Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 68: CÁI GIÁ CHO KẺ CUỒNG VỌNG VÔ TRI




Lâm Thanh Hàm nghe được câu này, nhất thời trầm mặt xuống và quát lạnh: “Tưởng An Hoa, ai cho phép anh xông vào đây? Anh ra ngoài cho tôi”



Cô rất ghét Tưởng An Hoa người trung niên béo ú này, bởi vì đối phương luôn thèm muốn sắc đẹp của cô, quấy rây cô không chỉ mới một, hai ngày.



Cứ có thời gian là người này sẽ chạy vào, tươi cười nói muốn mời mình đi ăn cơm.



Hơn nữa, tay chân Tưởng An Hoa không sạch sẽ, quen thói trộm vặt. Ông ta vốn là người trong xã hội được mời tới, quen gây thị phi ở bên ngoài, còn kéo cả cô bảy, dì tám của mình vào phòng hòa nhạc Vienna.



Lại giống như Tôn Tiểu Nhã, cô ta được Tưởng An Hoa đưa vào, cũng một tay cất nhắc.



“Lâm Thanh Hàm, cô làm vậy là có ý gì? Dù gì Tưởng An Hoa tôi cũng là người quản lý chính ở Viena, sao không thể vào đây ngồi một lát chứ?”



Tưởng An Hoa tùy tiện ngôi trên sô pha, hai tay giang ra, bắt chéo chân, ánh mắt háo sắc đảo qua đảo lại trên người Lâm Thanh Hàm.



“Bây giờ tôi không rảnh tranh cãi với anh, mời anh ra ngoài!” Lâm Thanh Hàm chỉ vào cửa và lạnh lùng quát.



Ngài Lý đang ở trước mặt, không ngờ tên ngu ngốc Tưởng An Hoa này lại suông sã như vậy!



Tưởng An Hoa cười gắn và liếc Lý Phàm đứng bên cạnh. Ông ta nhếch môi cười nhạo: “Ồ, Lâm Thanh Hàm, cô giỏi lắm, ngay cả loại người như kẻ lao động nhập cư này mà cũng tìm tới. Cô phải thèm khát tới mức nào chứ?”



Lâm Thanh Hàm nhúíu lại, mắng: “Tưởng An Hoa, anh nói gì vậy?”



Người này thật đáng ghét!



“Ha ha, cô tất nhiên phải biết tôi nói gì rôi. Tôi không muốn nói nhiều với cô nữa. Tôn Tiểu Nhã là người của tôi, cô không thể đuổi cô ấy” Tưởng An Hoa nói trắng trợn.



Lúc này, Tôn Tiểu Nhã đứng bên cạnh ông ta cũng lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Hàm và Lý Phàm với vẻ chế giễu, trong lòng thầm cười lạnh, xem thường.



Lâm Thanh Hàm, không phải cô rất ngông cuông à? Nhưng ở trước mặt bạn trai tôi, chẳng phải cô vẫn không dám nói một lời nào sao?



“Hừ!”



Lâm Thanh Hàm hừ một tiếng, quát: “Tưởng An Hoa, anh đừng quên tôi mới là giám đốc của Vienna. Tôi có quyền đuổi bất cứ người nào mà anh không có quyền can thiệp!”



‘Fuckl Lâm Thanh Hàm, đừng thấy người ta cho cô mặt mũi lại không biết xấu hổ như vậy. Anh Tưởng tôi có sao nói vậy, anh ấy mới không sợ loại người dùng cơ thể để đổi lấy chức vụ giám đốc như cô đâu!”



Tôn Tiểu Nhã khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt xem thường trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hàm nói: “Hơn nữa, bản thân cô cũng không sạch sẽ gì, còn đưa loại rác rưởi như vậy vào đây. Riêng điều này đã trái với quy định ở đây rôi. Nếu chuyện này mà truyên tới tai của ông chủ, tôi xem cô giải thích thế nào!”



Cô ta nói xong lại ngôi xuõng đùi Tưởng An Hoa, ôm cổ ông ta. Hai người dựa sát vào nhau thân mật.



“Lâm Thanh Hàm, tôi khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ đi. Cô tính chọc giận tôi vì một người lao động nhập cư không ra gì này, có đáng không?”



Tưởng An Hoa mỉm cười uy hiếp, ánh mắt nóng như lửa dừng ở trước người Lâm Thanh Hàm, hận không thể ăn sống nuốt tươi người phụ nữ ở độ tuổi chín muôồi này.



Ông ta thèm muốn cơ thể của Lâm Thanh Hàm cũng đâu phải mới một hai ngày.




Chẳng qua từ trước đến nay người phụ nữ này luôn cao ngạo, khinh thường anh ta, luôn lạnh nhạt với ông †a.



Bình thường cô còn giả vờ lạnh lùng, trong sáng, cao ngạo, không ngờ lúc không có người lại phóng đãng như vậy.



Nếu không phải hôm nay Tôn Tiểu Nhã đến tìm, Tưởng An Hoa còn không biết Lâm Thanh Hàm dẫn người lao động nhập cư vào phòng nghỉ đấy.



Đây là hẹn hò yêu đương vụng trộm à?



Vừa nghĩ tới đây, Tưởng An Hoa càng tức giận với Lý Phàm bên cạnh hơn.



Dựa vào đâu mà thằng ngốc này có được người phụ nữ hoàng mỹ như Lâm Thanh Hàm chứ?



“Vậy anh muốn thế nào?” Lâm Thanh Hàm lạnh lùng hỏi.



Cô vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lý Phàm bên cạnh, phát hiện đối phương trước sau vẫn thản nhiên như vậy.



