Đầu dây bên kia vội vàng đáp lại:
[Không cần vội, khi nào tôi ra lệnh thì các cậu mới được hành động. Còn bây giờ thì mau rời khỏi đó đi, đừng để Phong Bạch Ngôn phát hiện ra.]
"Vâng, tôi biết rồi thưa phu nhân."
Kẻ lạ mặt theo dõi Phong Bạch Ngôn và Hàn Kỳ Anh ngay sau đó đã lập tức rời khỏi nhà trọ theo lệnh của Tần Ngọc Xuyên. Không biết bà ta sẽ tiếp tục âm mưu điều gì nhưng có vẻ sắp có chuyện không hay xảy ra.
Ở biệt thự Phong Gia,
Căn biệt thự rộng lớn này hôm nay chỉ có mình Tần Ngọc Xuyên vì Phong Bạch Lăng đêm nay sẽ ở lại chỗ ba của mình. Tần Ngọc Xuyên kênh kiệu ngồi ở phòng khách, ngắm nhìn căn biệt thự này như thể nó chính là của mình.
"Biệt thự Phong Gia và tập đoàn Phong Thị, tất cả những thứ đó sẽ nhanh chóng thuộc về Tần Ngọc Xuyên này thôi… ahahaha."
Bà ta đang tưởng tượng mình là một vị vua, say sưa ngắm nhìn giang sơn của mình. Ảo tưởng và tham lam đã khiến Tần Ngọc Xuyên không trừ thủ đoạn, kể cả phải giết người bà ta cũng sẽ làm để đạt được mục đích. Tham vọng của bà ta đã quá lớn rồi, sợ là chẳng thể dập tắt được.
Song, Tần Ngọc Xuyên bỗng dưng đứng lên, đặt ly rượu xuống mặt bàn rồi tiến vào phòng sách. Ở trong phòng sách có một két sắt, két sắt đó là của Phong Nghiêm và chỉ ông ấy mới biết mật khẩu. Nhưng đối với Tần Ngọc Xuyên, việc moi mật khẩu từ miệng Phong Nghiêm là một điều vô cùng dễ dàng.
Bà ta nhập mật khẩu trên két sắt, sau đó đưa tay mở két ra. Bên trong két sắt cất những giấy tờ quan trọng và có cả di chúc mà Phong Nghiêm để lại.
Trong di chúc, Phong Nghiêm đã để lại tập đoàn Phong Thị cho con trai lớn của ông ấy - Phong Bạch Lăng. Căn biệt thự này thì đứng tên Tần Ngọc Xuyên, còn một số đất đai, tiền mặt khác thì chia đều cho Tần Ngọc Xuyên và Phong Bạch Lăng. Con trai thứ hai của ông ấy - Phong Bạch Ngôn chỉ nhận được 4% cổ phần của tập đoàn Phong Thị, nhưng ngay từ đầu Phong Bạch Ngôn đã không có hứng thú với tiền của Phong Gia nên 4% cổ phần dù ít hay nhiều anh cũng không cần.
Di chúc này đã ghi rõ ràng những điều khoản ấy nhưng vẫn có chỗ không vừa ý Tần Ngọc Xuyên. Bà ta không chỉ muốn đứng tên biệt thự thôi đâu mà tập đoàn Phong Thị, bà ta cũng muốn có nó.
"Phong Nghiêm, xin lỗi ông nhưng mà di chúc của ông đã không còn hiệu lực nữa."
Tần Ngọc Xuyên lẩm bẩm một lúc sau đó liền xé rách tờ di chúc của Phong Nghiêm. Bà ta sẽ không để tờ di chúc này làm ảnh hưởng tới mình cũng như cản bước bà ta chiếm được mọi thứ.
…
Vài ngày sau,
Tập đoàn Phong Thị, văn phòng Tổng Giám đốc - Phong Bạch Lăng.
Sau vài ngày tiến hành điều tra Tần Ngọc Xuyên, Lục Từ Thiêm đã thu thập được một số thông tin bảo mật mà Tần Ngọc Xuyên đang giấu giếm.
