Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2234




Diêu Quang Luyện Phách Đan cũng không khó luyện chế, loại đan dược này sở dĩ khó luyện chế là vì không có Hỗn Độn Sinh Cơ, Diệp Mặc có Cây Hỗn Độn, muốn luyện chế Diêu Quang Luyện Phách Đan căn bản là không cần phí chút sức lực gì. Hắn thậm chí chỉ dùng thời gian nửa nén nhang, đã luyện chế hoàn thành một lò Diêu Quang Luyện Phách Đan.

Mười hai viên đan dược bị Diệp Mặc thu lại mười một viên, đối với Niệm Yên mà nói, chỉ cần một viên là đủ rồi.

- Diệp đại ca, huynh thất bại hả?

Niệm Yên nhìn Diệp Mặc xóa bỏ cấm chế, lập tức kinh hoảng đứng lên. Diệp Mặc nếu như không phải là thất bại, sao có thể chỉ nửa nén nhang đã đi ra?

Diệp Mặc lấy ra một viên thuốc cầm ở trong tay, vừa cười vừa nói:

- Ta đã luyện chế thành công, muội chỉ cần uống viên thuốc này, muội sẽ triệt để khỏi hẳn, đồng thời cũng có thể bắt đầu tu luyện.

- Hả...

Niệm Yên kinh ngạc hả một tiếng, vẫn không nói nên lời, liền phát hiện viên đan dược trong tay Diệp Mặc đã rơi vào trong miệng cô rồi.

Đan dược vào miệng trong nháy mắt liền hóa thành sức sống vô tận, Niệm Yên tại trong nháy mắt này cũng cảm giác được sức sống của mình ngưng tụ lại. Thần hồn cô trong nháy mắt đã mạnh mẽ lên, một cảm giác bước trên thực địa dâng lên não, đây là lần đầu tiên cô có loại cảm giác thật sự này.

Đây là cảm giác sống, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời, hoàn toàn không giống cảm giác hư ảo như trước đây, trong nháy mắt khi cảm giác được sinh mệnh rốt cục đã bị mình chạm đến, vành mắt Niệm Yên đỏ lên. Cô biết cô rốt cục đã nhận được sinh mạng mới, Diêu Quang Luyện Phách Đan Diệp Mặc cho cô tuyệt đối không phải là giả.

- Thế nào?

Diệp Mặc nhìn Niệm Yên hỏi, hắn cũng rõ ràng cảm giác được Niệm Yên có thay đổi, đó là sự thay đổi khi sức sống trở lại, có thể thấy được đan dược này xác thực có hiệu quả.

Niệm Yên tỉnh táo lại từ trong tâm trạng mừng rỡ, tuy rằng bởi vì loại bệnh này từ lâu cô đã nhìn thấu sinh tử, thế nhưng nếu như cô có thể không chết đi, cô cũng không muốn chết.

- Cảm ơn huynh, Diệp đại ca.

Niệm Yên trong nỗi kinh ngạc vui mừng, khom người nói cảm tạ Diệp Mặc.

Nói xong cô càng kích động nói rằng:

- Cha muội biết huynh thật sự luyện chế thành công Diêu Quang Luyện Phách Đan, nhất định là vô cùng vui sướng. Ông nhất định sẽ đối đãi huynh như thượng khách...

Diệp Mặc bình tĩnh nói rằng:

- Cha muội thương yêu muội có lẽ là thực, nhưng ông ấy lại không nhất định sẽ đối đãi với ta như thượng khách. Cho dù là ta luyện chế thành công loại đan dược này, cũng phải đưa mạng nhỏ của ta cho ông ấy thôi. truyện được lấy tại Đọc Truyện

Thấy Niệm Yên không hiểu được nhìn mình, Diệp Mặc tự giễu cười cười nói:

- Cha muội đoán chừng là hoài nghi trên người ta có thứ tốt, ông ấy đang chờ ta luyện chế xong đan dược, sẽ giết ta cướp đồ đấy.

Niệm Yên bị lời Diệp Mặc nói làm cho khiếp sợ. Một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, lại thở dài một tiếng không có phản bác. Cô hiểu cha mình, mặc dù đối với cô là yêu thương có thừa, nhưng lại không có nghĩa là một người có ơn tất báo.

