Trên xe ô tô của Phong Bạch Ngôn,
Lục Từ Thiêm lúc lái xe qua cửa sau của nhà hàng, anh ta cũng đã nhìn thấy Hàn Kỳ Anh ngồi một mình ở đó, bản thân thấy cô thật đáng thương nhưng không biết ai đó có cảm thấy đau lòng hay không? Lục Từ Thiêm bỗng lên tiếng hỏi anh:
"Nhị thiếu gia, tôi nghe nói Hàn tiểu thư đã nghỉ học ở trường CNTT, bây giờ cô ấy đang chật vật tìm kiếm việc làm rất vất vả."
Phong Bạch Ngôn rõ ràng đã bị lung lay nhưng anh vẫn cố tỏ ra là mình không hề quan tâm đến Hàn Kỳ Anh. Anh thờ ơ đáp lại:
"Vậy sao?"
"Nhị thiếu, chẳng lẽ cậu định cứ nhìn Hàn tiểu thư như thế mãi mà không…"
"Lục Từ Thiêm, sao hôm nay anh lại nhiều lời như vậy? Muốn bị trừ lương hay đuổi việc đây?"
"Tôi xin lỗi nhị thiếu."
Lục Từ Thiêm chỉ có ý tốt giúp đỡ Hàn Kỳ Anh nhưng xem ra Phong nhị thiếu gia này của anh ta đã không còn như trước nữa rồi. Phong Bạch Ngôn không chỉ không quan tâm tới cô mà còn thờ ơ với những gì cô đang phải chịu.
Liệu có phải sự lạnh lùng ấy xuất phát từ việc anh hết yêu cô rồi hay còn có lý do nào khác không tiện nói?
Lát sau, Phong Bạch Ngôn bỗng dưng gọi điện thoại cho ai đó. Anh nói với đầu dây bên kia là:
"Mua lại nhà hàng cao cấp Elly, điều động một nửa nhân viên vệ sinh tới tập đoàn Phong Thị. Nhớ là…phải có cả người tên là Hàn Kỳ Anh."
[Vâng, thưa Phong nhị thiếu, tôi sẽ làm ngay.]
Nghe được cuộc trò chuyện điện thoại kì lạ của Phong Bạch Ngôn với người kia, Lục Từ Thiêm lại đâm ra tò mò. Anh ta nghe loáng thoáng thì thấy Phong Bạch Ngôn định điều động Hàn Kỳ Anh tới tập đoàn Phong Thị, không biết anh đang muốn làm gì nhỉ?
"Phong nhị thiếu gia, cậu có thể cho tôi nhiều chuyện một chút nữa được không? Tại sao cậu lại mua nhà hàng Elly, đã thế còn điều động Hàn tiểu thư tới tập đoàn Phong Thị?"
Phong Bạch Ngôn không nói gì, anh chỉ khẽ liếc mắt lườm Lục Từ Thiêm qua gương chiếu hậu. Bắt gặp ánh mắt này của Phong Bạch Ngôn, Lục Từ Thiêm nhất thời run sợ, anh ta liền khóa chặt miệng lại không dám hỏi thêm nữa.
Việc mua lại nhà hàng Elly, điều động Hàn Kỳ Anh tới tập đoàn Phong Thị đều là kế hoạch của Phong Bạch Ngôn. Tất nhiên sẽ có lợi và cũng có hại cho Hàn Kỳ Anh.
"Hàn Kỳ Anh, phải để em chịu khổ rồi!"
…
Hôm sau, tại bệnh viên trung tâm,
Đã một tháng nay Hàn Kỳ Anh không hỏi han về bệnh tình của Phong Bạch Ngôn nên hôm nay cô chủ động tới tìm bác sĩ Haley để hỏi anh ấy. Bác sĩ Haley vui vẻ chào đón Hàn Kỳ Anh sau một tháng không gặp.
"Hàn Kỳ Anh, lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?"
"Cảm ơn bác sĩ, tôi vẫn khỏe."
Bác sĩ Haley mời cô ngồi xuống ghế, bản thân thì nhanh chóng chạy ra ngoài để rót cho cô một cốc cà phê nóng. Hàn Kỳ Anh nhận lấy cốc cà phê trên tay bác sĩ Haley, sau đó từ từ nhấp một ngụm.
"Hàn Kỳ Anh, tôi biết lý do hôm nay cô đến tìm tôi là gì. Có phải…là chuyện của Phong Bạch Ngôn không?"
Bị bác sĩ Haley đoán trúng, Hàn Kỳ Anh liền lặng lẽ gật đầu. Cô thực sự muốn biết tình trạng bây giờ của anh, bệnh tình không biết đã như thế nào rồi.
"Cô yên tâm, quá trình điều trị đã có bước tiến triển rõ rệt rồi. Phong Bạch Ngôn không lười điều trị như cô nghĩ đâu, anh ta rất tích cực. Cũng nhờ tinh thần tự giác của Phong Bạch Ngôn mà tôi đỡ cực hơn phần nào."
