Không gian trong nhà ma vô cùng tối, Hạo Kiên vì không còn nhận thức được Hàn Kỳ Anh đang ở đâu nên đã liên tục gọi tên của cô. Tuy nhiên, đáp lại những lời gọi ấy là sự im lặng.
Hàn Kỳ Anh bị người đàn ông nào đó bịt chặt miệng lại khiến cô không thể kêu cứu. Sau một hồi gọi trong vô vọng, Hạo Kiên đã quyết định đi tiếp tìm lối ra, sau đó sẽ tìm nhân viên nhà ma để nhờ họ giúp đỡ.
Tiếng bước chân của Hạo Kiên càng lúc càng xa, lúc này Hàn Kỳ Anh mới có thể nói chuyện trở lại. Nhưng khi chưa kịp lên tiếng truy hỏi kẻ lạ mặt, cô đã bị hắn vác lên vai sau đó chạy ra ngoài.
"Anh là ai? Mau thả tôi xuống! Bớ người ta có kẻ muốn bắt cóc tôi."
Hàn Kỳ Anh đấm liên tiếp vào lưng của người đàn ông kia. Sau khi ra khỏi nhà ma, gương mặt của người đàn ông bắt Hàn Kỳ Anh cũng lộ diện.
"Thỏ con, ban nãy cô ra tay đấm tôi cũng hơi mạnh tay đấy nhỉ?"
"Phong…Phong Bạch Ngôn? Tại sao lại là anh?"
Hàn Kỳ Anh đúng là rất bất ngờ. Vì chuyện cô tới đây với Hạo Kiên là hoàn toàn bí mật, chỉ có hai người biết. Có điều Sở Ly Nguyệt đã biết cô sẽ đi chơi cùng Hạo Kiên vào cuối tuần, chẳng lẽ cô ta đã đoán ra địa điểm của hai người rồi tới báo cho Phong Bạch Ngôn?
"Sao hả? Thấy sự xuất hiện của tôi lạ lắm à? Nếu tôi không ở đây, chắc là cô đã cùng cái tên đó vui vẻ một ngày với nhau rồi nhỉ?"
Phong Bạch Ngôn nựng cằm của Hàn Kỳ Anh lên, anh nhìn cô với một ánh mắt giễu cợt và có chút tức giận.
"Là anh theo dõi chúng tôi?"
"Cô nghĩ thế nào cũng được, nghĩ tôi theo dõi hai người cũng được."
"Tại sao anh lại theo dõi rồi phá đám tôi với Hạo Kiên?"
"Bởi vì tôi không cho phép người phụ nữ của mình đi hẹn hò với một người đàn ông khác. Kể cả đó là ai đi chăng nữa, tôi cũng không cho phép."
Nghe cái cách Phong Bạch Ngôn nói, Hàn Kỳ Anh cảm thấy vô cùng tức giận. Dựa vào cái gì mà anh nói cô là người phụ nữ của anh chứ?
"Ai nói tôi là người phụ nữ của anh? Anh là cái thá gì mà cấm đoán tôi đi chơi với người khác?"
"Ha…cô quên rồi sao? Chúng ta…đã ngủ với nhau rồi mà. Không phải là một lần mà tới những hai lần đấy."
Phong Bạch Ngôn cúi thấp người xuống, anh dơ hai ngón tay vung vẩy trước mặt của cô.
"Tôi cấm anh nhắc đến chuyện đó!"
"Cô đang sợ người bạn trai mới quen kia của cô nghe thấy sao? Cô sợ hắn biết cô đã không còn trong trắng?"
Chát!
Hàn Kỳ Anh hai mắt đỏ hoe, vung tay tát thẳng vào mặt của Phong Bạch Ngôn trong cơn giận dữ.
"Tôi nói rồi, tôi cấm anh nhắc tới chuyện đó."
"Hừ…"
Phong Bạch Ngôn lần đầu bị tát, gương mặt của anh lúc đó lộ rõ vẻ khó chịu. Đột nhiên, Phong Bạch Ngôn kéo Hàn Kỳ Anh tới gần mình, anh cưỡng hôn cô ngay giữa công viên giải trí.
