Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 928




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



CHƯƠNG 928: KẺ ĐỨNG ĐẦU TỨ TUYỆT

Thương Thần bĩu môi nói: “Việc gì phải dông dài, để tôi lên, tôi sẽ trực tiếp lấy mạng tên đó là được.”

Đại sư khí công gật đầu cái rụp nói: “Đúng, cách này không tồi, đơn giản lại gọn gàng.”

Nào ngờ giáng thủ sư xinh đẹp lại nói: “Không được, tôi không đồng ý, anh không thể giết chết anh ta, nếu anh giết chết anh ta, tôi sẽ khiến anh phải đẹp mặt.”

“Vậy thì tôi đánh gãy chân anh ta là được.” Thương Thần gượng cười, anh ta vẫn rất sợ giáng thủ sư xinh đẹp.

Giáng thủ sư xinh đẹp lại nói: “Như vậy cũng không được, đánh gãy chân thì anh ta không còn hoàn mỹ nữa.”

Đại sư khí công nghe thấy thế liền trợn tròn mắt, ông ta không hiểu rốt cuộc giáng thủ sư xinh đẹp có ý gì, cũng hết cách với đối phương.

Chỉ có thể giương mắt nhìn, cuối cùng ông ta đành nhụt chí vì ông ta biết giáng thủ sư xinh đẹp không phải dễ đối phó.

“Vậy để tôi lên.” Kiếm thánh tiến vào, đột nhiên nói.

Anh ta xông vào mà không nói một lời, giáng thủ sư xinh đẹp thầm siết chặt tay, nếu anh làm anh ta bị thương tôi sẽ cho anh biết tay.

Giáng thủ sư xinh đẹp đẹp đã nảy sinh tình cảm với Lý Phàm, từ khi gặp Lý Phàm cô ta đã bắt đầu có tình cảm với Lý Phàm, nếu lần này thành công thì đó là một điều tuyệt vời đối với cô ấy.



Sau khi vọt vào, Kiếm thánh lạnh lùng nhìn Lý Phàm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Phàm.

Lý Phàm chỉ cười khẩy khi nhìn thấy ánh mắt đó của đối phương, anh xem như chẳng có gì, nói: “Hừ, cho dù anh có lợi hại cỡ nào đi nữa thì cũng không phải là đối thủ của tôi.”

Kiếm thánh đột nhiên khiêu khích Lý Phàm ra tay: “Đến đây, hãy cho tôi nhìn thấy sự lợi hại của anh.”

Lý Phàm cười nói: “Kiếm thánh của Tứ Tuyệt vì sao lại đến đây?”


“Đương nhiên là vì ba người đẹp trong biệt thự của anh rồi.” Kiếm thánh cười sằng sặc bằng một điệu cười đáng thương.

Lý Phàm nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, chẳng trách tại sao những Tam Tuyệt này lại đột nhiên phục vụ người khác, hóa ra là vì đám người Cố Hoạ Y mà tới.

Nhưng Lý Phàm rất là kỳ quái, tại sao chỉ có Kiếm thánh xông còn những người khác lại ở bên ngoài?

Chẳng lẽ mấy kẻ đó rất tự tin sao?

Lý Phàm không chút nghi ngờ ý tưởng này, đối với anh mà nói đây là một tin tức tốt và anh phải nắm chắc cơ hội này mới được.

Mỗi khi Kiếm thánh ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, hầu như không thể đề phòng, đặc biệt là kiếm khí gần như không nhìn thấy được.

Quần áo của Lý Phàm nhanh chóng bị rạch nát, khiến anh rất bực mình, với bản lĩnh của Kiếm thánh thì lẽ ra nên làm anh bị thương, tại sao chiêu nào của đối phương cũng nương tay chứ.

Trong lòng Kiếm thánh chỉ muốn chế phục được Lý Phàm mà không khiến cho anh hao tổn lông tóc nhưng hiện tại xem ra Lý Phàm vượt xa tưởng tượng của anh ta.


Kiếm thánh đã ý thức được muốn chế phục Lý Phàm khó khăn cỡ nào, anh ta nghiến răng nhưng vẫn không làm được gì Lý Phàm.

Lý Phàm tiến lên một bước dài, đánh vào người Kiếm thánh, vũ khí trong tay Kiếm thánh bất ngờ bị đánh rơi, anh ta không ngờ Lý Phàm lại lợi hại đến mức có thể đánh rơi trường kiếm trong mình.