Một lát sau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Diệp Mặc nói:

- Diệp đại ca, huynh đã cứu ta, dù cho ta liều cái mạng này, cũng sẽ không để Diệp đại ca gặp chuyện không may.

Diệp Mặc khoát tay chặn lại:

- Niệm Yên em gái àh, sở dĩ ta bằng lòng ở lại luyện đan không phải vì nể mặt cha muội, mà là nể mặt muội đấy. Muội rất thiện lương. Nhưng muội cũng không chi phối được quyết định của cha muội. Muội biết tại sao cha muội phải đồng ý với ta nhiều thù lao luyện đan như vậy không? Cũng là bởi vì ông ấy cho là ông ấy cho ta rồi cũng có thể lấy về thôi.

Ngăn cản lời Niệm Yên nói, Diệp Mặc tiếp tục nói:

- Ta sở dĩ luyện đan trong phòng muội, cũng là vì có thể từ chỗ này của muội rời đi. Ta rời khỏi Nghiễm Nguyên Cung, cho dù là cha muội cũng không làm gì được ta. Nếu như ta từ nơi này rời đi, cha muội còn có tính toán động thủ với ta, ta đây sẽ không nể tình.

- Huynh muốn xé rách hư không ở đây?

Niệm Yên trong nháy mắt liền hiểu được. Đối với câu nói sau của Diệp Mặc, cô lại không để ý. Cha là Hỗn Nguyên Thánh Đế, cọ khẳng định Diệp Mâc không có tu vi đến Hỗn Nguyên, cô chỉ hy vọng cha có thể buông tha cho Diệp Mặc một lần.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Không sai, ta muốn xé rách hư không ở đây. Nhung công pháp của cha muội không thích hợp với muội, để cảm tạ muội đã tặng quyển sách kia, ta cũng tặng cho muội một công pháp. Với tư chất cùng tài hoa hiện giờ của muội. Có công pháp của ta, muốn chứng đạo thật sự là chuyện rất dễ dàng.

Diệp Mặc nói xong lấy ra một miếng ngọc giản đặt trong tay Niệm Yên:

- Chúng ta tạm biệt ở đây, vô luận là sau này có còn gặp lại hay không. Ta đều hy vọng muội có thể sớm ngày chứng đạo.

Nói xong Diệp Mặc cũng không hề chờ Niệm Yên trả lời, phóng Tử Đao ra, một luồng hào quang màu tím chớp động, sau một khắc Diệp Mặc cũng đã biến mất trong cái khe hở hư không do hào quang màu tím bổ ra.

Niệm Yên cầm ngọc giản ngơ ngác nhìn nơi Diệp Mặc biến mất, một lát sau mới kịp phản ứng, nhanh chóng khom thi lễ một lần nữa nói rằng:

- Diệp đại ca, đa tạ ân tình của huynh, Niệm Yên tương lai nếu như có thành tựu, tất có báo đáp.



Diệp Mặc từ gian phòng của Niệm Yên sau khi xé rách không gian xong lập tức cũng biết hỏng chuyện, hắn khẳng định vị trí của mình đã bị người ta động tay động chân, không phải là bị người ta khoanh vùng để luyện hóa hư không, chính là một cái Tiểu thế giới. Hơn nữa xung quanh cấm chế san sát, bố trí đầy các loại trận pháp dũng mãnh.

Diệp Mặc căn bản là không cần đoán, cũng biết hắn đã bị Túc Quang toan tính rồi. Túc Quang biết mục đích hắn luyện đan trong phòng của Niệm Yên, chính là để xé rách không gian đào tẩu. Cho nên người này đã xuống tay trước, bố trí đại trận không gian, cầm tù mình trong bầu không gian này.

Sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, Diệp Mặc cũng không có lập tức bắt đầu xé rách không gian ở đây, hắn biết rõ nếu Túc Quang đã muốn dẫn hắn vào trong cái không gian này, thì không phải trong thời gian ngắn là có thể phá vỡ được. Nếu Túc Quang đã cho rằng ăn chắc được mình, vậy thì đánh một trận đi.

