Khi nghe tin Phong Bạch Ngôn tới, Tần Ngọc Xuyên và Phong Bạch Lăng đều mừng ra mặt, chỉ riêng Phong Nghiêm và Hàn Kỳ Anh là lại có chung một tâm trạng.
"Nó còn biết đường về đây hay sao?"
"Kìa ông, lâu lâu Bạch Ngôn mới trở về, ông đừng bày bộ mặt khó ưa đó ra nữa."
Tần Ngọc Xuyên nói mấy lời ngon ngọt để dỗ dành Phong lão gia. Phong Nghiêm và Phong Bạch Ngôn từ trước tới nay đều bất hòa, ở cái nhà này người thật lòng đối tốt với anh nhất chỉ có Phong Bạch Lăng.
"Nhị thiếu gia, xin mời qua bên này!"
Phong Bạch Ngôn theo người hầu vào bên trong phòng ăn, vừa nhìn thấy ba và mẹ kế là anh đã không muốn lên tiếng chào họ.
"Bạch Ngôn, em mau chào ba mẹ đi."
Phong Bạch Lăng tiến đến chỗ anh, lay nhẹ tay của anh. Tuy anh trai đã có lòng nhắc nhở nhưng điều mà Phong Bạch Ngôn này đã không muốn thì cho dù trời có sập anh cũng không làm.
"Em nghe nói hôm nay anh trai đưa bạn gái về nhà nên mới tới đây để xem thử. Không biết cô gái đặc biệt nào lại lọt vào mắt xanh của anh trai em nữa nhỉ?"
Phong Bạch Ngôn ngó lơ Phong Nghiêm và Tần Ngọc Xuyên, quay sang vỗ vai anh trai mình. Lúc này, anh vẫn chưa nhận ra cô gái đang ngồi khép nép ở kia là ai.
Hàn Kỳ Anh run lên cầm cập, cố gắng cúi thấp đầu xuống thấp nhất có thể để Phong Bạch Ngôn không nhận ra mình.
"Đúng là chẳng ra cái thể thống gì? Mày về đây chỉ quan tâm đến anh trai mày thôi sao? Tao thì không cần nhưng mày phải giữ lễ phép với mẹ mày nữa chứ?"
Đột nhiên Phong Nghiêm nổi giận, ông đập mạnh tay xuống bàn ăn khiến Hàn Kỳ Anh và những người ở đó giật mình. Chưa bao giờ cô thấy Phong lão gia tức giận như vậy cả.
Phong Bạch Ngôn nhếch miệng cười, anh lướt qua ba mình, lướt qua mẹ kế rồi thở dài:
"Mẹ sao? Mẹ con đã qua đời 15 năm trước rồi, con làm gì có người mẹ nào nữa."
"Mày…mày muốn tao tức chết phải không? Phong Bạch Ngôn!!!"
"Kìa lão gia, đừng giận như vậy, tôi không có để tâm đến chuyện câu lệ lễ nghi đâu."
Tần Ngọc Xuyên cười cười nói nói để xua đi bầu không khí căng thẳng giữa con trai và ba ruột. Trong tức thời không ai để ý đến cô gái ngồi yên ở một góc bàn ăn kia cả. Đột nhiên, Tần Ngọc Xuyên đến bên cạnh Phong Bạch Ngôn, hí hửng nói với anh:
"Đây là bạn gái của anh trai con, hai đứa mau làm quen đi."
Lúc này, Phong Bạch Ngôn mới để ý tới cô. Chưa nhìn thấy rõ mặt nhưng anh đã cảm thấy sự quen thuộc từ cô.
"Kỳ Anh, cháu sao vậy?"
"Dạ?"
Hàn Kỳ Anh bất giác ngẩng mặt lên. Ánh mắt của cô vô tình va phải ánh mắt của Phong Bạch Ngôn, bất ngờ thật sự bất ngờ thật.