Thấy Phong Bạch Ngôn tích cực làm điều trị như vậy, Hàn Kỳ Anh cũng cảm thấy an tâm phần nào. Cô tin là chỉ cần sau một thời gian nữa, bệnh của anh sẽ khỏi hẳn, tới lúc đó anh sẽ không còn bị lời đồn thổi đáng ghét kia bám lấy nữa.
"Vậy phải làm phiền bác sĩ thêm một thời gian nữa rồi, mong bác sĩ có thể giúp anh ấy chữa khỏi căn bệnh đó."
Bác sĩ Haley gật đầu:
"Đương nhiên rồi, nói cho cùng thì Phong Bạch Ngôn cũng là bệnh nhân của tôi, sao tôi có thể bỏ bê bệnh nhân của mình được."
"Cảm ơn anh rất nhiều, bác sĩ Haley. Bây giờ tôi phải trở về nhà hàng rồi, tạm biệt anh."
Hàn Kỳ Anh đứng dậy định rời đi nhưng đến khi cô vừa đặt chân ra ngoài cửa, bác sĩ Haley đột nhiên hỏi cô:
"Cô có còn tình cảm với Phong Bạch Ngôn không?"
Câu hỏi này nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng thật khó để trả lời. Hàn Kỳ Anh không biết phải nói thế nào cho đúng nữa, yêu cũng đúng mà không yêu…cũng đúng.
"Bác sĩ Haley, anh nghĩ…câu trả lời của tôi sẽ là gì?"
Bác sĩ Haley vuốt cằm suy nghĩ một lát, sau đó nói:
"Tôi nghĩ câu trả lời từ miệng cô sẽ là không…"
"Bác sĩ thật sự nghĩ như thế sao?"
"…Nhưng câu trả lời thật lòng của cô sẽ là có, đúng chứ?"
Hàn Kỳ Anh lại một lần nữa bị bác sĩ Haley đoán trúng ý nghĩ của mình. Cô có thể nói không còn yêu Phong Bạch Ngôn nhưng cô lại không thể đẩy anh ra khỏi trái tim của mình. Hàn Kỳ Anh vẫn còn yêu Phong Bạch Ngôn, cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng chỉ biết chôn chặt tình cảm trong lòng, không dám nói ra.
"Bác sĩ Haley không chỉ giỏi về chữa bệnh điều trị mà còn rất hiểu tâm lý của người khác, quả nhiên là một người tài năng."
"Cô quá khen rồi, tôi chỉ đoán thôi, ai ngờ…lại trúng như vậy."
Hàn Kỳ Anh mỉm cười sau đó rời khỏi phòng khám của bác sĩ Haley. Cô bắt taxi đến nhà hàng Elly để làm việc, bây giờ đó là công việc duy nhất của cô nên cô không thể bỏ lỡ.
Nhà hàng Elly,
Hàn Kỳ Anh đang chuẩn bị thay bộ đồ lao công thì đột nhiên quản lý nhà hàng tới tìm cô để nói chuyện. Cô ấy bảo với cô:
"Hàn Kỳ Anh, bây giờ cô mau tới tập đoàn Phong Thị nhận việc đi."
"Tại sao tôi lại phải tới đó thưa quản lý?"
"Nhà hàng của chúng ta đã được mua lại bởi tập đoàn Phong Thị. Một nửa nhân viên dọn vệ sinh sẽ được điều động tới đó."
Cô không biết lý do tại sao lại có chuyện này nhưng nghe quản lý nói vậy thì cô không muốn tới tập đoàn Phong Thị chút nào hết. Hàn Kỳ Anh đang muốn tránh mặt Phong Bạch Ngôn, tới đó không phải sẽ gặp anh thường xuyên hơn sao?
"Quản lý, cô có thể điều người khác đi thay tôi được không? Tôi muốn làm ở nhà hàng hơn là tới đó."
"Cô bị sao vậy Hàn Kỳ Anh? Cô được đích thân Phong nhị thiếu gia lựa chọn, cô phải tới tập đoàn Phong Thị nghe chưa? Mau đi chuẩn bị đi."
"Cái gì?"
Hàn Kỳ Anh thật không ngờ, việc cô bị chuyển tới tập đoàn Phong Thị lại do Phong Bạch Ngôn nhúng tay vào. Anh rốt cuộc đang muốn làm gì đây?
Một lúc sau, Hàn Kỳ Anh lại phải bắt xe tới tập đoàn Phong Thị. Thật sự cô không muốn bước vào đó chút nào nhưng đó là công việc của cô, cô không thể không làm.
