Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 912




CHƯƠNG 912: HẠ GỤC TRONG MỘT CHIÊU

Lý Phàm không muốn đối đầu với đối phương, không phải vì anh sợ anh ta, mà anh chỉ không muốn gây thêm rắc rối, nhưng anh ta cứ từng bước ép sát.

“Sao thế, anh cuống rồi à, có giỏi thì tới đánh tôi đi.” Cậu Long cười khiêu khích, anh đã theo sư phụ luyện không ít nội công, giờ thực lực còn lợi hại hơn mấy sư phụ mà anh đã bái sư.

Nên anh mới tự tin về bản thân, nhưng anh lại không biết, nội công của Lý Phàm đã mạnh hơn anh không biết bao nhiêu lần.

Lý Phàm nhìn cậu Long như một tên ngốc, anh sống như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy người khác đưa ra yêu cầu này.

Nếu đổi thành người khác cũng không thể nhẫn nhịn trước yêu cầu này, vì nó thật sự quá thiếu đánh.

Mấy tên đàn em của cậu Long đều bật cười ha hả: “Anh ta chỉ là một tên hàn nhát, đâu dám ra tay với cậu Long, nếu anh ta dám ra tay đã…”

Bọn họ chưa kịp nói hết, Lý Phàm đã vung nắm đấm với tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa cậu Long gần như muốn áp sát vào mặt Lý Phàm.

Cậu Long nhìn thấy nắm đấm to như bao cát này thì con ngươi nhất thời thu nhỏ lại, vì mọi thứ diễn ra quá đột ngột, nên anh ta nhất thời không phản ứng kịp.

Lúc anh ta nhìn Lý Phàm, gần như muốn nổ tung, lạnh lùng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Anh dám ra tay với tôi?” Cậu Long giận dữ chỉ vào Lý Phàm.

Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, rồi cười nói: “Sao thế, còn ai có thể ra tay với anh ngoài tôi nữa?”

Cậu Long lau máu mũi, nhanh chóng bày ra tư thế chiến đấu nói: “Giờ anh đã bị loại rồi.”



Lý Phàm ngoắc tay, cậu Long hoàn toàn không chịu đựng được phép khích tướng này, nhất thời bị chọc giận, lao về phía trước.

Lý Phàm không hề né tránh, anh và cậu Long cùng đánh vào ngực đối phương, vì cả hai đều dùng nội công nên mặt đất nơi hai người đứng nhất thời chấn động, rồi biến mất.

Hễ là người đứng gần đều bị chấn động đến mức lảo đảo, nếu không phải kết thúc trong mấy giây, e rằng bọn họ còn tưởng là động đất.


Cậu Long đắc ý nói: “Muốn so nắm đấm với tôi, tố chất cơ thể tôi mạnh hơn anh nhiều.”

“Anh bớt thể hiện lại đi.” Lý Phàm vừa liếc mắt đã nhìn thấu anh ta nên lạnh nhạt nói.

Sắc mặt cậu Long nhất thời đỏ bừng, cả người đau đến mức nằm dưới sàn không ngừng lăn lộn, khác hẳn hình tượng lúc nãy.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều cười khinh thường cậu Long, đúng là đẹp trai không quá ba giây.

Ngược lại Lý Phàm chẳng hề hấn gì, còn cậu Long thì đau đến mức chết đi sống lại, rốt cuộc ai lợi hại ai thì mọi người đều biết rõ.

Cậu Long vừa giận vừa sợ nhìn Lý Phàm, không ngờ nội công của đối phương đã đạt đến mức cực hạn, sau khi biết được thực lực của anh ta, chiếc đầu luôn kiêu ngạo của anh cũng không khỏi cúi xuống.

Thực lực giữa anh và anh ta khác biệt một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều ồ lên, không ngờ cậu Long lại thua thảm hại như vậy.

Lý Phàm nhìn Hàn Linh Chi trong lòng, cũng may Hàn Linh Chi không bị gì, đồng thời anh đã hỏi Hầu Đức Dương về cách sử dụng của nó.


Về đến nhà, để không thu hút sự chú ý của người khác, Lý Phàm đã cắt Hàn Linh Chi thành từng khúc, rồi mới bỏ một phần vào hộp mang tới cho ông cụ Cố.

Giờ trong lòng ông cụ Cố rất buồn bực, cảm giác này chẳng khác gì sống không bằng chết, cũng may có Cố Họa Y chăm sóc, nên ông mới có động lực sống tiếp.