"Đây là em trai của Bạch Lăng, Bạch Ngôn. Còn đây là Hàn Kỳ Anh, bạn gái của anh trai con đấy!"
Tần Ngọc Xuyên cố tình đổ thêm dầu vào lửa, bà ta biết thừa Phong Bạch Ngôn và Hàn Kỳ Anh có quan hệ thân thiết nhưng vẫn tỏ vẻ không biết và giới thiệu họ với nhau.
Ánh mắt của Phong Bạch Ngôn càng lúc càng đáng sợ, nó như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Hàn Kỳ Anh bất giác quay mặt đi, hai tay siết chặt váy run run.
"Thì ra…đây là bạn gái của anh trai tôi, thật ngạc nhiên!"
Phong Bạch Ngôn đột ngột lên tiếng, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Kỳ Anh.
"Con nói thế là sao? Con có quen biết với Kỳ Anh hả?"
"Đúng là có chút quen biết. Nhưng chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp ở đây thôi. Bạn gái của anh Bạch Lăng sao? Thú vị đấy!"
Từng câu từng chữ trong lời nói của Phong Bạch Ngôn đều có ý ám chỉ Hàn Kỳ Anh. Cô tự mình cảm thấy nhột, không dám ngẩng mặt lên nhìn Phong Bạch Ngôn lấy một lần.
/Trời đất, anh ta sẽ không phá hỏng buổi tối hôm nay đó chứ? Nếu anh ta nói ra mình là bạn gái giả mạo thì sao đây?/
Thấy Hàn Kỳ Anh có hơi run run, Phong Bạch Lăng đã ngồi xuống, nhẹ nhàng khoác lên vai cô. Anh ta nói nhỏ:
"Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?"
"À…em không sao, em chỉ cảm thấy hơi lạnh chút thôi."
Nghe cô nói hơi lạnh chút, Phong Bạch Lăng có siết chặt vai cô hơn để cô cảm nhận được hơi ấm. Chính hành động tình cảm đó của hai người họ đã làm bùng lên cơn ghen tuông của Phong Bạch Ngôn. Anh lặng lẽ ngồi ở phía đối diện Hàn Kỳ Anh, quan sát từng cử chỉ của cô từ đầu tới cuối.
"Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta cùng dùng bữa thôi. Chị giúp việc...mang mấy món nữa ra đây."
"Vâng thưa phu nhân."
"Nào nào, mấy đứa mau ăn đi không đồ ăn nguội bây giờ."
Tần Ngọc Xuyên ngồi một chỗ liếc nhìn phản ứng của Phong Bạch Ngôn khi thấy Hàn Kỳ Anh là bạn gái của Phong Bạch Lăng. Bà ta mừng thầm trong bụng, vậy là kế hoạch đã thành công viên mãn. Chỉ qua hôm nay thôi, anh em sẽ bất hòa, còn cô gái đứng giữa tình cảm anh em của bọn họ sẽ là người khổ nhất.
3 tiếng sau…
Bữa ăn gia đình kết thúc, Hàn Kỳ Anh cùng người nhà họ Phong ngồi uống trà ở bên ngoài phòng khách. Cô lúc nào cũng trong tư thế cúi rạp đầu xuống vì cô sợ lại va phải ánh mắt chết người của Phong Bạch Ngôn. Trong suốt bữa ăn, anh đều nhìn cô, cô có thể nhận thấy ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong đáy mắt anh.
"Kỳ Anh, từ lúc Bạch Ngôn tới là cháu cứ run run, cháu có sao không?"
Tần Ngọc Xuyên cố tình hỏi dò cô để cô cảm thấy chột dạ mà đâm ra lo lắng. Nhưng may là cô phản ứng nhanh nên mấy người kia không nghi ngờ cô.
"Cháu không sao ạ, cháu chỉ cảm thấy hơi lạnh, không biết tại sao nữa."
