Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 996




CHƯƠNG 996: HỔ LẠC ĐỒNG BẰNG BỊ CHÓ KHINH

Đại Long Vương và Long Hậu không quan tâm nhiều như vậy, mục đích của họ rất đơn giản, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy kết quả, còn quá trình chẳng hề quan trọng với họ.

Ngũ Long Vương cảm thấy mình rất oan uổng, ông có thể làm được gì chứ?

Lúc này Đại Long Vương cười khẩy: “Ngũ Long Vương, lẽ ra khoảng thời gian này ông đã dẫn người quay về rồi, nhưng ông lại kéo dài đến khi cậu ta tới.”

Ngũ Long Vương nghe thấy câu chất vấn của Đại Long Vương thì hít sâu một hơi, ông không ngờ ông ta lại đoán ra, ông lau mồ hôi lạnh, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.

“Cái đó, quả thật tôi có công việc khác nên đã kéo dài thời gian.” Giờ Ngũ Long Vương vẫn không quên viện cớ.

Đại Long Vương không hề cho Ngũ Long Vương cơ hội này, trong mắt ông, ông ta đã không còn giá trị nào nữa, nên phất tay ngay.

Nhất thời có người dẫn Ngũ Long Vương đi, ông ta biết rõ tiếp theo mình sẽ gặp chuyện gì, nên rất bất ngờ hít sâu một hơi.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ông sẽ không tin chuyện này là thật.

“Cái đó, tôi biết sai rồi, tôi không dám làm thế nữa.” Ngũ Long Vương vội cầu xin Đại Long Vương.

Nhưng Đại Long Vương làm như không nghe thấy, thẳng thừng phớt lờ ông ta.

Đây chính là kết quả mà Long Hậu mong muốn, Ngũ Long Vương chết rồi, ngược lại là chuyện vô cùng tốt với bà, bà muốn ông ta chết không được mà sống cũng chẳng xong.

Trong lòng Ngũ Long Vương bắt đầu suy sụp, rồi tắt thở.

Đại Long Vương và Long Hậu nhìn nhau, bọn họ đều cực kỳ đau đầu, Lý Phàm ngày càng khó đối phó, mà đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì với họ.

Long Hậu quay đầu nói với Bạch quân sư: “Cậu có cách gì không?”

Bạch quân sư nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, trước mắt anh có thể nghĩ ra cách gì chứ, giờ anh giữ được mạng đã tốt lắm rồi.

“Cái đó, tôi không còn cách nào cả.” Bạch quân sư gượng cười đáp.

Anh đã hết bản lĩnh rồi, hoàn toàn không nghĩ cách để đối phó với Lý Phàm.

Đúng lúc này, Đại Long Vương chợt nhớ ra một kế, rồi cười khẩy nói: “Chúng ta có thể bố trí Long Môn đại trận pháp, đến lúc đó chắc chắn cậu ta sẽ hết đường trốn.”

“Long Môn đại trận pháp?” Mấy người Long Hậu nghe xong đều hít ngụm khí lạnh, bọn họ biết rõ Long Môn đại trận mạnh đến cỡ nào, không ngờ Đại Long Vương lại đưa ra ý tưởng dùng nó để đối phó với Lý Phàm.

Nếu không chính tai nghe thấy, bọn họ sẽ không tin chuyện này là thật.

Bạch quân sư tò mò hỏi: “Long Hậu, Long Môn đại trận là gì?”

“Long Môn đại trận là trận pháp cực kỳ mạnh của Long Môn, chủ yếu là dựa vào sự duy trì của mấy người Đại Long Vương.” Long Hậu cũng biết về thứ này nên giải thích ngay.

Giờ Đại Long Vương mới vỗ trán, Long Môn đại trận chủ yếu là dựa vào mấy người Long Vương cùng ra sức, càng nhiều người thì uy lực càng mạnh.

Nhưng ông mới xử trí Ngũ Long Vương rồi, giờ trong lòng ông hối hận đến xanh ruột, sớm biết thế này ông đã đợi một lát hẵng xử trí.

“Bạch quân sư, tôi giao nhiệm vụ dụ Lý Phàm đến đây cho cậu đấy.” Đại Long Vương bỗng lên tiếng.

Bạch quân sư nhất thời khiếp sợ, nếu không chính tai nghe thấy, anh không dám tin những lời này là thật, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Bạch quân sư bắt đầu sợ sệt, anh biết Lý Phàm là người thế nào, bảo anh đi nói chuyện với anh ta, chẳng khác nào đẩy anh vào hố lửa.