"Phong đại thiếu, Phong nhị thiếu, theo tôi điều tra được thì Tần Ngọc Xuyên có liên quan đến việc biển thủ công quỹ của công ty, số tiền biển thủ vô cùng lớn. Hơn nữa, bà ta còn đang ngầm liên kết với những công ty ma và bán tài liệu của công ty cho họ. Nhưng mà…"
"Nhưng mà cái gì?" Phong Bạch Ngôn nhướn mày hỏi.
"Tôi vẫn chưa thu thập được bằng chứng vì bà ta giấu rất kỹ càng, rất khó để lấy được bằng chứng chứng minh những tội của bà ta."
Tra ra được thì dễ dàng nhưng để lấy được chứng cứ buộc tội thì quả thật rất khó. Tần Ngọc Xuyên chắc chắn sẽ có chuẩn bị từ trước, để lấy được bằng chứng từ chỗ của bà ta cần phải có kế hoạch.
"Bạch Ngôn, em nghĩ sao? Chúng ta có nên tiếp tục cho người điều tra sâu hơn không?" Phong Bạch Lăng quay sang hỏi em trai.
"Không được. Nếu chúng ta tự điều tra sẽ bị bà ta phát hiện. Thay vì cứ phải nghĩ cách để lấy bằng chứng chi bằng chúng ta bắt bà ta tự giao nộp bằng chứng ra."
"Ý em là…"
Phong Bạch Ngôn đột ngột dơ ngón trỏ lên, nhằm ra hiệu cho anh trai mình im lặng. Sau đó, anh chỉ tay ra ngoài cửa phòng, điều ngạc nhiên là có bóng dáng ai đó đang nấp sau cánh cửa chưa kịp đóng lại.
"Đó là ai?" Phong Bạch Lăng nhỏ tiếng hỏi.
"Thư ký thân cận của anh - Lâm Quân Dương."
"Cái gì? Thế… cậu ta đã nghe thấy hết những gì chúng ta vừa nói sao?"
Phong Bạch Ngôn bình tĩnh lắc đầu:
"Em để ý rồi, cậu ta vừa mới tới. Chắc là nhận lệnh từ Tần Ngọc Xuyên đến để theo dõi chúng ta."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Em có một ý rất hay, chúng ta có thể mượn Lâm Quân Dương khiến Tần Ngọc Xuyên giao ra bằng chứng."
Phong Bạch Ngôn có vẻ rất tự tin vào kế hoạch lần này của mình. Sau khi bàn rõ kế hoạch cho Phong Bạch Lăng và Lục Từ Thiêm thì cả ba người họ đều bước ra ngoài. Lâm Quân Dương suýt nữa thì bị tóm nhưng anh ta đã kịp thời núp đi trước khi ba người họ phát hiện.
Sau khi văn phòng Tổng Giám đốc không còn ai, Lâm Quân Dương mới từ từ xuất hiện, tiến vào trong phòng để lục lọi. Anh ta tìm được trên mặt bàn, có một đống tài liệu liên quan đến việc biển thủ công quỹ và công ty ma nên bất ngờ lo lắng.
"Bọn họ đang điều tra phu nhân sao? Quả nhiên là Phong Bạch Ngôn, anh ta rất tinh tường."
Xong xuôi, Lâm Quân Dương lại để lại số tài liệu ấy lên mặt bàn rồi lén lút rời khỏi văn phòng. Hành động lén lút của anh ta đã bị Phong Bạch Ngôn, Phong Bạch Lăng và Lục Từ Thiêm nhìn thấy nhưng họ lại không vạch trần ngay.
"Hừm… cá cắn câu rồi!" Phong Bạch Ngôn mỉm cười.
"Bạch Ngôn, em có chắc là Lâm Quân Dương sẽ đi báo cáo với Tần Ngọc Xuyên không?"
