Đầu dây bên kia bỗng có một giọng phụ nữ trung niên đáp lại:
"Cô mau tới chỗ của ta đi, nhớ là đừng để ai phát hiện ra đấy!"
"Vâng, phu nhân yên tâm."
Tút…tút…tút…
Cuộc gọi kết thúc, nữ hầu kia vội đút điện thoại vào túi rồi lén lút chạy ra ngoài biệt thự. Cô ta trông rất lạ, hình như là người vừa mới tới và cũng không phải người do Phong Bạch Ngôn lựa chọn.
Một lúc sau, tại biệt thự Phong Gia.
Người giúp việc của Phong Gia nghe thấy có tiếng chuông cửa nên bèn chạy ra để mở cửa. Ai ngờ, cô nữ hầu có hành động lạ vừa rồi lại tìm tới đây. Thì ra "phu nhân" mà cô ta nhắc tới chính là "Phong phu nhân" - Tần Ngọc Xuyên.
"Phu nhân, Tiểu Hoa tới rồi."
Tần Ngọc Xuyên đang ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách, nghe thấy giọng phụ nữ bèn ngước mặt lên nhìn. Bà ta gật đầu, sau đó hỏi:
"Tiểu Hoa, cô vừa nói là cô phát hiện ra Phong Bạch Ngôn có một bí mật đúng không? Rốt cuộc là bí mật gì?"
Cô hầu tên Tiểu Hoa kia bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, dường như cô ta sợ sẽ có người nghe thấy cuộc trò chuyện này. Thấy Tiểu Hoa đề phòng như vậy, Tần Ngọc Xuyên liền nói:
"Cô yên tâm, không ai nghe lén chúng ta được đâu. Cô cứ bình tĩnh mà nói ra."
"Phu nhân, tôi nhận chỉ thị của phu nhân trà trộn vào đám người hầu ở biệt thự của Phong nhị thiếu gia để theo dõi. Tôi phát hiện đám người làm ở đó đều biết được chuyện gì đó về nhị thiếu gia nhưng đến lúc tôi gặng hỏi thì chẳng ai nói cả. Cho mãi tới hôm nay thì…"
"Sao cô vòng vo thế nhỉ? Còn không mau nói chỗ trọng điểm đi."
Tiểu Hoa vội vàng cúi rạp đầu xuống khi thấy Tần Ngọc Xuyên bực mình:
"Cho tới hôm nay tôi nghe lén Hàn Kỳ Anh và Phong nhị thiếu nói chuyện mới biết anh ta đang mắc một căn bệnh lạ, phải cần máu của Hàn Kỳ Anh mới có thể chữa khỏi."
Tần Ngọc Xuyên giật mình, chuyện Phong Bạch Ngôn từng bị bệnh lạ trước đây bà ta có nghe nói nhưng không ngờ bây giờ căn bệnh đó lại tái phát trở lại. Bà ta suy nghĩ một lát sau đó thì bật cười:
"Cô có chắc là phải cần máu của Hàn Kỳ Anh thì Phong Bạch Ngôn mới khỏi bệnh không?"
"Tôi chắc chắn! Mỗi lần Phong nhị thiếu phát bệnh, Hàn Kỳ Anh sẽ đưa máu của mình cho anh ta uống."
"Được, cô làm tốt lắm Tiểu Hoa. Bây giờ cô cứ quay trở về biệt thự đó đi, nếu có động tĩnh gì khác thì báo cáo ngay lập tức."
"Vâng, thưa phu nhân."
Sau khi Tiểu Hoa rời đi, Tần Ngọc Xuyên cũng đứng dậy trở về phòng ngủ. Bà ta vội vàng thay đồ, trang điểm. Phong lão gia nằm trên giường, thấy vợ mình ăn mặc đẹp đi ra ngoài lại cảm thấy lo lắng:
"Ngọc Xuyên, bà tính đi đâu mà mặc đồ đẹp như vậy?"
"Lão gia, tôi tới công ty có chút việc, nếu tới giờ uống thuốc thì cô giúp việc sẽ giúp ông."
Lúc Tần Ngọc Xuyên định đứng dậy, Phong Nghiêm bất ngờ nắm lấy cổ tay của bà ta:
"Cảm ơn bà đã giúp Bạch Lăng và Phong Thị, là tôi nợ bà nhiều rồi."