Đúng lúc này, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đi vào, hai người vừa vào, sắc mặt ông cụ Cố nhất thời ảm đạm quát: “Ai cho tụi mày vào, tụi mày đã không còn là người nhà họ Cố nữa rồi.”

“Ba, sao ba có thể nói như thế, ít nhiều gì tụi con cũng mang máu mủ nhà họ Cố, ba, bệnh của ba đã có cách chữa tận gốc rồi, đó là lấy được Hàn Linh Chi.” Cố Thiệu Dũng cười lúng túng nói.

Nhưng ông cụ Cố lại không nghĩ chuyện đơn giản như vậy, ông biết hai người này là ai, nói không chừng bọn họ tới đây để hai ông.

“Tụi mày đừng đứng đây giở trò với tao, tao nói cho tụi mày biết, tao biết tỏng suy nghĩ của tụi mày rồi.” Ông cụ Cố lạnh lùng nói.


Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong giả vờ vô tội nói: “Ba, tụi con biết sai rồi, chẳng phải tụi con đang nghĩ cách báo đáp ba ư?”

Ông cụ Cố không biết bọn họ đang nói thật hay giả, nên không tin tưởng ngay, mà vẫn không cho sắc mặt tốt.

Cố Thiệu Dũng nhìn thấy kế hoạch đã thành công thì nói tiếp: “Hàn Linh Chi này đang đấu giá, nhưng trên người tụi con không có đủ tiền.”

“Tụi mày tới đây để đòi tiền tao đúng không? Tao không có tiền.” Ông cụ Cố cười khẩy, hóa ra lòng vòng một hồi, kết quả là tới đòi tiền ông, nên ông kiên quyết từ chối.

Cố Thiệu Dũng thở dài: “Ba, tụi con không tới đây đòi tiền ba, mà tụi con dùng tiền của ba để chữa bệnh giúp ba.”

“Tao không có tiền.” Ông cụ Cố hừ lạnh, ông nói thật, giờ toàn bộ tiền bạc của ông đều bị hai tên phá của này tiêu sạch rồi.


Cố Thiệu Dũng trầm ngâm mấy giây rồi cười hì hì: “Chẳng phải công ty nhà họ Cố chúng ta có cổ phần à? Nếu bán ra, nói không chừng sẽ có không ít tiền.”

Ông cụ Cố cuống lên ngay, nhíu mày nói: “Không được động vào cổ phần này, hơn nữa công ty nhà họ Cố không phải do tao quyết định, mà là Họa Y.”

“Họa Y, cô xem ông nội cô bệnh nặng như vậy, mà cô không lo lắng à, tốt xấu gì cũng phải lấy ra mấy chục tỷ để giúp chứ?” Giờ Cố Thiệu Dũng mới chú ý đến Cố Họa Y, nên nhất thời quái gở châm biếm cô.

Cố Họa Y cực kỳ căm ghét thái độ bỏ đá xuống giếng của bác cả: “Bác cả, bác nói lấy ra mấy chục tỷ thật nhẹ nhàng, dù Hàn Linh Chi có thể cứu mạng ông, thì cháu cũng sẽ lấy tiền của mình ra đấu giá.”

Nhưng Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong lại sốt sắng, bắt đầu nói lời ngon ngọt: “Họa Y à, chút chuyện nhỏ này không cần cháu phải nhọc lòng, cháu đừng nên tới đó một mình, cứ để tụi bác đi là được rồi, nhưng phải đổi tên, ký tên của cháu.”

Lúc Cố Họa Y nghe đến câu cuối thì biết bác cả và bác hai đang dối trá, đã đến nước này rồi mà vẫn thèm muốn cổ phần công ty nhà họ Cố.

“Bác cả, bác hai, hai người nên tỉnh lại đi, buổi đấu giá đã kết thúc rồi, e rằng lần này hai người tới là để lừa lấy cổ phần nhà họ Cố.” Giọng nói của Lý Phàm bỗng vang lên, từng câu từng chữ gõ vào tim Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong nhất thời lộ vẻ mặt chột dạ, miệng như bị may lại: “Cậu đang nói bậy bạ gì đấy, mau ngậm miệng lại cho tôi.”

“Buổi đấu giá đã kết thúc rồi à?” Ông cụ Cố toàn thân run rẩy, nói vậy là hai đứa con trai này lại lừa ông.