"Uỳnh!" tia sáng chói chang đầy trời bắn ra tứ phía, năm đạo Lôi Thương của Diệp Mặc trong nháy mắt đã biến thành tia chớp biến mất không thấy gì nữa... Mà một luồng khí tức u ám lạnh lẽo lấn át người ta từ trong năm ánh chớp này thoát ra, đánh vào trên thân thể Diệp Mặc. Với thân xác luyện thể Tiên thần thể viên mãn của Diệp Mặc cũng khó có thể ngăn trở được, nhưng luồng khí tức át người kia sau khi xâm nhập vào thân thể Diệp Mặc đã là nỏ mạnh hết đà rồi. Bị Thanh Như Hiểu Thiên của Diệp Mặc giội lên một cái là lập tức biến mất không còn vết tích.
Đồng thời thanh âm "Ken két" vang lên, Tử Đao mang theo lưỡi đao màu tím và dư ảnh đỏ như máu của cây búa cực lớn màu đỏ như máu kia cũng là đánh vào nhau, lại mang theo thanh âm nổ vang như có thực thể vậy.
Cho dù là không gian của Mộ Hoa Thần Sơn vững chắc không thôi, cũng bị khuấy động ra từng đợt gợn sóng không gian.
Mạnh thật, Diệp Mặc trong lòng thầm kinh hãi, bay ngược ra ngoài. Hắn gượng ép khống chế cho thân thể của mình không lao ra khỏi phạm vi an toàn của Thặng Chính Hồ.
- Khó trách lớn lối như thế, quả nhiên có chút tài.
Thác Bạt Phi Dương lại chẳng hề động đậy, trong lòng y so với Diệp Mặc còn kinh hãi hơn, nhưng trong miệng y nói ra lại cực kỳ bình thản.
Số năm y ở Mộ Hoa thần sơn này cũng không nhiều, đã gặp Tiên đế đỉnh cao và Tiên đế viên mãn, thậm chí Bán Thánh cũng không ít, nhưng chưa từng thấy qua Tiên đế nào lợi hại như Diệp Mặc.
Nếu như là Tiên đế viên mãn bình thường, dưới oanh kích của Hóa Huyết Phủ và Lục Hoa Ly Hồn Quang của y, lại có không gian trói buộc hỗ trợ, đã sớm bị giết rồi, nhưng lúc này Diệp Mặc lại chỉ hơi chút rơi vào thế yếu thôi.
- Lục Hoa Ly Hồn Quang, Ly Hồn Tuyệt Sát...
Diệp Mặc càng lợi hại, Thác Bạt Phi Dương lại càng muốn tiêu diệt Diệp Mặc, đồng thời chiếm thứ ở trên thân Diệp Mặc làm của riêng.
Diệp Mặc cưỡng chế đè ép chấn động nguyên khí xuống, hắn biết người này tu vi tuyệt đối hung mãnh hơn so với hắn, nếu để cho cái Lục Hoa Ly Hồn Quang kia hoàn toàn kích phát ra, thì với hắn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Lúc trước Lục Hoa Ly Hồn Quang chỉ mới kích phát ra một ánh hào quang, Ngũ Lôi Thương Sát của hắn cũng đỡ không nổi, một khi hoàn toàn kích phát, như vậy thì nguy rồi? Trước mắt tuy đối phương vẫn chưa hoàn toàn kích phát Lục Hoa Ly Hồn Quang, nhưng loại uy thế này nếu mà toàn bộ kích phát, tuyệt đối không chỉ một vệt hào quang thôi đâu.
Đánh với người đã chứng đạo Thánh đế này, hắn không có tư cách đánh theo kiểu giằng co, chỉ có tốc chiến tốc thắng, nếu như không địch lại, lập tức đào tẩu.
Trong nháy mắt khi nguyên khí bình ổn lại, Diệp Mặc liền lấy ra một cây Cốt Tiễn màu vàng nhạt, đồng thời một cây cung lớn màu vàng đã xuất hiện ở trong tay hắn.
Một loại khí tức thiên địa đáng sợ dâng lên, hoàn toàn cuốn động không gian chung quanh lên. Sát cơ cực hạn do Tuyệt Tiên Kim Cốt Cung kéo theo và trời đất chung quanh dung hợp lại với nhau, hình như sau một khắc đã sắp sửa xé rách cả vùng không gian này rồi.
