hắn còn có thể sẽ bị lộ ra ngoài.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc gật gật đầu nói

-Được thôi, hiện tại tôi chưa có chỗ ở, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh, sạch sẽ để ở, nếu cô có thể giúp tôi tìm một căn phòng như vậy thì tôi sẽ đưa hoa hồng cho cô, có điều tôi cũng là người nghèo, hiện tại tôi không có nhiều tiền, nếu có thể sáng mai tôi sẽ đến đây đợi cô là được.

Diệp Mặc thật sự không có nhiều tiền, hắn chỉ có mười mấy ngàn, thông thường muốn tìm một nơi yên tĩnh sạch sẽ ở nơi thành thị thế này thì ít nhất cũng phải hơn ba ngàn một tháng, hắn còn phải ăn cơm dưỡng thương, với số tiền trên tay thì thật sự quá ít.

Cô gái này liền lắc đầu nói

-Anh à, không hề gì, tôi cần rất ít tiền, nếu anh không đủ tiền, đợi khi anh ở lại rồi sau này đưa lại tôi cũng được. Tối nay anh có thể đi với tôi để xem phòng, nếu anh đồng ý, sáng mai là có thể ở lại rồi, nơi tôi ở rất gần, chỉ cần hai phút là đến.

Diệp Mặc liền có cảm tình ngay với cô gái này, người ta nói kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, cô gái này có thể nói ra những lời như vậy có thể thấy cô là người thích giữ chữ tín và tình bằng hữu, hơn nữa lời nói của cô gái này có chút nhận thức, đối với Diệp Mặc mà nói càng sớm có chỗ yên tĩnh để ở càng tốt.

Nếu sáng mai có thể tìm được chỗ ở thì hắn có thể làm chuyện của mình sớm một chút, huống hồ Diệp Mặc cũng không muốn mới sáng tinh mơ đã phải đi những nơi công cộng tìm phòng, có thể nói đề nghị của cô gái đã đánh trúng tâm can của hắn. Còn về cô gái này có gạt hắn không thì hắn không để tâm, tuy bây giờ hắn không thể động thủ nhưng nếu gặp người nào lừa hắn thì hắn cũng không ngại ném một lá bùa ra.

Trong một chiếc xe Santana cách vũ trường không xa có hai người cảnh sát đang nhìn chằm chằm Diệp Mặc và cô gái, nhìn thấy hai người rời khỏi vũ trường hai người này cũng lái xe đi theo.

-Hoàn thành xong nhiệm vụ lần này thì nhiệm vụ tháng này của em xem như kết thúc. Tháng sau em thật sự không muốn bắt loại người này, nhìn thật ghê tởm, vừa gặp mặt liền tiền với tiền, hoàn toàn là loại giao dịch ghê tởm về tiền và xác thịt.

Một nữ cảnh sát trẻ trên xe nói với một nam cảnh sát

Người nam cảnh sát cười nói

-Sau này cô sẽ hiểu, càn quét tệ nạn là công việc mà mọi người thích nhất, không những đơn giản an toàn mà còn nhanh chóng có hiệu quả tích cực đồng thời tiền thưởng cũng cao, nói tóm lại chúng tôi đều thích. Nguồn tại http://Truyện FULL

-Đừng nói những lời ghê tởm nữa

Cô cảnh sát cắt ngang lời của nam cảnh sát, cô tuy vào cục cảnh sát chưa lâu nhưng cô rất hiểu suy nghĩ xấu xa của những nam đồng nghiệp, thậm chí họ không tốt lành hơn bao nhiêu so với anh khách làng chơi kia. Sau một hồi, cô dường như đang nói với bản thân rằng:

-Tôi muốn vào tổ trọng án.

Những lời cô cảnh sát nói đều là lời thật lòng, những cuộc càn quét tệ nạn thông thường đều do nam cảnh sát làm, những cuộc càn quét của nữ cảnh sát rất ít, nhưng cô muốn vào tổ trọng án mà không có chút kinh nghiệm xử án nào thì không có tư cách vào, nên cô mạnh dạn yêu cầu tới tổ càn quét tệ nạn vì muốn lấy danh mà thôi, kết thúc tháng này thì việc lấy danh của cô cũng kết thúc.

Có điều có một điều mà đồng sự của cô không hề nói sai đó là càn quét tệ nạn quả thật hiệu quả cao mà lại là nhiệm vụ an toàn có tiền đồ. Trong cục có lưu truyền một câu nói "bắt gái điếm tiền thưởng tăng, càn quét tệ nạn nhiều thì không ngừng hưởng thụ, ý của câu không ngừng hưởng thụ thì không trực tiếp nói, ý là thăng chức nhanh, trong cục sẽ không gặp cảnh không có thành tích sự nghiệp, hưởng thụ đến già.

Nếu là trước khi Diệp Mặc bị thương thì thần thức của hắn có thể biết được có người theo dõi hắn nhưng hiện tại hắn bị thương quá nặng, nguyên khí gần như mất hết, thần thức không dám tùy tiện thăm dò, hơn nữa hắn vừa mới đến một thành phố xa lạ thì hắn không tin là còn có người theo dõi hắn.

-Tôi có đứa em gái chuyên cung cấp tin tức phòng ốc ở Thành phố Thuần An, tôi có rất nhiều tài liệu về cho thuê phòng ốc, cho nên anh yên tâm, tôi có thể giúp anh tìm được nơi anh yêu thích.

Cô gái sợ Diệp Mặc không tin cô ấy, trên đường đi cô không ngừng giải thích với Diệp Mặc.