Nhốt hắn ở đây vẫn chẳng có ích gì, muốn bắt mình lại, vẫn nhất định phải đánh một trận. Túc Quang tất nhiên sẽ lập tức xuất hiện, Diệp Mặc trực tiếp phóng ra Tử Đao, ngược lại không có gấp gáp như vậy.

- Diệp Đan Thánh, cảm ơn ngươi giúp con gái ta luyện thành Diêu Quang Luyện Phách Đan, ngươi chỉ cần giao ra bảo vật Hỗn Độn trên người, Túc Quang ta lấy danh nghĩa của Nghiễm Nguyên Cung bảo đảm không thương tổn gì đến ngươi.

Tiếng nói của Túc Quang truyền đến, lập tức một bóng người thon dài đã xuất hiện trước mặt Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười nhạt nói:

- Nghiễm Nguyên Cung của ngươi có danh tiếng chó má áh, với ta mà nói Nghiễm Nguyên Cung cũng chỉ là một chốn bỏ đi mà thôi. Ta muốn rời khỏi, Túc Quang ngươi vẫn không cản được.

- Túc Quang tiên hữu cản không được, thêm mấy người chúng ta thì sao?

Lại một giọng nói không nhanh không chậm truyền đến, bốn người Gia Cát Trí Thần lập tức xuất hiện, đồng thời vây Diệp Mặc lại.

Ánh mắt Diệp Mặc một trận co rút lại, hắn biết bị Túc Quang hãm hại. Nhưng cũng không chút kinh hoãng, trước đây hắn muốn đào tẩu khỏi Long cung, không chỉ là không địch lại đối phương, còn một nguyên nhân nữa là một khi đánh nhau, hắn tuyệt đối sẽ giở ra mọi thủ đoạn. Thủ đoạn của hắn đa dạng, một khi giở ra không thể giết sạch đối phương, vậy thì sẽ bị lộ ra.

Tình huống tại Long cung đã định trước hắn không cách nào giết sạch mọi người, khách tham gia hội đấu giá ở đó cũng có một hai trăm người, hắn cũng không thể giết hết toàn bộ nhiều người như vậy.

Ngày hôm nay nếu bị nhốt trong mảnh không gian hư không này, vậy thì dùng bản lĩnh nói chuyện đi. Cho dù là hắn chưa chứng đạo Hỗn Nguyên, thì sao nào?

- Diệp Mặc, ngươi giết vô số Thánh Đế của Hải Tộc ta, Hải Tộc ta từ lâu đã điều động chiến hạm của Hải Tộc, lúc này đoán chừng Thánh Đạo Tàn Giới đã trở thành một mảnh phế tích rồi...

Văn Đức Thủy thấy Diệp Mặc bị nhốt lại, trong lòng vui sướng không gì sánh được, cười lành nói, gã biết Diệp Mặc vĩnh viễn không có cơ hội thoát thân.

Diệp Mặc nghe thấy chiến hạm của Hải Tộc đã đi Thánh Đạo Tàn Giới, nhất thời khóe mắt muốn nứt, không thể nhẫn nại thêm chút nào nữa, Tử Đao ầm ầm đánh ra, trong nháy mắt cắt ra một vệt đao văn vặn vẹo màu tím tại mảnh hư không này.

Đây là một đạo Lạc Ngân Đao Văn hắn toàn lực phóng ra, một đạo Lạc Ngân Đao Văn này trục tiếp đánh về hướng Văn Đúc Thủy. Đồng thời khi đao văn đánh ra, ba mươi sáu viên Lôi Hải Thần Châu cũng bị Diệp Mặc phóng ra.

Thấy Diệp Mặc lại thật hung hãn, trực tiếp động thủ, bốn người còn lại cũng đồng thời phóng ra pháp bảo của mình. Nhưng trừ Văn Đức Thủy ra không ai toàn lực xuất thủ, bọn họ biết Diệp Mặc tuyệt đối chạy không thoát, lúc này toàn lực xuất thủ mới là đứa ngốc. Nếu như là đấu một chọi một, nhất định sẽ toàn lực xuất thủ, thế nhưng ở đây mọi người tuy rằng hợp tác, nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện nói cho người khác biết đòn sát thủ của mình chứ.