Tu vi của Diệp Mặc cao hơn quá nhiều so với Trí Tông Tiên đế lúc trước không nói, sự luyện hóa của hắn đối với Tuyệt Tiên Kim Cốt Cung cũng hoàn toàn không phải Trí Tông Tiên đế lúc trước có thể so sánh được. Tuyệt Tiên Kim Cốt Cung đã được hắn luyện hóa đến tầng cấm chế thứ bảy mươi mốt, hơn nữa thân cung màu vàng cũng mang theo sát ý nhè nhẹ.
- Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung...
Thác Bạt Phi Dương kinh hãi kêu lên một tiếng, thân thể của y đã dấy lên một loạt cảm giác run sợ.
Lục Hoa Ly Hồn Quang chỉ mới kích phát được một nửa, y lại cũng không dám tiếp tục kích phát Lục Hoa Ly Hồn Quang oanh kích Diệp Mặc nữa. Đối mặt với cung tiễn đáng sợ như vậy, tinh thần của y đã hoàn toàn bị ảnh hưởng rồi.
Y không dám có một chút động tác phân tâm, y hiểu được, chỉ cần bị Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn bắn trúng, với tu vi Tố đạo bây giờ của y, tuyệt đối sẽ là cái kết cục đạo diệt thần tiêu. Y lại không phải là Tiên nhân luyện thể gì, cũng không phải là kẻ tu luyện linh hồn gì.
Giờ phút này y thậm chí có chút ít phát run, một nửa là sợ hãi đan xen, một nửa là kích động không thôi. Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung không ngờ lại xuất hiện, nói cách khác chỉ cần y giết được Tiên đế nho nhỏ trước mắt này, thì Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung này chính là đồ của y rồi. Một khi y tìm được chín cây Cốt Tiễn, y sẽ tung hoành khắp Thần Phần Vực, đến lúc đó, còn ai là đối thủ của y? Cho dù là y không tìm được đủ chín mũi tên, chỉ tìm được năm mũi tên đi cùng với cung, y cũng sẽ không cần e ngại Hóa đạo Thánh đế bình thường nữa.
Nhưng lúc này sát ý của Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung càng ngày càng đậm, y căn bản là không dám cựa quậy gì cả. Chung quanh, sát cơ dồi dào dần dần bị Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung hấp dẫn tới, thậm chí ngay cả sát ý âm hàn của Thặng Chính Hồ cũng bị kéo đến, hình thành sát khí như có thực thể. Luồng sát khí này không ngừng vờn quanh trước Cốt Cung màu vàng, tựa như đang đợi chọn người mà cắn.
Thác Bạt Phi Dương tuy sợ hãi, nhưng vẫn không cho là mình sẽ chết dưới cung tiễn này, y cho rằng cho dù là đối phương lấy được chín mũi tên, với tu vi của đối phương, cũng không thể hoàn toàn luyện hóa Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung. Truyện được copy tại
Truyện FULLTuyệt Thánh Kim Cốt Cung nguyên bản có chín mũi tên, tại Thần Phần Vực tung hoành vô địch. Nhưng rất nhiều người cũng biết, Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung về sau đã mất đi bốn mũi tên trong số đó, chính thức chỉ có năm mũi tên bên cạnh Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung. Người có được Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, vì để cho chín mũi tên của cây cung này đầy đủ, kết quả tự y tìm Tông Sư Luyện Khí đỉnh cao ở Thần Phần Vực lại phối bốn mũi tên trong đó, chỉ có điều là bốn mũi tên này uy lực kém xa tít tắp năm mũi tên nguyên bản.
Chính vì vậy, lúc này Thác Bạt Phi Dương mới tin là mình có thể tránh thoát Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn do Diệp Mặc bắn ra. Chỉ cần y tránh thoát mũi tên của Diệp Mặc, thì sau đó Diệp Mặc sẽ mặc y giày xéo.
Cho nên lúc này y không dám có chút động tác nào, nếu y chuyển động, đối phương sẽ bắt được cơ hội.
Thì ra là Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, Diệp Mặc trong lòng bừng tỉnh, có lẽ là chờ đến khi hắn luyện hóa đến tầng cấm chế thứ bảy mươi hai, tên gọi của cung sẽ lại thay đổi.
