Thiếu Gia Ác Ma, Tha Cho Em!

Chương 36: Em Thích Ai Hơn?




Nghe được những lời này từ miệng của Phong Bạch Lăng, Tần Ngọc Xuyên đắc ý, mỉm cười rồi ngồi xuống ghế đối diện. Bà ta khoanh tay lên mặt bàn, đánh mắt về phía Phong Bạch Lăng rồi nói:

"Để chiếm được trái tim nữ nhân trước hết con phải có được cô ấy. Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nếu con và Kỳ Anh thường xuyên tiếp xúc với nhau có phải là tình cảm sẽ đi lên không?"

Phong Bạch Lăng trầm mặc, không hiểu cho lắm lời mà Tần Ngọc Xuyên vừa nói. Anh ta siết chặt lấy ly rượu trên tay, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:

"Vậy thì…con phải làm gì?"

"Trời đất, ta đã nói đến thế rồi mà con còn không hiểu nữa sao?"

"Mẹ nói rõ ra một chút đi, con thật sự không hiểu cho lắm!"

Tần Ngọc Xuyên đưa tay đỡ trán, bà ta đã nói ẩn ý tới vậy rồi mà Phong Bạch Lăng còn không hiểu. Đúng là trai thẳng chưa trải qua chút tình trường nào nên không có kinh nghiệm, những người đàn ông như Phong Bạch Lăng khi nghe mấy lời nói kiểu như này chẳng khác gì vịt nghe sấm cả.

"Thôi được rồi! Ý của ta là nếu con muốn có được tình cảm của Kỳ Anh thì con phải khiến con bé chỉ thuộc về một mình con. Tức là…tiếp xúc thân thể, tạo mối quan hệ đặc biệt. Ta nói như vậy con đã hiểu chưa?"

Phong Bạch Lăng đơ người, nhìn chằm chằm vào Tần Ngọc Xuyên. Dường như anh ta đã hiểu ý của Tần Ngọc Xuyên, chỉ sợ là Phong Bạch Lăng chẳng có đủ dũng khí để làm điều đó.

"Mẹ, sao con có thể làm thế với cô ấy được chứ? Nếu làm vậy, cô ấy sẽ càng ghét con hơn."

"Phong Bạch Lăng, con có biết thế nào là bá đạo tổng tài không? Con là tổng tài của Phong Thị, một trong những đặc quyền của một tổng tài trong việc tiếp cận phụ nữ chính là cưỡng đoạt!"

"Con không hiểu mấy cái khái niệm đó, con không làm được."

Bị Phong Bạch Lăng từ chối, Tần Ngọc Xuyên liền cảm thấy bực mình. Bà ta đã bày mưu tính kế cho anh ta kĩ lưỡng như vậy nhưng lại kết quả thì ngược lại, Phong Bạch Lăng trong mấy chuyện tình cảm nam nữ này quả thực chẳng có chút kinh nghiệm nào cả.

"Phong Bạch Lăng! Không phải con nói dù là cách gì đi nữa chỉ cần có được Kỳ Anh con sẽ làm sao? Đây là cách phù hợp nhất rồi, với tính khí của Bạch Ngôn, con nghĩ nó sẽ để con tiếp cận Kỳ Anh vun đắp tình cảm sao?"

"Nhưng…"

"Ta khuyên con, đừng để tới lúc Kỳ Anh trở thành người của Bạch Ngôn rồi mới ra tay, lúc đó đã muộn rồi. Ta nói xong rồi, làm hay không là tùy con."

Tần Ngọc Xuyên đứng dậy rời đi sau khi đưa ra lời khuyên cuối cùng cho Phong Bạch Lăng. Bà ta lững thững trở về phòng, trên miệng nở một nụ cười mãn nguyện.

"Phong Bạch Lăng, tốt nhất là nên cắn câu đi nếu không thì Tần Ngọc Xuyên này sẽ phải tự ra tay rồi."