Văn Đức Thủy không thể không toàn lực xuất thủ, bởi vì gã cảm giác được uy hiếp mạnh mẽ. Tử Đao của Diệp Mặc hầu như mang theo đao mang vặn vẹo nhắm người mà cắn, một vệt đao mang này còn chưa tới, gã đã cảm giác được khí tức hủy diệt của một vệt đao mang vặn vẹo này đã tập trung vào thần hồn gã.

- Mở cho ta.

Giới vực của Văn Đức Thủy điên cuồng mở rộng ra, đồng thời mấy luồng nước gợn Vô Không Thủy Trảm đánh ra, muốn ngăn trở Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc.

Nhưng nơi này không phải là điện tiếp khác của Long Tộc, đao văn vặn vẹo của Diệp Mặc toàn lực bộc phát ra, Tử Đao là bảo vật thậm chí so với pháp bảo Tiên Thiên còn thuộc loại trâu bò hơn, một đao kia đánh xuống, cho dù là Văn Đức Thủy có thần thông cường hãn Vô Không Thủy Trảm cũng không thể nào ngăn được.

Thần thông Vô Không Thủy Trảm của Văn Đức Thủy trực tiếp bị đao văn vặn vẹo màu tím đánh nát bấy, Vô Không Thủy Trảm mang theo pháp tắc không gian như bọt khí, bị đao văn của Diệp Mặc đánh thành bã vụn. Vốn Văn Đức Thủy lúc nào cũng phải phòng bị Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc đánh lén, cùng lúc khi Vô Không Thủy Trảm của gã bị đánh nát, cũng lo không được Dung Thuật thần thông của Diệp Mặc nữa, một cái lá chắn bằng nước dũng mãnh cực kỳ hình thành.

Hầu như là đồng thời khi gã phóng lá chắn nước ra, gã cũng cảm giác được thức hải của mình xuất hiện một mảng hư không, mảng hư không này trong nháy mắt vậy mà lại không thuộc về khống chế của gã.

Không xong, lại là Dung Thuật thần thông, đồng thời khi Văn Đức Thủy trong lòng phẫn hận mấy người còn lại không xuất ra toàn lực, trong thức hải đã chồng chất tầng tầng vằn nước, muốn ngăn trở một luồng Thái Sơ Thần Văn Dung Thuật thần thông này của Diệp Mặc.

Lập tức gã đã biết là gã bị Diệp Mặc lừa rồi, Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc căn bản không phải là một luồng, mà là ba luồng, mỗi một luồng đều cực kỳ dũng mãnh.

Ba luồng Thái Sơ Thần Văn Dung Thuật thần thông trực tiếp đánh cho tầng tầng vằn nước trong thức hải của Văn Đức Thủy mở ra, Văn Đức Thủy cảm giác được thức hải đau nhói, sau một khắc, đao văn vặn vẹo màu tím kia của Diệp Mặc đã lần thứ hai phá vỡ pháp bảo phòng ngự của gã, đánh lên trên người gã.

Thình thịch...

Văn Đức Thủy cũng coi như là một Hỗn Nguyên Thánh Đế, thế nhưng dưới công kích chớp nhoáng đáng sợ này của Diệp Mặc, thậm chí ngay cả thứ ngăn cản cho ra dáng cũng không lấy ra được, dưới Tử Đao, hóa thành một mớ hư vô. Ngay cả nhẫn của gã tại thời khắc này cũng nổ tung ra, vô số thần tinh hóa thành hư vô, chỉ có một hạt châu Chân Linh thế giới bị đánh văng ra một bên.

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Cùng một thời gian, bốn pháp bảo hoàn toàn đánh lên 36 viên Lôi Hải Thần Châu do Diệp Mặc phóng ra, giới vực của Lôi Hải Thần Châu của Diệp Mặc và giới vực của chính hắn trực tiếp bị xé rách.

Một ngụm máu phun ra, Diệp Mặc trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.