Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 594: Cậu dám lừa tôi?




Mọi người đều sững sờ, dấu vết kim loại tổng hợp chì, kẽm, thiếc quá rõ ràng.



Chiếc vạc đồng cổ có giá đắt tiền không ngờ lại là giả!



“Vấn đề này…” Nụ cười ông chủ Hà cứng ngắc, ông ta không ngờ chàng thanh niên trước mặt lại có năng lực thật sự.



Nhưng như này chẳng phải là khiến ông ta phải mất mặt trước mọi người sao?



Một khi danh tiếng bị ảnh hưởng, người tới cửa hàng đồ cổ của ông ta sẽ ít đi.



“Khụ khụ, đều tại tôi quá tin tưởng Trương Lão Thất, mà vừa nãy lại không nhìn kỹ, chàng trai trẻ à, tôi xin lỗi cậu.”



“Nhưng tôi bảo đảm hàng ở cửa hàng tôi không bao giờ là hàng giả. Nếu có hàng giả, tôi sẽ đền cho người đó 3 tỷ!”



Dù sao ông chủ Hà cũng là người từng trải, lập tức di chuyển chủ đề, bắt đầu bảo vệ uy tín của mình.



“Lời này có thật không?”



Lý Phàm cười như không cười nhìn ông chủ Hà.



Nếu có thể kiếm tiền không công, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua.



Ông chủ Hà ưỡn cao ngực, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, Hà mỗ dùng danh tiếng bao nhiêu năm nay để đảm bảo!”



Lý Phàm chỉ vào những bức Hàm khắc bằng ngọc óng ánh, khéo léo trêи quầy: “Thật buồn cười, cả một cửa hàng đều bày đầy đồ giả mà vẫn dám nói những lời này.”



Ông chủ Hà cười nói: “Những bức Ngọc Điền này đều được làm bằng ngọc Hoà Điền tinh khiết nhất. Tôi đã mua chúng ở ngoài với giá rất cao đấy, sao cậu dám nói này lời hả?”



Cũng có khách hàng nói: “Đúng thế, rất nhiều người đến đây vì những tác phẩm chạm khắc bằng ngọc bích này đó.”



Lý Phàm tự tin nói: “Mọi người đều biết rõ, ngọc Hoà Điền có kết cấu cứng rắn.”



Mà những thú này… Nói xong anh nhẹ nhàng chạm vào một tác phẩm được chạm khắc bằng ngọc.



Ngay sau đó, ngọc khắc đã nứt ra!



“Mẹ nó!”



“Sao lại là thuỷ tinh?”





“Đây rõ ràng là đồ công nghệ mà!”



Sắc mặt một số khách hàng đã thay đổi.



Những thứ bị vỡ ra đó không cần nói cũng biết là thuỷ tinh.



Những thứ được làm từ thuỷ tinh mà lại bán với giá trêи trời!



Ông chủ Hà ngơ ngác nhìn mọi thứ, nhất thời không hoàn được hồn về, mà phía dưới mọi người đã náo động.



“Những lời cậu Lý nói là thật!”




“Thiệt thòi cho tôi còn tin tưởng ông ta, không ngờ lại là một trò lừa đảo. Cũng may cậu Lý kịp thời nhắc nhở, nếu không bao nhiêu người chúng ta hôm nay lại phải chịu thiệt bao nhiêu nữa chứ?”



Con người là như thế, khi lợi ích cá nhân bị ảnh hưởng thì sẽ đồng loạt nhất trí, giống như bây giờ!



Lý Phàm cười khẩy đứng ở cổng, lẳng lặng nhìn mọi người làm loạn.



Ông chủ Hà lúc này đã sợ ngây người, trong đầu không ngừng lặp lại một câu hỏi: Sao lại thế này?



Lúc này ông ta cũng không quan tâm đến tình hình hiện tại, vội vàng ném mảnh vỡ trong tay xuống, đi tới nơi đặt những tác phẩm chạm ngọc phía dưới.



