Lục Từ Thiêm vội vàng vơ lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy tên người gọi tới là Phong Bạch Ngôn, anh ta liền bắt máy:
"A…alo, nhị thiếu gia?"
Phong Bạch Ngôn ngồi trong xe, một tay ôm lấy Hàn Kỳ Anh trong lòng, một tay thì cầm điện thoại để nói chuyện với Lục Từ Thiêm.
"Anh đang ở đâu?"
"Tôi…tôi đang ở trong một cửa hàng tiện lợi gần đây. Tôi chờ điện thoại từ nhị thiếu gia nãy giờ, chắc là…anh và Hàn tiểu thư…xong rồi nhỉ?"
"Ừm…"
Vừa trả lời điện thoại Phong Bạch Ngôn vừa vuốt ve Hàn Kỳ Anh cứ như đang vuốt một chú cún vậy. Sau trận kịch liệt vừa rồi, Hàn Kỳ Anh như không còn sức lực, cô gục mặt vào lòng anh, hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy có phần dễ chịu.
"Vậy bây giờ...tôi về được chưa, nhị thiếu gia?"
"Chờ chút…Này thỏ con, cô có muốn ăn chút gì đó không?"
Phong Bạch Ngôn cúi xuống hỏi cô. Lúc này bụng cô cũng hơi đói vì từ lúc chạy trốn, cô chưa có một bữa no nào cả. Hàn Kỳ Anh khẽ gật đầu, thấy vậy anh liền nói tiếp với Lục Từ Thiêm:
"Mua một suất cơm hộp, một hộp sữa mang về đây cho tôi."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Lục Từ Thiêm cúp máy, đứng dậy đi mua những thứ mà Phong Bạch Ngôn vừa căn dặn để mang về xe. Cảm giác phải phục vụ vị nhị thiếu gia này vô điều kiện, Lục Từ Thiêm cũng quen rồi.
Một lát sau, Lục Từ Thiêm mang cơm hộp và sữa về xe. Vừa mở cửa xe, Lục Từ Thiêm đã nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Hàn Kỳ Anh đầu tiên. Cho dù đã có chiếc áo khoác của Phong Bạch Ngôn che đi nhưng những dấu vết màu đỏ trên người cô, quả thực không thể che được con mắt của Lục Từ Thiêm.
/Nhị thiếu gia đúng là có hơi quá, chỉ sau một lúc, Hàn tiểu thư đã mất hết cả sức sống như thế này rồi./
"Nhị thiếu gia, cơm hộp và sữa của anh đây."
Lục Từ Thiêm sau khi đưa đồ cho Phong Bạch Ngôn thì không có quay xuống nữa mà chuẩn bị khởi động xe để đưa hai người họ về nhà. Phong Bạch Ngôn đưa cơm hộp cho Hàn Kỳ Anh, anh nhẹ nhàng nói với cô:
"Ăn đi cho nóng."
Cô vội vàng cầm lấy. Bây giờ cô đang đói bụng nên cũng không cảm thấy ngại khi ăn uống ngay tại xe của anh.
Phong Bạch Ngôn ngồi nhìn cô ăn, ngay cả cúc áo sơ mi trên người cũng chưa được cài vào hết. Anh chống tay lên, nhìn chằm chằm vào điệu bộ vội vã khi ăn của cô, trông vô cùng đáng yêu.
"Lục Từ Thiêm, lái xe nhẹ nhàng một chút."
"Vâng."
Nhìn là biết ai đó đang lo cho người phụ nữ của mình trong lúc ăn cơm, nếu chẳng may Lục Từ Thiêm đi vào chỗ xóc, sẽ làm bữa ăn của Hàn Kỳ Anh vứt đi hết.
Ăn xong suất cơm hộp đó, cô cảm thấy bản thân như được sống lại. Vừa quay sang bên cạnh, Phong Bạch Ngôn đã dơ sẵn hộp sữa được châm ống hút đầy đủ đưa cho cô:
"Ăn xong rồi thì uống sữa đi."
Lúc này, nhìn dáng vẻ ân cần của anh thật là không giống với mấy tiếng trước. Phong Bạch Ngôn như biến thành một người khác vậy, mới ban nãy còn nhẫn tâm chà đạp cô vậy mà giờ lại quan tâm đến cô một cách vô điều kiện.
"Cảm…cảm ơn."
Hàn Kỳ Anh cầm lấy hộp sữa, vô tư ngậm lấy ống hút và uống hết sạch chỗ sữa đó. Phong Bạch Ngôn nhìn cô ngậm chặt ống hút mà bật cười, bởi vì ban nãy anh có uống một ngụm trong hộp sữa ấy bằng ống hút đó. Như vậy…có phải hôn gián tiếp không nhỉ?
Xe tiếp tục lăn bánh, cho tới khi tới trước cửa biệt thự riêng của Phong Bạch Ngôn thì dừng lại. Hàn Kỳ Anh bị ám ảnh với nơi này, sau khi nhìn thấy căn biệt thự, mọi hình ảnh về hôm cô vô tình nhìn thấy anh giết người lại ùa về.
"Xuống xe đi, Hàn Kỳ Anh."
Phong Bạch Ngôn có mở cửa xe cho cô nhưng cô lại chần chừ không bước xuống. Hàn Kỳ Anh đang run sợ, cô sợ sau khi đưa cô vào đó, anh sẽ giết cô.
"Tại…tại sao…lại đưa tôi tới đây?"
"Bởi vì tôi muốn ở với cô. Sao thế? Căn biệt thự này còn to hơn cái khu chung cư rẻ tiền kia của cô nhiều mà, chê sao?"