"Ưm…"
/Đồ khốn! Anh ta lại hôn mình./
Hàn Kỳ Anh vùng vẫy, cố gắng giãy giụa để thoát khỏi nụ hôn điên cuồng kia của Phong Bạch Ngôn. Tới lúc cô không thể thở được, bỗng dưng có người nào đó chạy tới giúp cô đẩy anh ra.
"Này anh kia, ai cho phép anh động chạm tới cô ấy?"
Hạo Kiên cuối cùng cũng xuất hiện, nhìn thấy Hàn Kỳ Anh bị cưỡng hôn bởi một người đàn ông lạ mặt, anh ta đã chạy tới đẩy Phong Bạch Ngôn ra khỏi người của cô.
"Anh Hạo Kiên..."
"Kỳ Anh, em không cần phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
Hạo Kiên trừng mắt nhìn Phong Bạch Ngôn, Phong Bạch Ngôn bây giờ trong mắt anh ta chẳng khác gì một tên biến thái. Nhìn điệu bộ đứng khép nép của Hàn Kỳ Anh sau lưng Hạo Kiên, càng khiến Phong Bạch Ngôn khó chịu.
"Ai bảo vệ ai? Tại sao người phụ nữ của tôi lại cần tới cậu bảo vệ nhỉ?"
"Ăn nói cho cẩn thận. Ai là người phụ nữ của anh?"
"Hàn Kỳ Anh, cô tự nói cho hắn ta biết đi."
Phong Bạch Ngôn nhìn Hàn Kỳ Anh, ánh mắt ấy khiến cô bất giác rùng mình run sợ.
"Kỳ Anh, em quen tên này sao?"
Hạo Kiên lên tiếng hỏi cô, bây giờ cô thật sự rơi vào thế bí, không biết nên trả lời thế nào cho đúng.
"Em…"
"Hàn Kỳ Anh, mau qua đây. Nếu còn không qua, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu."
Dường như Phong Bạch Ngôn đang rất tức giận. Gương mặt của anh cũng đã biến đổi trở nên vô cùng nghiêm túc. Hàn Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào Phong Bạch Ngôn, khí thế đáng sợ đó như đang muốn cảnh báo sẽ trừng trị cô nếu cô không bước đến bên anh vậy.
Hàn Kỳ Anh lững thững từ sau lưng Hạo Kiên bước đến bên Phong Bạch Ngôn. Khi đến gần anh hơn một chút, Phong Bạch Ngôn đã nhanh chóng khóa chặt người cô vào lòng mình.
"Kỳ Anh, em…" Hạo Kiên bất ngờ trước hành động của Hàn Kỳ Anh.
"Tôi đã nói mà. Người đang cản trở tôi và cô ấy là cậu đấy. Biết điều thì mau rời khỏi đây đi."
Hạo Kiên có hơi bất ngờ. Nếu bây giờ mà cô lên tiếng nói với Hạo Kiên mọi chuyện không phải vậy, anh ta sẽ lập tức lao tới kéo cô rời khỏi vòng tay của Phong Bạch Ngôn. Nhưng sự im lặng của Hàn Kỳ Anh đã khiến Hạo Kiên mất hoàn toàn hi vọng.
"Hai người thực sự…là một đôi?"
"Phải. Tôi và cô ấy là một đôi. Là bạn trai, chẳng lẽ tôi không được quyền ghen khi bạn gái mình đi chơi với người đàn ông khác sao?"
Trong tâm của Hàn Kỳ Anh lúc này rất rối. Phong Bạch Ngôn có thể ra tay với Hạo Kiên bất cứ lúc nào anh thích. Để bảo vệ cho Hạo Kiên, cô đành phải chấp nhận trở về bên anh.
"Hạo Kiên, em xin lỗi. Em xin lỗi vì không nói chuyện mình có bạn trai cho anh biết."