Sau đó ông ta đập vỡ vài cái, không ngoài dự đoán, tất cả đều vỡ thành từng mảnh!



“Chết tiệt, bị lừa rồi!”



Ông chủ Hà vô cùng phẫn nộ, ông ta bị người khác lừa, đúng là ông ta không nhìn ra những món hàng này là giả.



Ông ta tức điên, hít sâu một hơi cố nén lửa giận trong lòng, nói lời xin lỗi với mọi người: “Tôi thực sự xin lỗi mọi người vì sự nhầm lẫn này. Để bày tỏ lòng xin lỗi, nhà họ Hà chúng tôi sẽ tặng mỗi người một món quà.”



“Nhưng uy tín của nhà họ Hà chúng tôi vẫn chắc chắn có thể đảm bảo.”



Ông ta vừa dứt lời, mọi người nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ, nhưng dù sao cũng không phản đối, xem như đã ngầm chấp nhận.



Thấy vậy ông chủ Hà mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu chỉ huy mọi người giải tán.



Nhưng Lý Phàm không có ý định kết thúc ở đây, anh đứng thẳng người, nhìn ông chủ Hà vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trêи mặt nở nụ cười hiếm thấy.




“Nếu ông chủ Hà đã hào phóng như vậy thì chi bằng trả tôi những món nợ đi?”



Lời nói của anh khiến những người đã định đi lập tức lặng lẽ dừng bước.



Có vẻ như… vẫn còn kịch hay để xem?



Ông chủ Hà nghe vậy thì đưa mắt nhìn chằm chằm Lý Phàm, trong mắt loé lên một tia căm hận cùng cực, nhưng trước tình huống này, ông ta chỉ có thể nuốt giận vào trong.



“Cậu nhớ nhầm à? Nhà họ Hà tôi đâu có nợ gì cậu?”



“Vậy sao?” Lý Phàm tiến lên hai bước, vẻ mặt không cảm xúc như đang kể lại một sự thật: “Nhưng lúc nãy ông chủ Hà đã nói rất rõ ràng rằng nếu tôi chứng minh được đồ của ông là hàng giả thì sẽ bồi thường cho tôi.”



Bồi thường, ông ta đồng ý sẽ bồi cho anh lúc nào?



Sau khi nghe lời này của Lý Phàm, ông chủ Hà chỉ cảm thấy máu trong đầu bay vút lên tận trời.



Thật sự là ức hϊế͙p͙ người quá đáng!



Nghĩ đến đây, ông chủ Hà định phản bác nhưng lại liếc thấy có rất nhiều con mắt đang nhìn mình, lời đến miệng lập tức mắc trong cổ họng, trong lòng thầm bảo Lý Phàm là người nham hiểm.



Nếu bây giờ ông ta cực lực phản đối thì chẳng phải nói mà không giữ lời sao? Vậy những lời vừa nãy của mình chẳng phải đều là tự vả… Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng ông chủ Hà vẫn chỉ có thể nói từng chữ: “Tôi nói lời giữ lời, chẳng qua là đã quên, xin cậu Lý đừng trách.”



Chỉ mấy chữ ngắn ngủi mà ông ta phải cắn răng nghiến lợi để nói. Dù sao cảm giác biết rõ người khác đang bẫy mình nhưng vẫn phải chấp nhận này thật sự rất bực bội.




“Ông thực hiện lời hứa của mình, đương nhiên tôi sẽ không trách ông.”



Lý Phàm nhún vai, thể hiện sự chân thành của mình.



Ông chủ Hà gần như đang rất cố gắng để kìm nén xúc động muốn đánh người của mình, viết tờ chi phiếu 3 tỷ đưa cho Lý Phàm, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, nhưng Lý Phàm cũng chẳng quan tâm.