Cô hiểu rõ, ngài Lý không muốn dính vào chuyện này.



Tưởng An Hoa vừa nghe được lời này thì liếm môi, đôi mắt háo sắc nhìn đôi chân thon dài, thẳng tắp của Lâm Thanh Hàm, mỉm cười nói: “Rất đơn giản, tối nay cô đi ăn một bữa cơm với tôi.



“Anh Tưởng, anh nói gì vậy?” Tôn Tiểu Nhã ở bên cạnh nghe được lời này, nhất thời xù lông giống như mèo bị đạp phải đuôi, nghiêm mặt và tức giận trừng mắt nhìn Tưởng An Hoa.




Tưởng An Hoa lập tức giải thích: “À, anh nói đùa mà cưng. Trong lòng anh chỉ có em thôi. Vậy em nói xem, em muốn làm thế nào?”



Lúc này, Tôn Tiểu Nhã lập tức chó cậy thế chủ, chỉ vào Lý Phàm, cười lạnh và vênh mặt hất hàm sai khiến: “Em muốn anh ta phải quỳ xuống dập dầu xin lỗi em!”



Trong lòng Tôn Tiểu Nhã rất căm hận vì cô ta biết mình không thể bắt Lâm Thanh Hàm xin lỗi được.



Vậy mình phải trút nỗi nhục lên trên tên nghèo hèn này!



Hơn nữa, xem tình hình bây giờ, chắc chắn tên lao động nhập cư này là tình nhân được Lâm Thanh Hàm lén bao dưỡng.



Nếu không, Lâm Thanh Hàm làm gì phải che chở cho anh ta như vậy!



Lý Phàm sửng sốt, sao ngọn lửa này lại đốt tới trên người mình rồi?



Lâm Thanh Hàm cũng vô cùng hoảng sợ, tức giận trừng mắt nhìn Tôn Tiểu Nhã và quát: “Tôn Tiểu Nhã, chỗ này không tới lượt cô nói chuyện đâu.



Cô ngậm cái miệng thối của cô lại cho tôi!”



Muốn ngài Lý quỳ xuống xin lỗi à?



Sao cô ta không đâm đầu chết luôn ở đây đi?




Ngay cả ông Kiều gặp ngài Lý còn phải kính cẩn lễ phép, Tôn Tiểu Nhã cô thì tính là gì chứ?



“Lâm Thanh Hàm, tôi không bắt cô xin lỗi đã không tệ rồi. Chỉ là một tên lao động nhập cư rác rưởi thối tha thôi, cô cần gì phải che chở cho anh ta như thế chứ? Chẳng lẽ tôi đoán đúng, anh ta thật sự là tình nhân nhỏ mà cô lén bao nuôi? Sở thích của cô cũng quá tệ đấy.”



Tôn Tiểu Nhã cười chế nhạo và nói.



“Câm miệng! Cô có biết ngài ấy là ai không mà dám bảo ngài ấy xin lỗi cô. Cô chán sống rồi!” Lâm Thanh Hàm tức giận nói.



“Ha ha, còn không phải là một tên lao động nhập cư nghèo hèn à? Sao vậy? Chẳng lẽ còn là nhân vật thần bí muốn tới thị sát phòng hòa nhạc của chúng ta?” Tôn Tiểu Nhã bật cười, thuận miệng nói.



Cô ta cũng biết địa vị, thân phận của nhân vật thần bí kia không bình thường. Lúc trước, khi ông chủ căn dặn Lâm Thanh Hàm thì cô ta cũng nghe được.



Ngay cả ông chủ, ông Kiều một trong Tứ Hùng của thế giới ngầm Hán Thành cũng phải vô cùng cung kính với nhân vật khó có thể tưởng tượng được này.



Thế nào, bây giờ Lâm Thanh Hàm nói lời này là có ý gì?



Lễ nào tên nghèo hèn này không chỉ đơn giản là tình nhân nhỏ được cô ta bao dưỡng sao?



Anh ta còn có thân phận đặc biệt gì à?



Đây không phải là trò cười sao?



Nhưng lúc này, Lý Phàm lại đột nhiên thản nhiên hỏi: “Cô xác định muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cô à?”



“Không sai! Anh lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi!” Tôn Tiểu Nhã cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói với vẻ kiêu căng phách lối.



Dường như từ trong lỗ chân lông trên toàn thân cô ta đều tỏa ra một mùi ngang ngược.



“Không chỉ quỳ, còn phải bò đến trước mặt cô ấy xin tha giống như con chó vậy” Lúc này, Tưởng An Hoa khinh thường nói thêm một câu.”



Ông ta không cần phải tự mình ra tay đối phó với một tên lao động nhập cư nghèo hèn.



Thân phận chính là vũ khí tốt nhất.



“Anh tên là Tưởng An Hoa, là quản lý chính ở đây?”



Ngược lại, Lý Phàm không quá tức giận mà cười híp mắt hỏi ngược lại.



“Xem như thằng nhóc cậu có kiến thức đấy. Không sai, tôi chính là người quản lý chính ở Viena, do ông Kiều tự mình thuê. Bây giờ cậu đã biết sợ? Vậy cậu còn không mau quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi!”



Tưởng An Hoa ngồi bắt chéo chân trên sô pha với vẻ tự cao tự đại.



Lý Phàm cười nhạt, quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Hàm, nói: “Đuổi cả hai người bọn họ đi, thuận tiện điều tra xem bọn họ có tham ô, có lạm dụng chức quyền không. Tôi hi vọng xử lý ngay lập tức. Nếu không thể làm được thì bảo ông chủ của các người tới gặp tôi!”