"Em không cần phải nói gì nữa đâu. Anh cũng không muốn làm kì đà cản trở hai người, anh về trước đây."
Hạo Kiên dường như không được vui, thậm chí còn hậm hực khi quyết định ra về. Đối lập với Hạo Kiên, Phong Bạch Ngôn lại vô cùng thoải mái, cảm giác trở thành người chiến thắng lúc nào cũng tuyệt vời cả.
Trong khi đó, Hàn Kỳ Anh với gương mặt xám xịt, cô cúi đầu xuống, hạ thấp giọng nói với anh:
"Như vậy đã hài lòng anh chưa?"
"Em vừa gọi tôi là bạn trai em, khiến tôi thực sự bất ngờ đấy, thỏ con."
Phong Bạch Ngôn định dơ tay vuốt tóc của cô, ai ngờ lại bị cô phũ phàng hất ra.
"Đừng động vào tôi."
Thái độ này của cô là sao?
Đang giận dỗi vì Phong Bạch Ngôn đã phá hỏng buổi đi chơi của cô và Hạo Kiên chăng?
"Hàn Kỳ Anh, em đứng lại cho tôi."
Phong Bạch Ngôn vội vàng đuổi theo Hàn Kỳ Anh, anh nắm lấy cổ tay của cô, bắt đầu tra hỏi:
"Chẳng lẽ em thực sự thích tên Hạo Kiên gì đó sao? Em đang giận tôi vì đã phá hỏng buổi hẹn hò của hai người?"
"Phải đấy! Nếu biết rồi thì sao anh không cút đi đi, anh khiến tôi thật trướng mắt."
"Cái gì?"
Trước thái độ đó của Hàn Kỳ Anh, Phong Bạch Ngôn đã không kiềm chế được cảm xúc. Anh xoay người bỏ đi ngay lập tức và không hề quay đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần.
Mọi chuyện anh làm đều là vì cô, anh ghen với Hạo Kiên vì người được đi chơi với cô là hắn chứ không phải anh. Phong Bạch Ngôn thực sự thích Hàn Kỳ Anh, lý do anh phá hỏng buổi đi chơi này chỉ là anh không muốn chia sẻ cô với ai thôi. Thế mà, anh lại trở thành cái gai trướng mắt trong mắt Hàn Kỳ Anh.
…
Một lát sau,
Hàn Kỳ Anh đang ngồi nghỉ ở ghế đá trước cổng công viên giải trí để ổn định lại tinh thần thì bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi tới là anh trai của Phong Bạch Ngôn - Phong Bạch Lăng. Lúc nhìn thấy tên Phong Bạch Lăng, cô đã hít thở một hơi thật sâu trước khi bắt máy.
"Alo, Phong đại thiếu gia, tôi nghe đây."
"Hàn Kỳ Anh, bây giờ anh có thể gặp em một chút không? Anh có chuyện muốn nhờ em…"
"Sao? À…được."
Giọng điệu và cách xưng hô của Phong Bạch Lăng dành cho cô cũng thay đổi. Hàn Kỳ Anh dường như cảm nhận được điều gì đó khác thường nhưng rồi cô cũng đứng lên tới điểm hẹn mà Phong Bạch Lăng gửi cho mình.
Nhà hàng Jessica,
"Phong đại thiếu gia, anh có chuyện gì sao?"
Phong Bạch Lăng từ tốn rút ra một tờ giấy rồi đưa nó cho Hàn Kỳ Anh. Hàn Kỳ Anh hơi nghiêng đầu không hiểu nhưng sau khi đọc qua nội dung của tờ giấy nó đã khiến cô phải thốt lên:
"Cái gì? Hợp đồng giả làm bạn gái? Phong đại thiếu gia, cái này là có ý gì?"
"Hàn Kỳ Anh. Anh có thể nhờ em đóng giả làm bạn gái của anh không? Em yên tâm, chỉ là diễn thôi, anh sẽ không ép em làm mấy chuyện quá đáng đâu. Anh đang gặp vấn đề với gia đình mình, thật sự…anh rất cần em giúp đỡ."