"Kìa lão gia, sao ông lại nói như thế? Ông an tâm, tôi sẽ dẫn dắt Phong Bạch Lăng con trai ông trở thành một vị chủ tịch tài năng nhất của Phong Thị, tới lúc đó ông nói nợ tôi cũng còn kịp mà."
Phong Nghiêm mỉm cười, gật đầu. Sức khỏe của ông ấy đã không còn như trước đây nên có lẽ chức chủ tịch tập đoàn Phong Thị, ông ấy cũng không gánh nổi nữa. Ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chủ tịch chính là Phong Bạch Lăng, nhưng để ngồi lên chiếc ghế đó một cách dễ dàng nhất thì phải có Tần Ngọc Xuyên chống đỡ vì bà ta là người có tiếng nói nhất trong hội đồng quản trị của công ty.
Tần Ngọc Xuyên mở cửa bước ra ngoài. Ngoài mặt thì bà ta cười cười nói nói, tình cảm mặn nồng với Phong lão gia nhưng trong lòng thì đã sớm chán ghét ông ta rồi.
Bà ta đang nắm trong tay 25% cổ phần của Phong Thị, trở thành cổ đông lớn thứ 2 của Phong Thị nên việc thâu tóm toàn bộ Phong Thị cũng là chuyện sớm muộn. Tần Ngọc Xuyên chỉ muốn có tiền của Phong Gia, sự nghiệp của Phong Thị chứ chẳng yêu thương gì Phong lão gia và con trai ông ta cả.
Tập đoàn Phong Thị,
Văn phòng Tổng Giám Đốc - Phong Bạch Lăng.
Cốc! Cốc!
"Mời vào!"
Tần Ngọc Xuyên mở cửa bước vào văn phòng của Phong Bạch Lăng, vừa nhìn thấy đứa con trai lớn ưu tú là bà ta bỗng mỉm cười.
"Phong Tổng có thời gian trò chuyện với ta một lát không?"
Phong Bạch Lăng ngước mặt lên nhìn, sau khi biết người vào phòng là Tần Ngọc Xuyên liền dừng làm việc lại. Anh ta đứng dậy, vừa đi tới bàn tiếp khách vừa nói:
"Mẹ lại muốn nói chuyện gì với con nữa? Nếu là chuyện về Bạch Ngôn và Kỳ Anh thì con không muốn nghe đâu."
"Con chỉ đoán đúng một phần thôi, Bạch Lăng à."
"Ý mẹ là sao?"
Tần Ngọc Xuyên khẽ nhấc cốc trà trên mặt bàn lên, thổi nhẹ vào cốc trà sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm.
"Trà ngon!"
"Mẹ, mẹ mau nói vào chuyện chính đi."
"À, ta quên mất. Thật ra chuyện này ta cũng vừa mới phát hiện ra thôi."
"Là chuyện gì?"
"Em trai con Bạch Ngôn có phải từng bị mắc một căn bệnh lạ đúng không? Ta nghe nói, căn bệnh đó của nó lại đang tái phát rồi."
Phong Bạch Lăng vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Ngọc Xuyên sau đó hỏi:
"Mẹ chắc chứ?"
"Chắc chắn!"
"Không ổn rồi, con phải đi gặp Bạch Ngôn."
Phong Bạch Lăng đột nhiên đứng phắt dậy, chạy tới giật lấy chiếc áo khoác được mắc trên giá treo đồ rồi vội vàng rời đi. Anh ta lo lắng cho tình hình của em trai mình vì anh ta biết căn bệnh lạ mà Phong Bạch Ngôn mắc phải nếu không kịp thời cứu chữa sẽ khó lòng mà sống nổi.
Lúc Phong Bạch Lăng chưa kịp bước ra ngoài, Tần Ngọc Xuyên liền nói:
"Con yên tâm đi, Bạch Ngôn nó đã tìm được người giúp nó chữa bệnh rồi."
"Không thể nào! Bệnh của Bạch Ngôn nếu không có máu của mẹ ruột con thì nó sẽ không qua khỏi." Phong Bạch Lăng vội vã đáp trả.
"Nó đã tìm được người khác có thể giúp nó truyền máu. Nếu ta nói đó là Hàn Kỳ Anh thì con có tin không?"
"Cái gì?"
Phong Bạch Lăng bị Tần Ngọc Xuyên đưa hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Anh ta không chạy đi tìm em trai nữa mà thay vào đó là bước đến chỗ mẹ kế, tra hỏi bà ta:
"Nãy giờ mẹ nói gì con không hiểu? Rốt cuộc là mẹ đang định nói điều gì với con."