Vấn đề không phải là nơi ở nào to hơn, tốt hơn mà nằm ở chủ nhân của nó. Căn biệt thự rộng lớn này đã xảy ra tất cả là 5 vụ giết người, những người chết đều là những cô gái còn trẻ tuổi, Hàn Kỳ Anh cô mới 20 tuổi liệu…
Đang mải suy nghĩ về những điều vớ vẩn đó, đột nhiên cả người cô bị nhấc bổng lên. Khi trở về thực tại, cô mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Phong Bạch Ngôn.
"Này…anh…"
"Tôi biết là cô đang sợ điều gì nhưng chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Tôi không muốn lấy mạng cô, cho nên không phải sợ."
Biết là thế nhưng cô vẫn sợ. Bây giờ có thể anh chưa giết cô nhưng một ngày nào đó anh nổi hứng lên, muốn giết cô thì phải làm thế nào? Không được, Hàn Kỳ Anh cô phải tìm cách rời khỏi đây.
Sau khi đưa cô vào trong thì anh nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống. Phong Bạch Ngôn chỉ tay lên tầng trên của biệt thự và nói:
"Ở đây có nhiều phòng, cô có thể tùy ý chọn một phòng cho riêng mình."
Hàn Kỳ Anh đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này cứ như cung điện vậy nhưng đối với cô nó cũng chỉ là một tòa lâu đài chết chóc. Tạm thời cô sẽ đồng ý với lời anh nói nhưng không có nghĩa là cô ở đây mãi mãi.
"Tôi ở đây rồi thì quần áo của tôi tính sao? Còn đồ đạc của tôi ở chung cư nữa. Hay là…anh cho tôi về đó đi, tôi ở Mã Dạ cũng quen rồi, nha?"
Cô tròn mắt nhìn anh, nhìn dáng vẻ cũng đáng yêu đấy nhưng anh không thể làm thế được. Phong Bạch Ngôn lắc đầu, anh thở dài nói với cô:
"Không được. Tòa chung cư đó tôi đã mua lại rồi, nó sẽ được phá đi trong thời gian sớm nhất. Tối nay tôi sẽ cho người cùng cô tới đó để dọn đồ đạc, cho nên cô không cần phải lo quá."
"Anh…anh mua lại chung cư đó sao? Tại sao lại làm vậy?"
"Cô phải cảm ơn tôi vì đã dùng tiền thừa thãi để mua lại cái chung cư cũ rích đó mới đúng. Nơi đó cũng khá cũ kĩ, nếu tôi không cho phá thì sau này sớm muộn gì cũng bị người khác phá đi mà thôi."
Rõ ràng là anh đang chặn đường thoát của cô để cho cô không còn cách nào mà phải ngoan ngoãn ở lại đây. Cách bắt ép quá đáng như vậy, đúng là bản chất thật của tên thiếu gia ác ma này mà.
Thấy Hàn Kỳ Anh đăm chiêu suy nghĩ gì đó, Phong Bạch Ngôn đã đoán được phần nào ý định trong đầu của cô. Anh cứ như đi guốc trong bụng cô vậy, đoán đúng từng chữ một.
"Đừng tưởng tôi không biết gì nhé. Hàn Kỳ Anh, cô đang tính kế để thoát khỏi đây chứ gì?"
"Hả? Đâu…đâu có…tôi chỉ là…đang nghĩ xem nên ở phòng nào thôi."
"Nếu khó suy nghĩ quá thì chúng ta có thể ở chung một phòng, ngủ một giường, mỗi đêm…cùng làm một chuyện."
Hai má của Hàn Kỳ Anh bỗng dưng đỏ ửng, cô đưa tay bịt miệng Phong Bạch Ngôn lại, sau đó thì liên tục lắc đầu:
"Không, không. Tôi sẽ lên trên tầng, sẽ không làm phiền anh ở dưới này đâu. Tôi lên dọn phòng đây."
Nhìn bộ dạng cuống cuồng chạy lên tầng của cô, Phong Bạch Ngôn được một trận cười hả hê. Tuy có thể ngủ khác phòng, khác giường nhưng tần suất cô phải đáp ứng anh thì vẫn vậy. Lúc nào anh muốn, cô phải phục tùng, sẽ không có ngoại lệ.
…
Tối hôm ấy,
Hàn Kỳ Anh cùng với người của anh tới chung cư Mã Dạ để thu dọn đồ đạc giúp cô. Nhưng khi bọn họ chưa kịp bước vào chung cư đã bị cô chặn lại ở ngoài.
"Các người không phải theo tôi lên trên đó đâu, đồ đạc của tôi thì một mình tôi dọn dẹp được rồi."
"Nhưng tiểu thư, nhị thiếu gia có dặn chúng tôi phải theo sát cô."
"Các người cứ đứng đây canh chừng thì tôi chạy đằng nào được. Cứ vậy đi ha, tôi lên trên đó đây."
Người của anh không hề nghi ngờ gì nên đã đồng ý đứng ở đây để đợi. Bọn họ không hề biết rằng, cô đã tính toán mọi chuyện từ trước, chung cư này cô đã ở được chục năm nay nên mọi ngõ ngách ở đây cô đều biết rõ.
Sau khi thu dọn hành lý xong, Hàn Kỳ Anh kéo vali xuống cầu thang dẫn ra lối thoát đằng sau chung cư. Nhìn đám người kia vẫn đứng đực ra đó đợi cô trông thật hài hước. Hàn Kỳ Anh tự cảm thấy mình thật thông minh, sau đó thì vội vã chạy thoát từ sân sau vắng người…
"Phong nhị thiếu gia, tạm biệt nhé! Ahahaha…"