Diệp Mặc không muốn nói nhiều, với hắn mà nói chỉ cần tìm được một nơi thích hợp là được rồi, còn về chuyện làm thế nào cô ta có được những tin về phòng ốc thì hắn không hề quan tâm.

Thấy Diệp Mặc không nói lời nào, cô gái tưởng Diệp Mặc còn có những suy nghĩ khác, cô vội vàng nói

-Chúng tôi thường hay đổi phòng nên những tin về phòng ốc chúng tôi cũng rất cần.

Diệp Mặc hơi sững người một chút, cô ta làm nghề này thì thường xuyên đổi phòng để làm gì?

Nhưng Diệp Mặc vẫn không nói gì, cô gái liền thẳng thắn nói:

-Đã đến nơi rồi, tôi và mấy đứa em gái đều ở trọ trong này, bên trong có thể lướt web, tôi vào trong xem giúp anh là được.

Diệp Mặc cùng với cô gái đi đến một phòng ở lầu hai, cô gái tiện tay đóng cửa, chạy đến mở máy tính trước tiên đồng thời nói:

-Anh ngồi đây một lát, tôi lập tức đi lấy thông tin về phòng này cho anh xem.

Đối với việc cô gái vừa vào phòng đã đi làm việc ngay thì Diệp Mặc rất vừa ý, đối với Diệp Mặc tìm được phòng càng nhanh càng tốt, tốt nhất là tối nay có thể ở trọ luôn.

-Tìm thấy rồi, anh tới đây xem thử phòng nào thích hợp với anh

Tốc độ của cô gái này rất nhanh, cô vừa mở máy tính ra thì thông tin xuất hiện đầu tiên trên màn hình chính là tin tức về phòng ốc.

Diệp Mặc đứng dậy nhưng không chạy đến bên máy tính mà đột nhiên mở cửa, cười một cách lạnh lùng với hai cảnh sát ngoài cửa

-Các người đúng là làm việc vì dân nhỉ, còn canh gác miễn phí cho chúng tôi nữa.

Cô cảnh sát trẻ tuổi sắc mặt ửng hồng, sau đó lập tức chuyển sang nét mặt cực kỳ đáng ghét, lạnh lùng nói:

-Đừng giả vờ đứng đắn nữa, bây giờ tôi nghi ngờ anh đang chơi gái.

-Cút ngay, nếu cô còn dám lải nhải thêm một câu nữa, tôi lập tức tố cáo cô. Con mắt nào của cô thấy tôi chơi gái, à, vậy cô tới đây để tôi chơi phải không? Tiếc là tôi không có hứng thú với cô. Tôi đếm tới ba, nếu cô còn ở đây thì tôi sẽ lập tức tố cáo cô, không tin thì thử xem.

Diệp Mặc thầm kêu xui xẻo, mấy người này ăn no không có gì làm, cả ngày tới tối cứ làm những chuyện vô vị. Nếu không phải vì sợ mọi chuyện ầm ĩ thì hắn đã một phát đá bay họ rồi.

-Anh…

Cô cảnh sát tức đến mức mặt trắng bệch, liền động thủ ngay.

Diệp Mặc đợi cô động thủ, nếu cô động thủ thì hắn lập tức chuẩn bị cho cô một bài học, tuy hắn không còn nguyên khí nhưng đối phó với hai người cảnh sát này thì không có vấn đề gì.

-Trương Lam, đi thôi.

Tên cảnh sát nhìn Diệp Mặc một cái, kéo cô nữ cảnh sát đi, nhưng trước khi đi anh ta nói với Diệp Mặc:

-Lần sau đừng lọt vào tay tôi

-Tốt lắm, lần sau anh chắc chắn đừng lọt vào tay tôi.

Diệp Mặc lạnh lùng đáp lời

Cô cảnh sát bị Diệp Mặc làm tức muốn chết nhưng cô cũng biết hiện tại mình chưa nắm được chứng cứ nên đuối lý. Về chuyện hôm nay, cô thật sự không thể hiểu nổi, theo kinh nghiệm trước đây mà nói thì những tay chơi gái thông thường khi bước vào phòng thì việc làm đầu tiên chính là cởi quần áo, làm gì có chuyện một lúc sau lại đến mở cửa.

-Cứ xem như chưa bắt quả tang thì cũng không cần sợ gì hắn cả, tại sao phải bỏ đi chứ?

Cô cảnh sát có tên Trương Lam lửa giận bừng bừng.

Kinh nghiệm của anh cảnh sát dày dặn hơn so với Trương Lam, anh ta bất lực nói:

-Không có chứng cứ mà lại đứng trước cửa nhà người khác là chúng ta không đúng, nếu anh ta tố cáo thì người chịu thiệt là chúng ta. Nếu là người bình thường thì anh sẽ không kéo em đi, em có nhìn thấy ánh mắt của anh ta không, không những rất lạnh hơn nữa còn không có chút gì sợ hãi, giả dụ hắn có người chống đỡ phía sau thì với một cảnh sát nhỏ nhoi như chúng ta, chỉ một người có quyền bình thường thì cũng có thể khiến chúng ta ôm hết. Điều đáng ghét là người này mặc dù có người chống lưng nhưng vẫn chơi gái đứng đường, đúng là không ra gì cả.

Cô gái tìm thông tin căn phòng sau khi thấy hai người cảnh sát thì sắc mặt sợ đến nỗi trắng bệch, có điều cô không ngờ Diệp Mặc lại khiến hai người đó sợ đến rút lui.

-Tìm phòng nhanh lên, tốt nhất là tối nay có thể ở được.

Diệp Mặc thấy cô gái ngẩn người thì liền hối thúc.