Thác Bạt Phi Dương biểu lộ ra vẻ kiêng kỵ và khẩn trương, Diệp Mặc nhìn mà cực kỳ sảng khoái, lúc trước mình bị cái cung tiễn này uy hiếp, bây giờ rốt cuộc có thể dùng để uy hiếp người khác. Cũng may lúc trước Trí Tông Tiên đế uy hiếp hắn chỉ có một mũi tên thật, mà hắn bây giờ đã có bốn mũi tên. Xem ra cái cung này cực kỳ nổi danh ở Thần Phần Vực, mình chỉ cần giết Thác Bạt Phi Dương này, ở đây sẽ không có ai biết hắn có Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung.
Diệp Mặc thần thức mạnh mẽ, thức hải vững chắc. Cho dù là vậy, hắn kéo ra Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung đối với Thác Bạt Phi Dương cũng tỏ ra cực kỳ cố sức. Hắn muốn lúc nào cũng tưới sát thế của mình vào bên trong Cốt Tiễn, tuyệt đối không thể để cho sát thế rơi xuống. Một khi rơi xuống, đối phương sẽ bắt được cơ hội. Hơn nữa hắn còn phải giữ lại thực lực, bởi vì hắn hiểu rõ, mũi tên đầu tiên chắc chắn không thể giết chết Thác Bạt Phi Dương.
So sánh với Diệp Mặc mà nói, Thác Bạt Phi Dương càng thêm gian nan, y không biết cây Kim Cốt Tiễn này của đối phương lúc nào sẽ bắn ra, cũng không biết đối phương đến cùng là có mấy mũi tên.
Chỉ cần cây Cốt Tiễn này chưa bắn ra, bất cứ lúc nào y cũng đều ở trong uy hiếp.
Cùng với sát thế của Cốt Tiễn càng ngày càng lớn mạnh, áp lực Thác Bạt Phi Dương cảm nhận được càng lúc càng lớn. Y biết càng về sau, y càng không thể hành động trước.
Khi sát thế của Kim Cốt Tiến tụ kết đến một đỉnh điểm, Diệp Mặc biết rõ hắn không thể kiên trì được nữa, tiếp tục kiên trì sát thế tụt xuống, với hắn mà nói cũng không có chỗ tốt gì.
Nhưng vào lúc này Thặng Chính Hồ phát ra một tiếng vang nặng nề truyền đến, Diệp Mặc không chút suy nghĩ, cùng lúc khi tiếng vang kia truyền tới, bắn Cốt Tiễn màu vàng trong tay ra.
Tiếng dây cung vang lên, giống như tiếng phượng hoàng hót vang chín tầng mây, xé rách hết thảy không gian phía trước, mang theo toàn bộ sát thế chung quanh. Một mũi tên này chưa từng có từ trước đến nay, không hề quanh co chừa chút chỗ trống nào.
Tiếng dây cung vang lên, Cốt Tiễn bắn ra.
Tại trong chớp nhoáng này, Lục Hoa Ly Hồn Quang bị Thác Bạt Phi Dương phóng ra đã hoàn toàn kích phát ra, hình thành một màn ánh sáng bức người đánh ra. Cùng lúc, Hóa Huyết Phủ cũng bị Thác Bạt Phi Dương phóng ra. Y sâu sắc biết rõ lợi hại của Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, với uy thế như thế này của Tiên đế trước mắt này, chỉ sợ sẽ không chỉ có một mũi tên.
Thanh âm quát quát u u vang lên liên miên không ngớt, Cốt Tiễn màu vàng đánh vào màn ánh sáng bức người kia, màn sáng giống như tuyết đọng dưới nắng gắt, bắt đầu tan rã ra với tốc độ cực nhanh.
Tiếng vỡ vụn "Ken két..." vang lên, màn ánh sáng bức người kia trong thời khắc này dường như tan rã sạch trơn. Nhưng sát ý của Cốt Tiễn màu vàng Diệp Mặc bắn ra cũng đều bị xóa đi, tuy thế đi chưa giảm, nhưng đã không còn loại sát cơ bén nhọn kia nữa.
Thác Bạt Phi Dương sắc mặt trầm tĩnh, không có nửa phần vui sướng, chỉ cấp tốc thu hồi Lục Hoa Ly Hồn Quang, y biết rõ Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không chỉ có một mũi tên.