"Phong Bạch Lăng, con đúng là ngốc nghếch thật đấy! Phong Bạch Ngôn em trai con, nó chỉ coi Kỳ Anh như một liều thuốc để chữa bệnh cho nó thôi, chứ thực ra giữa hai đứa chẳng có tí tình cảm nào cả."
"Sao mẹ có thể dám chắc được điều ấy?"
"Cứ cho đó là suy đoán của ta đi nhưng con có nhớ lý do tại sao mẹ ruột con lại chết sớm không? Nếu không phải vì bà ấy nguyện trở thành người truyền máu cho em trai con thì bà ấy đã không chết rồi! Phong Bạch Lăng, Hàn Kỳ Anh là người con yêu, chẳng lẽ con định nhìn con bé chết vì Phong Bạch Ngôn sao?"
Một lần nữa Phong Bạch Lăng lại bị những lời nói đầy thuyết phục của Tần Ngọc Xuyên đả kích. Anh ta thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, đưa hai tay ôm lấy đầu. Bất ngờ mà Tần Ngọc Xuyên đem tới thực sự rất kinh khủng vì một bên là tính mạng em trai và một bên là tính mạng của người mình yêu, cho dù có chọn cứu ai đi nữa thì người còn lại cũng sẽ phải chết.
"Phong Bạch Lăng, con nên suy nghĩ cho kỹ. Bệnh thì có thể chữa nhưng người một khi đã chết thì không sống lại được đâu."
…
Tối hôm ấy,
Phong Bạch Ngôn đang chuẩn bị trở về phòng ngủ thì nhận được điện thoại của Lục Từ Thiêm. Anh liền bắt máy ngay sau đó:
"Alo? Có chuyện gì thế?"
[Nhị thiếu gia, tôi xin lỗi vì bây giờ mới có thể báo cáo kết quả cho anh. Vì gặp một số trục trặc nên hôm nay mới có kết quả.]
Lục Từ Thiêm mà không nhắc chuyện này với anh thì anh cũng quên mất là mình có nhờ anh ta giám định lọ thuốc lạ trong phòng của Hàn Kỳ Anh.
"Vậy anh đã biết được thuốc đó là thuốc gì chưa?"
[À…cái này, bác sĩ Tường nói với tôi là…]
Lục Từ Thiêm làm việc gì là lúc nào cũng khẩn trương và lưu loát nhưng hôm nay anh ta lại ấp úng, điệu bộ cứ như lo lắng cái gì đó.
"Sao cứ ấp úng mãi thế?"
[Lọ thuốc mà nhị thiếu gia đưa cho tôi đó là thuốc tránh thai. Bác sĩ Tường đã nói như vậy đó, thiếu gia.]
Thuốc tránh thai?
Hàn Kỳ Anh đang giấu anh uống thuốc tránh thai sao?
Phong Bạch Ngôn bất ngờ cúp máy, anh không thể tin được một chuyện lớn như thế mà Hàn Kỳ Anh lại giấu mình. Phong Bạch Ngôn lập tức chạy vào phòng ngủ của Hàn Kỳ Anh, lục tìm lọ thuốc kia để hỏi cô một cách cho ra lẽ.
Một lát sau, Hàn Kỳ Anh trở về. Cô vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Phong Bạch Ngôn sắc mặt không được tốt ngồi ở giường của mình. Không những thế, trên mặt bàn còn có lọ thuốc mà cô đã lén giấu anh. Ngay khi vừa nhìn thấy nó, Hàn Kỳ Anh đã hốt hoảng lo sợ, đến nói chuyện cũng nói lắp:
"Bạch…Bạch Ngôn, tại…tại sao anh lại ở phòng của em?"
"Kỳ Anh, lọ thuốc này là sao? Em đang bị bệnh gì mà phải uống thuốc?"
"À…cái đó, đây không phải thuốc…đây là…vitamin bồi bổ cơ thể ý mà."
Hàn Kỳ Anh vội chộp lấy lọ thuốc, giấu nó ở đằng sau lưng của mình. Cô hoàn toàn không biết rằng Phong Bạch Ngôn đã phát hiện ra lọ thuốc đó là thuốc tránh thai. Nhìn Hàn Kỳ Anh nói dối mình, anh cảm thấy thực sự rất đau lòng.
"Kỳ Anh, có thật là…vitamin không?"