Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học

Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học - Chương 5




Dưới nắng trời ấm áp, bóng dáng cô đơn lặng lẽ dạo bước.

Người thiếu nữ ngẩng đầu nhìn trời, thở dài hiếm hoi.

Nhân sinh đến cuối cùng là có ý nghĩa gì ? Có những người khao khát tồn tại, điên cuồng muốn sống qua ngày dù họ biết cuối cùng vẫń chỉ là khổ sở, giống như năm tháng trước kia của cô vậy.

Nhưng bây giờ, muốn chết không được, sống cũng không xong ! Tuy nhiên, việc bị một con nhóc bóp chết thật nhục nhã.

"Chị Nguyên, ô...ô...em thật khổ, đều do con Băng Ly làm hại em!"

"Giả mù sa mưa, hừ !"

"Đại tỷ, có cần bọn em dạy dỗ nó một chút !?"

Bước chân Băng Ly hơi dừng lại. Nhướng mày, đáy mắt lưu chuyển.

Thật hay! Mình muốn bóp chết người khác còn nói là người ta hại mình, không biết cô ta đã quăng não mình đi đâu rồi.

Xoay người, rời khỏi.



Khu C, lớp A.

Không khí cực kì nhộn nhịp, thậm chí có thể nói là phấn khích.

Biết gì không!? Là có học sinh mới chuyển vào, chưa hết, là một bạn nữ, xinh đẹp vô cùng. Trọng điểm là, khu B đã khóa hồ sơ cho nên bạn học này phải chuyển vào lớp bọn họ.

Đây chính là vinh dự bậc nào chứ !

GV bước vào lớp, không khí lắng xuống ngay tức khắc, không chút tiếng động.

Sky luôn bảo hộ quyền lợi cho GV, vì vậy, ai không phục thì cút

"Các em cũng biết, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới chuyển vào. Đó là một bạn nữ, mong các em chiếu cố bạn thật tốt. À, quên nói, bạn là một du học sinh!"

Sau lời giới thiệu dài dòng vô nghĩa là bóng dáng thiếu nữ nổi bật chốn đông người. Đập mắt họ đầu tiên là, gợi cảm, thân hình quyến rũ.

Đôi mắt xếch lên phong tình đảo quanh lớp, mái tóc đỏ chói mắt được hất ra đằng sau, môi đỏ cong cong:"Tôi, Hoa Dao Âm !"

"Được rồi, chúng ta đã biết bạn mới, muốn hỏi thăm nói gì thì để lúc khác, bắt đầu tiết học."

"Vectơ AB...."

Giờ ra chơi, Dao Âm cong môi thú vị nhìn một đám cả trai lẫn gái chen chút quanh bàn mình hỏi thăm, chung quy chỉ là a dua nịnh nọt.

Cô cười nhạt, đứng dậy lễ độ: "Ai đó có thể là hướng dẫn viên cho tôi chứ ?"

Quả nhiên...

"Tôi này.."

"Không chỗ nào tôi không biết..”

...

Thành một cái chợ !

Bỗng nhiên, một thanh âm chói tai vang lên cắt ngang cuộc khoe mẽ.

"Các người được rời khỏi khu chắc! Bàn với luận!"

"Phải rồi, người ta được cấp giấy tự do đi lại, mấy người có sao?"

Người vô vị cũng ngửi thấy mùi chua chua trong, thế nhưng không có nhân nào cất giọng cãi lại bởi người đang đi đến là La Nguyên - đại tỷ của khu C.

Ha...người chưa thấy mà tiếng đã tới trước rồi.

Mọi người dạt ra hai bên nhường đường cho La Nguyên và đàn em của cô ta.

Trông thấy đội ngũ hoành tráng của La Nguyên mà Dao Âm không khỏi cảm khái: "Đây là bảng màu sắc hội tụ mà !"

Thì ra La Nguyên có một đầu tóc đỏ cháy bỏng, cô gái lên tiếng ban nãy tóc vàng rực, rồi màu xanh,...là chỉ sợ mình không nổi quá !

"Không quá khó, chỉ cần xin HT là được." Cô mỉm cười.

La Nguyên nhíu mày nhìn cô gái mới chuyển tới đang kín đáo trào phúng bọn họ.

"Cô là Hoa Dao Âm đúng không ?" La Nguyên bước lên thủ thế giơ tay bắt.

Dao Âm cười cười, bắt tay, ngón tay cái điểm nhẹ khiến cô không khỏi hít hơi lạnh.

Dao Âm thả tay, phong thái phóng khoáng: "La Nguyên, rất vui được làm quen với bạn, bạn cũng vậy phải không ?"

"Ừ!" Cô nghiến răng trả lời. Đau quá, vì cái gì mà đau muốn chết. Cô và cô ta không thù không oán, vì sao cô ta đối với cô như vậy.

Nhìn bóng lưng tiêu dao của Dao Âm mà cô tức điên.

"Tôi nhất định không bỏ qua cho cô đâu, Hoa Dao Âm!"



A, gây thù rồi !

Mà thì đã sao chứ!? Cô ta đáng để cô đặt vào mắt sao?

Hoa Dao Âm thu liễm vẻ tiểu thư quý tộc, đáy mắt rét lạnh nhìn nam nhân đang nhắm hờ mắt, hơi thở nhẹ nhàng như đang ngủ.

Lãnh Thiên! Hắn làm gì ở đây ?

Là tới truy bắt Thi Tâm sao ? Nhưng việc đó cần gì nhọc tới hắn, chẳng lẽ...

Đúng là Lãnh Thiếu Chủ - người kì quái, không thể suy diễn cách bình thường áp đặt lên người hắn.

Như cảm giác được tầm mắt miên man nghi hoặc của cô, Lãnh Thiên mở mắt, phóng ánh mắt sắc lạnh tới chỗ Dao Âm.

Cô hơi giật mình, khóe môi nâng lên nụ cười, quả là danh xứng với thực!

"Hi!" Cô vẫy tay thân thiện. Thấy hắn mặt lạnh đi luôn, Dao Âm cũng không ngại ngùng, bình tĩnh thu tay lại.

...

Cô nhíu mày, tâm thần bất định nhìn Lãnh Thiên dừng chân trước cánh cửa nhà kho đang phát ra âm thanh khe khẽ.

Có người ! Tuy nhiên, với bản tính sống chết mặc bây của Lãnh Thiên, thì cứu người là chuyện không tưởng !

Tại vị trí hắn đứng lúc nãy, Dao Âm nhếch môi cười lạnh, thì thầm.

"Các người sẽ phải trả giá thật đắt !"

Song, Dao Âm cũng nối gót Lãnh Thiên bỏ đi.

Tĩnh phút chốc...cánh cửa bị đạp văng, bóng dáng hắc ám âm lãnh như muốn xóa sổ phủ lên vũ trụ một màu huyền sắc tĩnh mịch và lệ khí dày đặc.

Đôi mắt lưu ly lóng lánh rực rỡ bức người.