Diệp Mặc há có thể để cho đối phương bình yên vô sự thu hồi Lục Hoa Ly Hồn Quang? Tiếng dây cung gào thét lại vang lên, hai vệt hào quang màu vàng kim trái phải bay về phía Thác Bạt Phi Dương. Hai luồng Kim Cốt Tiễn mang theo sát ý đã như có thực thể, cho dù là Thác Bạt Phi Dương muốn tránh né cũng không cách nào tránh nổi.
Thác Bạt Phi Dương biết rõ mũi tên của Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung tuyệt đối không phải là thứ đơn giản mà có thể tránh được, nếu như nói mũi tên thứ nhất còn có khả năng tránh được, nhưng đối phương chỉ cần có hai mũi tên, vậy lựa chọn tránh đi chính là muốn chết. Một khi tránh đi mũi tên thứ nhất, khí thế sẽ yếu xuống, mũi tên thứ hai tất nhiên sẽ phong tỏa mình lại găm chết.
Huống chi, Kim Cốt Tiễn của Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, nếu như dễ tránh như vậy, cũng không phải thứ có thể làm cho người ta nghe tiếng đã táng đảm rồi.
Khi Diệp Mặc bắn ra mũi tên thứ hai và thứ ba, đồng thời Hóa Huyết Phủ của Thác Bạt Phi Dương sớm đã phóng ra, huyết quang dũng mãnh cực kỳ đánh vào bên trên Kim Cốt Tiễn.
"Răng rắc" một tiếng, tại thời khắc này Hóa Huyết Phủ vậy mà lại bị Cốt Tiễn hoàn toàn phá vỡ, hoàn toàn biến thành mảnh vụn đỏ ngầu. Nhưng bị cái Hóa Huyết Phủ này đỡ một nhát, thế đi của Kim Cốt Tiễn nhất thời dừng lại.
Mũi tên thứ ba Thác Bạt Phi Dương rốt cuộc cũng không ngăn được, sát ý đáng sợ của Cốt Tiễn kia đã hoàn toàn bao phủ lấy y, cho dù là y có tránh né đi nữa cũng nhất định sẽ bị giết không thể nghi ngờ.
Một con rối thế thân ở trong thân thể y đột ngột vọt ra, chắn trước mũi tên thứ ba. Cái này là thế thân bằng nguyên thần của y, tuy sẽ hao tổn một phần Nguyên Thần của y, nhưng lại có thể bảo vệ cho y một mạng.
Trong nháy mắt khi cái thế thân bằng Nguyên Thần này lao ra, liền bị Cốt Tiễn màu vàng hoàn toàn đánh trúng, thế thân Nguyên Thần được Thác Bạt Phi Dương ôn dưỡng vô số vạn năm lập tức bị xé rách thành vô số mảnh vụn. Mà cây Cốt Tiễn thứ ba bị những mảnh vụn nguyên thần này ngăn trở, sát ý cũng chậm lại.
Thác Bạt Phi Dương chưa kịp vui mừng, y đã nhìn thấy cây Cốt Tiễn màu vàng thứ tư bắn về phía y. Thậm chí ngay cả tiếng vang của dây cung bật lên còn chưa truyền đến, sát ý mạnh mẽ ác liệt đáng sợ đến tận cùng kia đã hoàn toàn cuộn hết thảy chung quanh lên.
Không gian trong phạm vi của Thặng Chính Hồ lập tức trở nên tử khí nặng nề, hình như hết thảy sức sống đều bị cây Cốt Tiễn thứ tư này mang đi. Sát ý âm trầm đáng sợ đã khóa chặt toàn bộ không gian, không một nơi nào có thể trốn thoát. Mũi tên thứ tư này mới thật sự là một mũi tên để giết người.
Thác Bạt Phi Dương bỗng nhiên hiểu được, ba mũi tên trước đối phương biết là không giết được mình, lúc này mới đem toàn bộ sát thế tụ tập lên trên mũi tên thứ tư này. Hơn nữa y khẳng định đối phương chỉ có bốn mũi tên, cho dù là đối phương có mũi tên thứ năm, cũng không cách nào bắn mũi tên thứ năm này ra.
Bởi vì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy kia của đối phương cho thấy hắn đã dốc hết toàn lực rồi, chỉ cần mình có thể chạy trốn được mũi tên thứ tư này, đối phương sẽ không còn lực đánh trả nữa.