"Bác nhớ là có bật điều hòa mà, tại sao lại lạnh nhỉ? Hay là Kỳ Anh này, cháu có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"
"À cháu thấy hơi mệt một chút ạ."
Tần Ngọc Xuyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, lúc đang định nói Phong Bạch Lăng đưa cô về thì Phong Bạch Ngôn đã chen vào. Anh đứng dậy rồi đi về phía cửa chính:
"Con xin phép về trước, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Phong Bạch Ngôn đi rồi, Hàn Kỳ Anh mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cô cứ tưởng anh sẽ nói ra hết tất cả mọi chuyện nhưng không ngờ anh lại giữ im lặng.
"Bạch Lăng, bây giờ cũng muộn rồi hay là con đưa Kỳ Anh về đi."
"Vậy con xin phép đưa Kỳ Anh về."
Phong Bạch Lăng đỡ Kỳ Anh đứng dậy, trước khi về cô còn không quên chào:
"Cháu xin phép hai bác, cháu về ạ."
"Ừm. Hai đứa đi cẩn thận nhé!"
Lúc Phong Bạch Lăng và Hàn Kỳ Anh rời đi, đột nhiên Tần Ngọc Xuyên bật cười hạnh phúc. Bà ta nói với Phong lão gia:
"Ông thấy hai đứa nó xứng đôi không? Đúng là một cặp trai tài gái sắc."
"Nếu là người phụ nữ do Bạch Lăng chọn thì không có gì để chê cả."
"Tôi cũng mong sau này Bạch Ngôn kiếm được cô gái giống như anh trai nó."
Nhắc đến Phong Bạch Ngôn là Phong Nghiêm lại không ưa. Ông ấy đột nhiên đứng dậy, đi vào phòng, miệng lẩm bẩm:
"Thằng đó thì không làm được cái trò trống gì đâu, đừng quá mong đợi vào nó…"
"Kìa lão gia, ông lại vậy nữa rồi."
Ở bên ngoài biệt thự nhà họ Phong,
"Kỳ Anh, em đứng đây chờ anh lấy xe nhé!"
"Vâng."
Phong Bạch Lăng rời đi để lấy xe, trong lúc đó Hàn Kỳ Anh chỉ có một mình đứng bên ngoài cổng biệt thự. Cô cứ tưởng đêm nay sẽ thoát khỏi Phong Bạch Ngôn nhưng ai ngờ, đột nhiên có người ép cô vào tường, người đó không ai khác chính là Phong Bạch Ngôn.
"Phong…Phong Bạch Ngôn, anh chưa về sao?"
"Nếu tôi về thì sao còn chứng kiến được cảnh em và anh trai tôi tình tứ bên nhau chứ?"
Phong Bạch Ngôn khẽ nựng cằm của cô, anh vừa nói vừa phả hơi nóng vào mặt của cô. Hàn Kỳ Anh bất giác quay mặt đi, cô làm thế là để né tránh bàn tay của anh đang động chạm vào người mình.
"Tình tứ cái gì? Anh đừng có nói linh tinh."
"Hừ…thì ra đây là lý do em từ chối làm người phụ nữ của tôi. Em muốn làm bạn gái của anh trai tôi sao? Muốn làm chị dâu của tôi hơn à?"
"Thực ra tôi và anh trai anh là…ưm…"
Hàn Kỳ Anh còn chưa kịp nói đã bị môi của Phong Bạch Ngôn siết chặt. Anh ngấu nghiến hôn lên đôi môi nhỏ của cô, điên cuồng cắn mút để giải tỏa cơn phẫn nộ trong lòng mình.
"Ưm…buông…tôi…ra!"
Hàn Kỳ Anh dùng sức đẩy Phong Bạch Ngôn ra khỏi người mình. Nhưng vừa lúc đẩy được anh ra thì Phong Bạch Ngôn lại lao tới, tính cưỡng hôn một lần nữa.
Chát!
"Phong Bạch Ngôn, anh điên rồi!"