Lý Phàm nhận lấy tấm séc, 3 tỷ không phải một con số nhỏ. Sau đó anh nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nếu đã trả hết nợ thì tôi không làm phiền ông chủ Hà nữa.”



Nói xong anh cũng chẳng chờ ông chủ Hà phản ứng, thản nhiên bước ra khỏi cửa lớn đấu giá dưới sự chú ý của mọi người.



Phản ứng của những người quan sát từ đầu đều không giống nhau, sau sự việc này trong lòng mọi người đều rõ, hôm nay nhà họ Hà đã mất hết mặt mũi.



Cho dù có chữa cháy ngay nhưng cũng không thể cao ngạo, khiến người khác sợ hãi như trước nữa rồi.




Dù sao phía sau Lý Phàm không có thế lực nào khác vẫn có thể khiến cho ông chủ Hà chịu thiệt mà không nói được gì, chẳng phải có nghĩa là… nhà họ Hà sẽ rớt xuống vực thẳm rồi.



Nghĩ đến đây, ánh mắt mấy người lãnh đạo gia tộc không khỏi loé lên, không biết đang suy tính điều gì.



Một khi rớt xuống vực thẳm thì sẽ có vô số người sẵn sàng thay thế… Thoáng chốc dường như có một đợt sóng ngầm cuộn trào.



Mà bên ngoài buổi đấu giá lại là một cảnh tượng khác.



Mấy người Lý Phàm và Cố Hoạ Y đang đi trêи đường trở về, nhìn nhà đấu giá đã bị bỏ lại phía sau, cuối cùng Cố Hoạ Y không nhịn được nữa bèn nói.



“Lý Phàm, thật may có anh. Đây là lần đầu tiên em thấy người họ Hà kia chịu thiệt lớn như vậy đó.”



Bất kể là bảo vật trở thành phế phẩm hay là đưa cho Lý Phàm 3 tỷ, với cô mà nói đều là chuyện cực kỳ hả hê lòng người.



Dù sao ban đầu cô bị ông ta ép phải lui về sau, Cố Hoạ Y chưa bao giờ nghĩ ông chủ Hà cao ngạo cũng có lúc chật vật như ngày hôm nay.



Lý Phàm chỉ bình tĩnh giải thích: “Ông ta quá coi trọng uy tín, đương nhiên sẽ không phá huỷ hình tượng của mình trước mặt bao nhiêu người như vậy.”



Dù sao anh cũng chỉ dùng ánh mắt của mọi người để chèn ép ông chủ Hà mà thôi, nhưng như vậy anh đã thật sự kết thù với nhà họ Hà.



“Nhưng dù thế nào thấy ông ta như thế, trong lòng em cũng rất vui.”



Cố Hoạ Y híp mắt cười vuốt cằm, chỉ về phía trước rồi bảo: “Chúng ta không về cửa hàng vội, đi ăn cơm đi. Em mời, chúng ta mở tiệc chúc mừng!”



… Trời quang mây tạnh như đã sắp đến ngày tốt. Thành phố cũng không khác gì trước đây, nếu phải nói thì có lẽ là có thêm nhiều người lạ hơn.



Nhưng nhà họ Hà lại chưa khôi phục sự yên bình như xưa.



Kể từ lần đấu giá trước, luôn có một số cuộc tấn công thăm dù, mặc dù không tổn thất gì nhưng vẫn khiến người khác khó chịu.



“Ba, những thế gia kia có ý gì? Thương lượng xong rồi công kϊƈɦ chúng ta tập thể sao?”



Cậu Hà tức giận ném trang phục của mình lên ghế sofa, sau đó lại quăng mình lên ghế, vẻ mặt phẫn nộ.



Anh ta vốn định ra ngoài chơi như trước đây, ai ngờ vừa ưng ý một cô gái trong quán bar lại bị người khác cướp mất, người hẫng tay trêи còn là cậu chủ một gia tộc mà anh ta biết rất rõ!