Vũ khí chính của Kiếm thánh là một thanh trường kiếm, còn quyền cước công phu thì chẳng ra sao cả nên khi kiếm bị đánh rơi, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, và anh ta nhặt kiếm lên theo bản năng.

Lý Phàm trực tiếp đá bay vũ khí của đối thủ, biết được điểm yếu của đối thủ nên lúc này anh mới chính thức ra tay, Kiếm thánh nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm, trong lòng giận dữ không thôi, trong lòng lúc này đã kích động đến mức muốn giết chết Lý Phàm.

Kiếm thánh ở thế yếu khi so quyền cước công phu, vết thương chí mạng như vậy khiến anh ta rất đau đầu, cuối cùng Kiếm thánh cũng phát điên lên.

Lý Phàm thấy đối phương phát điên thì chỉ cười khẩy, thản nhiên nói: “Bây giờ tôi sẽ tha cho anh một con đường sống, lập tức biến khỏi đây.”

Kiếm thánh gần như tức điên, không còn kiếm nên giờ phút này anh ta giống như một tên mù không có gậy dò đường, chưa bao giờ anh ta phải chịu sự nhục nhã như vậy nên trong lòng tức banh chành, buộc phải ảo não rời đi.

Dù sao cũng là lần đầu bị bại dưới tay Lý Phàm nên anh ta không còn quá tự tin với chính mình nữa, anh ta sợ đánh tiếp vẫn sẽ bại bởi Lý Phàm, suy cho cùng anh ta đã thua đến không ngóc đầu lên nổi.


Khi Kiếm thánh đi ra ngoài, tâm lý của đại sư khí công lập tức lấy lại cân bằng, may là Kiếm thánh cũng bại bởi Lý Phàm, nếu Kiếm thánh thành công thì cái mặt già này của ông ta chẳng biết giấu đi đâu.

Sau khi Kiếm thánh bước ra, anh ta không quên ngụy biện: “Hừ, tôi không thua, tôi chỉ muốn nói cho các người biết là tôi vì nể mặt cô ta mà thôi.”

Lúc này, anh ta cố ý nhìn giáng thủ sư xinh đẹp, lúc nhìn cô ta, ánh mắt của anh ta đã bất giác rụt lại.

Giáng thủ sư xinh đẹp lúc này mới tức giận thu lại đôi mắt lạnh lùng, cô ta nhìn Kiếm thánh như đang nhìn một thằng ngốc.


“Ha ha, chẳng qua cũng chỉ có thế, tôi còn tưởng anh lợi hại thế nào, kết quả cũng chẳng ra gì.” Giáng thủ sư xinh đẹp khinh thường cười nói.

Tất cả mọi người đều không nói nên lời, thầm nghĩ, nếu không phải cô bắt chúng tôi phải nương tay thì con lâu chúng tôi mới ra nông nỗi này.

quyến rũ, đám người đại sư khí công lúc này mới dám liếc nhìn.

Bọn họ đều từng bị giáng thủ sư xinh đẹp tra tấn rất thảm, cho nên bọn họ đều bị chuyện đó ám ảnh rất lớn.

Lúc này giáng thủ sư xinh đẹp mới bắt đầu đi vào nhưng cô không trực tiếp đích xông vào, mà mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi có thể vào không?

Lý Phàm nghĩ người tiếp theo là Thương Thần, nhưng không ngờ lại là giáng thủ sư xinh đẹp, anh đã giật mình khi nghe thấy giọng nói quyến rũ khiến người ta phải tê dại này.

Anh biết giáng thủ sư xinh đẹp là nhân vật thế nào, đối phương chính là người đứng đầu Tứ Tuyệt.

Lý Phàm chau mày, theo bản năng mà phòng bị, anh cũng không hiểu về giáng thủ sư xinh đẹp, đối phương dịu dàng như vậy nhưng một khi ra ta nhất định sẽ không dịu dàng.

“Vào đi.” Lý Phàm không hề luống cuống, anh mỉm cười.

Giáng thủ sư xinh đẹp lúc này mới bước vào, có thể nói là đa tình quyến rũ, đúng là một vẻ đẹp hại nước hại dân làm cho Lý Phàm không che giấu nổi sự rung động.