“Chuyện này thật sự quá mạo hiểm.” Bạch quân sư vô thức từ chối khéo léo, giờ chắc chắn trong lòng Lý Phàm rất muốn giết chết anh, nếu anh đi mạo hiểm vào lúc này, chẳng khác gì đi tìm cái chết.

Đại Long Vương lạnh lùng nhìn Bạch quân sư, đồng thời Long Hậu cũng tạo áp lực cho anh ta, Bạch quân sư hít ngụm khí lạnh, hóa đá tại chỗ, rồi xoa trán, bộ dạng vô cùng chán nản.

“Được rồi, tôi đi.” Bạch quân sư biết nếu mình không đồng ý, chắc chắn sẽ gặp cảnh ngộ như Ngũ Long Vương, nên anh đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Bên này.

Lý Phàm đưa mấy người Cố Họa Y về nhà, anh biết Long Môn đã bắt đầu coi trọng mình, có thể nói đã xem anh thành cái gai trong mắt.

Càng là lúc này, Lý Phàm càng phải bình tĩnh, anh biết anh cần phải xử lý chuyện hôm nay, bằng không sẽ để lại hậu hoạn khôn lường.

Lý Phàm bắt đầu nghĩ tới bí mật của chìa khóa Long Môn, nếu mấy người Đại Long Vương để tâm đến nó như thế, vậy thì chứng tỏ nó cực kỳ quan trọng với đám người đó.

Nếu anh lấy được chìa khóa và mở kho báu Long Môn ra trước, nói không chừng có thể thoát khỏi hiện trạng này.

Nghĩ đến đây, anh bắt đầu chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, nhưng chỉ có một vấn đề nan giải là giờ anh không có bất kỳ manh mối gì về chìa khóa Long Môn.

Đúng lúc này, Lý Phàm nghĩ đến một người, anh tin chắc rằng người đó có thể làm được, đó không phải ai khác mà chính là Trương Đức Võ.

Giờ Trương Đức Võ đã bị Long Hậu đuổi ra ngoài, có lẽ sẽ không liên lạc với bà ta nữa.

Nói không chừng Trương Đức Võ sẽ biết chút manh mối về chìa khóa Long Môn, thế là Lý Phàm gọi cho đội trưởng Chương, bảo anh ta giúp mình tìm địa chỉ mà ông ta đang ở.

Đội trưởng Chương nghe thấy Lý Phàm nhờ mình tìm người, thì không hiểu gì cả, anh biết Lý Phàm có thù oán với Trương Đức Võ, nhưng anh ấy lại nhờ anh tìm kiếm ông ta, chuyện này có vẻ hơi sai sai.

“Anh Lý, có phải anh đang nói đùa với tôi đúng không, chẳng phải Trương Đức Võ có thù oán với anh à?”

Đội trưởng Chương không nhịn được nói ra thắc mắc trong lòng.

“Tôi biết chuyện này, tôi tìm ông ta là để dụ ông ta nói ra một số chuyện.” Lúc này Lý Phàm mới thành thật nói.

Giờ đội trưởng Chương mới làm theo lời Lý Phàm, dứt khoát sử dụng giao thiệp mà mình quen biết, nếu ông ta đang ở Hán Thành, chắc chắn anh sẽ tìm ra.

Nửa tiếng sau, đội trưởng Chương lại gọi cho Lý Phàm.

“Anh Lý, tôi đã làm xong chuyện anh nhờ vả rồi, trước mắt Trương Đức Võ đó đang sống ở xóm nghèo khu A, cả ngày nhặt rác để kiếm sống, hơn nữa còn bị đám lưu manh ở nơi đó bắt nạt.”

“Ồ, làm phiền anh rồi.” Lý Phàm rất ngạc nhiên về tin tức mà đội trưởng Chương báo cáo, anh không ngờ Trương Đức Võ lại rơi xuống mức thảm thương như thế.

Trước đây Trương Đức Võ diễu võ dương oai, ai ngờ giờ lại nhặt rác để kiếm sống, hơn nữa còn là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, làm Lý Phàm không khỏi cảm thán.

Nhưng Lý Phàm nghĩ kỹ lại, Trương Đức Võ chỉ dựa hơi của Long Hậu, giờ rời khỏi bà ta rồi, nên toàn bộ bối cảnh đều mất hết, còn phải đề phòng bị bà ta truy sát nữa.

Nói thật, Trương Đức Võ có thể sống đến hôm nay cũng xem như có bản lĩnh rồi.

Lý Phàm nhận được thông tin xác thực thì xuất phát đến xóm nghèo khu A ngay.