Sáng hôm sau, tập đoàn Phong Thị,

Hôm nay, Hàn Kỳ Anh dành một khoảng thời gian nhất định để tới tập đoàn Phong Thị tìm Phong Bạch Lăng trả tiền. Trước đây khi hợp đồng của hai người vẫn còn hiệu lực, Phong Bạch Lăng đã chuyển cho Kỳ Anh một số tiền khá lớn nên khi hợp đồng bị hủy, cô phải tức tốc kiếm tiền để trả tiền bồi thường hợp đồng.

Đứng trước cổng công ty, Hàn Kỳ Anh nhìn vào chiếc túi xách nặng trịch chứa đầy tiền mặt rồi nghĩ tới nguồn gốc của số tiền này. Cô đã phải trao đổi với Phong Bạch Ngôn để có được số tiền lớn ấy.

Chả là…

Tối hôm qua, Phong Bạch Ngôn đã đưa cho cô một tấm thẻ ATM rồi nói:

"Em dùng đi. Bây giờ em đã là bạn gái của tôi nên dùng tiền của tôi cũng chẳng có vấn đề gì cả."



Ban đầu Hàn Kỳ Anh đã từ chối, cô không nhận tấm thẻ ấy:

"Không cần đâu, sao tôi có thể tiêu tiền của anh chứ?"

"Chẳng phải em đang cần tiền để trả tiền bồi thường hợp đồng cho anh trai tôi à? Thật ra tôi có thừa cơ hội để giúp em trả nợ nhưng nếu tôi ra mặt giúp em thì anh trai tôi sẽ nghi ngờ."

"Anh đang giúp tôi đó sao? Giúp đỡ vô điều kiện?"

"Đương nhiên là không, tôi có một điều kiện."

Hàn Kỳ Anh chẹp miệng nhạt nhẽo. Cô cứ tưởng Phong nhị thiếu gia hôm nay tốt tính cho không mình tấm thẻ ATM đáng giá này nhưng hóa ra lại không phải. Đúng là trên đời này không ai cho không ai cái gì cả.

"Nói đi, điều kiện của anh là gì?"

"Em phải làm vợ tôi, sinh con cho tôi, ở bên cạnh tôi cả đời."

Cái gì?

Đây mà là điều kiện sao? Đây là bức ép người khác một cách quá đáng ấy chứ!

Hàn Kỳ Anh lắc đầu nguẩy, cô thẳng thừng từ chối:

"Không được. Tôi không bán thân để đổi lấy thẻ ATM này đâu."

"Hừ…thôi được, vậy thì em phải hứa với tôi trừ tôi ra không được tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác nữa."

"Chỉ vậy thôi à?"

"Ừ, chỉ vậy thôi."

Gì chứ không tiếp xúc với đàn ông lạ là nghề của cô. Thật ra thì ở trường cô cũng chẳng có ai để ý tới nên điều kiện này coi như được thông qua. Hàn Kỳ Anh vui vẻ gật đầu, vơ lấy tấm thẻ ATM toàn mùi tiền hít lấy hít để.

"Vậy tôi sẽ mượn tạm tiền của anh để trả cho anh trai anh trước, sau đó…tôi sẽ kiếm tiền để bù cho anh."

"Tùy em."

"Cảm ơn nhé!"

Nói rồi, Hàn Kỳ Anh hí hửng chạy lên phòng. Cô cứ nghĩ Phong Bạch Ngôn đã từ bỏ ý định biến cô trở thành vợ mình nhưng không, đây chỉ là kế hoạch của anh thôi, lùi một bước tiến ba bước.

"Em nghĩ ngoài tôi ra em còn có thể làm vợ ai được nữa? Hàn Kỳ Anh, cả đời này em chỉ có thể làm vợ của Phong Bạch Ngôn này thôi."

Trở lại hiện tại…

Văn phòng Tổng Giám Đốc - Phong Bạch Lăng.