"Anh ta chắc chắn sẽ đi báo cáo, vì những kẻ làm chuyện xấu thường rất chột dạ. Nếu Tần Ngọc Xuyên chột dạ, bà ta sẽ làm lộ sơ hở, đến lúc đó việc tìm được bằng chứng sẽ trở nên vô cùng dễ dàng."
Tại văn phòng của Tần Ngọc Xuyên,
"Cái gì? Cậu có chắc không?"
"Tôi chắc chắn thưa phu nhân."
Lâm Quân Dương báo cáo tin tức cho Tần Ngọc Xuyên đúng là giống hệt những gì Phong Bạch Ngôn đã nghĩ. Bà ta đã bắt đầu lo sợ, chột dạ… và tiếp theo sẽ là để lộ sơ hở.
"Không được, ta không thể để chúng tìm được bằng chứng."
"Vậy phu nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Để đảm bảo ta có đường lui, chúng ta sẽ tấn công chúng trước."
Tần Ngọc Xuyên vô cùng bình tĩnh, mặc dù bà ta biết bản thân đang gặp nguy hiểm. Vì đã tính toán đường lui nên Tần Ngọc Xuyên mới bình tĩnh, thậm chí còn muốn tấn công Phong Bạch Ngôn.
"Mau cho người bắt cóc Hàn Kỳ Anh, nhốt cô ta ở một nơi an toàn. Nhớ là không được khiến cô ta bị thương, Hàn Kỳ Anh sẽ là con tin để mở đường giúp chúng ta chạy thoát."
"Vâng, tôi biết rồi thưa phu nhân."
[…]
Tối hôm ấy,
Hàn Kỳ Anh vừa gội đầu xong thì nghe thấy có tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Lúc đầu cô định mở cửa luôn nhưng khi nhớ lại lời dặn của Phong Bạch Ngôn thì cô lại nhòm ra ngoài trước cho an toàn.
Hàn Kỳ Anh nhìn qua lỗ hổng trên cửa, thấy người đứng bên ngoài là một nhân viên bảo vệ. Cô cảm thấy không có gì nguy hiểm nên đã mở cửa ra.
Cạch!
"Xin hỏi, anh tới đây có việc gì không?"
"Chúng tôi nhận được điện thoại nói là phòng của cô bị rò nước nên mới đem dụng cụ tới."
"Rò nước, rò nước nào?"
Chính vào lúc này, một đám người núp gần phòng trọ của cô đột ngột xông ra. Bọn chúng tóm lấy nhân viên bảo vệ và Hàn Kỳ Anh, bịt miệng hai người họ bằng khăn tẩm thuốc mê. Sau khi cả hai bất tỉnh, bọn chúng vác Hàn Kỳ Anh rời khỏi đây còn nhân viên bảo vệ thì để mặc anh ta nằm ở ngoài hành lang.
Lát sau, nhân viên bảo vệ từ từ tỉnh dậy. Biết được chủ nhân của phòng trọ đang gặp nguy hiểm nên đã chạy đi, nhanh chóng báo lại với bên chủ trọ. Mà chủ trọ lại được Phong Bạch Ngôn giao nhiệm vụ để ý đến sự an toàn cho Hàn Kỳ Anh nên khi hay tin cô bị bắt cóc, bà chủ trọ đã nhanh chóng gọi điện cho Phong Bạch Ngôn.
"Phong… Phong nhị thiếu gia, có chuyện không hay rồi."
[Chuyện gì? Hàn Kỳ Anh xảy ra chuyện gì sao?]
"Nhân viên của chúng tôi nói là cô ấy đã bị đám người lạ mặt bắt cóc và đem đi rồi."
[Cái gì?]
Nghe được tin này, Phong Bạch Ngôn vô cùng tức giận. Anh đang trên đường lái xe tới nhà trọ của cô nhưng thật không may là anh lại đến chậm một bước. Sau khi cúp máy, Phong Bạch Ngôn đã đập mạnh tay vào vô lăng, đồng thời quay đầu xe lại lái thẳng tới biệt thự Phong Gia:
"Tần Ngọc Xuyên, bà dám động vào Kỳ Anh, tôi sẽ cho bà chết không toàn thây."