Hàn Kỳ Anh lấy hết dũng khí để bước vào đó, tiếp tân chỉ cho cô đường tới phòng thay đồ dành cho nhân viên vệ sinh và cô đã đi theo lời chỉ dẫn của cô ấy. Đúng như lời quản lý nhà hàng nói, một nửa nhân viên vệ sinh của nhà hàng đã được chuyển tới đây, trong đó có cả Hàn Kỳ Anh.
Thay đồ xong, Hàn Kỳ Anh và mọi người bắt đầu làm việc. Một số kẻ trước đây nhận ra Hàn Kỳ Anh từng là bạn gái của Phong Bạch Ngôn nên đã chạy đến kiếm chuyện với cô.
Đúng lúc ấy, Phong Bạch Ngôn và Mạc Nhiên Hinh (tiểu thư Mạc Gia, trước đây từng là đối tượng xem mặt của Phong Bạch Lăng) bước đến. Mạc tiểu thư đang làm cố vấn cho tập đoàn Mạc Thị, cô ấy ngưỡng mộ Phong Bạch Lăng đã lâu nên mới đồng ý với Phong Bạch Ngôn tới Phong Thị để gặp gỡ trao đổi với Phong Bạch Lăng.
"Thật vinh hạnh cho Phong Thị chúng tôi khi được Mạc tiểu thư tới tận đây như vậy."
"Có gì đâu, tôi cũng vì ngưỡng mộ anh trai anh từ lâu nên cũng muốn tới xem thử người trước đây từng từ chối tôi rốt cuộc là người như thế nào."
Phong Bạch Ngôn và Mạc Nhiên Hinh đi qua chỗ của Hàn Kỳ Anh và đám người đang kiếm cớ gây sự với cô. Chẳng may, Hàn Kỳ Anh bị lũ người kia đẩy mạnh khiến cô ngã nhào xuống mặt đất, xô nước của cô cũng vì thế mà đổ một phần lên người của Mạc Nhiên Hinh, còn phần kia thì đổ hết lên người của cô.
"Á! Trời đất, bẩn hết cả người của tôi rồi. Này cô kia, cô có biết bộ đồ này đáng giá bao nhiêu không hả?" Mạc Nhiên Hinh gắt gỏng nói với Hàn Kỳ Anh.
Hàn Kỳ Anh vội vàng đứng dậy, cả người cô đã bị ướt hết rồi. Cô không phải người đã cố tình đổ xô nước ấy nên mới không xin lỗi Mạc Nhiên Hinh.
"Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, ngó lơ ai thế hả?"
Mạc Nhiên Hinh đẩy tay vào người Hàn Kỳ Anh, cô ta dường như đang rất tức giận. Việc này không phải do cô nên cô sẽ không nhận lỗi.
"Không phải do tôi, là do bọn họ đẩy tôi."
"Tôi không cần biết là do ai, tôi chỉ cần biết bộ đồ của tôi đã bị cô làm cho ướt hết rồi…thật đúng là…"
Phong Bạch Ngôn đã chứng kiến mọi chuyện, anh cũng biết lỗi không phải do Hàn Kỳ Anh nhưng đây là công ty, anh không thể cứ để mọi chuyện phức tạp hóa lên như vậy. Đột nhiên, Phong Bạch Ngôn nghiêm mặt nhìn Hàn Kỳ Anh, anh nói:
"Hàn Kỳ Anh, còn không mau xin lỗi Mạc tiểu thư."
Hàn Kỳ Anh ngơ ngác nhìn Phong Bạch Ngôn, cô không làm chuyện đó thì sao phải xin lỗi.
"Phong nhị thiếu gia, tôi không có…"
"Xin lỗi cô ấy mau lên, có nghe thấy tôi nói gì không hả?" Phong Bạch Ngôn bất ngờ lớn tiếng.
Phong Bạch Ngôn rõ ràng biết không phải lỗi do cô nhưng tại sao lại bắt cô xin lỗi chứ? Hàn Kỳ Anh siết chặt hai tay, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ nhưng cô không hề khóc, cô khẽ cúi người xuống, xin lỗi Mạc Nhiên Hinh:
"Xin lỗi…Mạc tiểu thư."
Mạc Nhiên Hinh nhận lời xin lỗi đó rồi vội vàng rời đi để thay đồ. Còn Hàn Kỳ Anh, cô phải dọn dẹp đống nước đang đổ đầy trên sàn nhà nên đã ngồi xuống lấy giẻ để lau chúng. Phong Bạch Ngôn đứng nhìn cô một lúc sau đó liền rời đi, anh thậm chí…còn không quan tâm đến cảm xúc của cô.
Hàn Kỳ Anh vừa lau sàn, vừa khóc. Cô thật không ngờ, Phong Bạch Ngôn lại làm thế với cô.
"Phong Bạch Ngôn, thì ra đây là lý do anh đưa em tới đây. Anh muốn em phải đau khổ, nhục nhã như vậy…mới hả dạ sao?"