Cốc! Cốc!



"Phong đại thiếu, anh có ở trong đó không? Là tôi, Hàn Kỳ Anh đây."

Hàn Kỳ Anh gõ cửa văn phòng của Phong Bạch Lăng nhưng không thấy ai trả lời, cô đang định thử mở cửa ai ngờ cửa không khóa, cả người cô bất ngờ nhào vào bên trong.

"Ai da, tý nữa thì ngã."

Hàn Kỳ Anh theo phản xạ tự nhiên liền nhìn về hướng bàn làm việc trước nhưng khi cô bước vào đây lại không thấy ai ngồi ở cái ghế đó cả. Đang tưởng Phong Bạch Lăng không có trong phòng, ai ngờ trên chiếc ghế sofa dài trước mắt cô bỗng xuất hiện một đôi chân lạ.

Hàn Kỳ Anh từ từ tiến đến ghế sofa, nhòm qua thành ghế để xem thử thế nào. Hóa ra, Phong Bạch Lăng thay vì ngồi làm việc ở kia lại ra đây để nằm. Có điều, trông anh ta rất lạ, trên trán đẫm mồ hôi, gương mặt thì phờ phạc thiếu sức sống.

"Nước…lấy cho tôi cốc nước."

"Hả? Anh chờ tôi chút."

Hàn Kỳ Anh luống cuống chạy đi rót nước cho Phong Bạch Lăng. Cô rót xong liền ngồi xuống cạnh ghế sofa, từ từ đỡ Phong Bạch Lăng ngồi dậy.

"Nước của anh đây, uống từ từ thôi."

Phong Bạch Lăng trông có vẻ rất mệt mỏi, tay anh ta cầm cốc nước cũng không vững nên Kỳ Anh phải giúp đỡ. Sau khi uống nước xong, Phong Bạch Lăng tỉnh táo trở lại.

"Cảm ơn em."

"Phong đại thiếu, anh sao thế? Bị sốt sao? Để tôi xem thử nào."

Nói rồi, Hàn Kỳ Anh đưa tay lên trán của Phong Bạch Lăng và đặt ở đó, tay còn lại thì sờ trán của mình để đo nhiệt độ của cả hai.

"Thân nhiệt bình thường mà nhỉ? Anh đâu có bị sốt đâu."

Bất ngờ, Phong Bạch Lăng nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô ngã nhào xuống ghế sofa. Phong Bạch Lăng nhanh chóng đổi tư thế, nằm đè lên người cô.

"Phong…Phong đại thiếu, anh đang làm gì vậy?"

"Kỳ Anh, em tới tìm anh vì nhớ anh sao?"

Dường như Phong Bạch Lăng đang hiểu lầm cô thì phải. Hàn Kỳ Anh lắc đầu, cô xua xua tay:

"Không, tôi tới đây là để trả tiền bồi thường hợp đồng. Tiền đang nằm ở cái túi này, anh có thể buông tôi ra rồi chúng ta trao đổi không?"

Phong Bạch Lăng liếc nhìn chiếc túi trên người của cô, đôi lông mày khẽ nhíu xuống. Hàn Kỳ Anh chỉ là sinh viên năm 2, đến tiền đóng học phí còn không đủ khả năng trả thì lấy đâu ra số tiền bồi thường lớn như vậy chỉ trong vỏn vẹn vài ngày?

Nhất thời, Phong Bạch Lăng nhớ tới em trai mình. Hàn Kỳ Anh đang sống với Bạch Ngôn, chắc chắn số tiền này…cũng là Phong Bạch Ngôn đưa cho cô.

"Phong đại thiếu, anh có nghe tôi nói gì không?"

Phong Bạch Lăng siết chặt hai vai của Kỳ Anh, ánh mắt anh ta nhìn cô càng lúc càng đầy mê hoặc.

"Kỳ Anh, giữa anh và em trai anh, rốt cuộc…em thích ai hơn?"