Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 53: ĐÂY CHÍNH LÀ HỢP ĐỒNG MỚI




Bầu không khí hơi kỳ lạ, Cố Họa Y nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt sáng rực.



Lý Phàm cười, trải chăn ra nằm xuống nói: “Không có, ngủ sớm chút đi, sáng mai chắc mấy người ông nội và Cố Tuấn Hào sẽ làm khó em nữa đấy.”



Cố Họa Y vẫn chưa chịu thôi, hỏi: “Thật sự không muốn nói gì với em sao?”



Im lặng một lát, Lý Phàm quay mặt qua, nhìn Cố Họa Y cười nói: “Thật sự không có mà.”



Cố Họa Y gật đầu, nằm nghiêng xuống.



Cạch.



Đèn tắt.



Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người.



Nhưng lúc này Cố Họa Y và Lý Phàm đều không ngủ, mỗi người bọn đều có tâm sự riêng.



“Xin lỗi Lý Phàm, khi nãy ở trong phòng ăn, mẹ em nổi nóng với anh, còn đánh anh, tôi thay bà nói xin lỗi anh.”



Trong bóng tối, giọng nói mềm mại của Cố Họa Y vang lên.



“Ừm.” Lý Phàm nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nghiêng mặt sang nhìn Cố Họa Y đang quay lưng về phía mình, dáng người uyển chuyển vô cùng quyến rũ dưới ánh trăng.



Anh đã yêu cô gái này bốn năm rồi.



“Mấy năm nay, vì anh mà em vất vả rồi.” Lý Phàm nói khẽ.



Cố Họa Y không nói gì, quay lưng về phía Lý Phàm, hai tay gối sau đầu, nở nụ cười ấm áp nói: “Ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.”



Sáng sớm hôm sau.



Cố Họa Y thức dậy từ sớm, rửa mặt trang điểm sơ qua, váy ôm mông màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đôi chân thon dài thẳng tắp được tất đen mỏng ôm lấy, trông quyến rũ mà không lẳng lơ, sạch sẽ gọn gàng.



Cô đứng trước cửa, một tay vịn tường mang giày cao gót, cầm hợp đồng nói với Lý Phàm đang dọn bát đũa: “Em đến công ty đây.”



Lý Phàm nhìn cô một cái, chần chừ chốc lát rồi nói: “Họa Y, lần hợp tác này em nắm quyền chủ động, nếu Cố Tuấn Hào và ông nội muốn cướp, em có thể từ chối làm người phụ trách, chỉ cần không phải em ký tên, tập đoàn Vinh Khang sẽ không hợp tác với công ty thuốc Vân Sinh, đến lúc đó, ông nội và Cố Tuấn Hào sẽ đến nhờ vả em.”



Cố Họa y đứng trước cửa ra vào, ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, nói: “Đây là chuyện của em, nhưng vẫn cảm ơn anh đã nhắc nhở.”



Dứt lời, cô xoay người rời đi.



Lý Phàm nhìn bóng lưng rời đi trước cửa sổ của Cố Họa Y, thầm thở dài một hơi.



Dọn dẹp xong, anh bèn xách hộp cơm đến bệnh viện.



Công ty thuốc Vân Sinh.



Lúc này có mấy con cháu của nhà họ Cố ngồi trong phòng làm việc của Cố Tuấn Hào.



“Tuấn Hào, rốt cuộc anh tính sao? Hôm nay Cố Họa Y mà không lấy được hợp đồng mới của tập đoàn Vinh Khang thì thật sự phải đuổi cô ta đi à?”



Một tiểu bối trong đó hỏi.



Cố Tuấn Hào đứng trước cửa sổ lớn sát đất, hai tay cắm trong túi quần, cười lạnh nói: “Đương nhiên, công ty này có tôi thì không có cô ta, hôm nay, tôi nhất định phải đuổi cô ta ra khỏi công ty thuốc Vân Sinh!”



“Tuấn Hào, chúng ta làm như thế có phải không tốt lắm không, dù sao cô ta cũng là cháu của ông cụ, là em họ của anh mà.”



“Ha hả, cô ta hoàn toàn không có tư cách làm cháu gái của nhà họ Cố, nếu không vì cô ta và Lý Phàm kia, nhà họ Cố chúng ta sẽ bị người ta phỉ nhổ và xem thường à?”



“Đúng thế! Đây chính là một đôi cẩu nam nữ, đuổi ra khỏi công ty sớm một chút là tốt nhất!”



Mọi người lập tức giận dữ bàn tán.



Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.



Cố Bội Sam tức giận sải bước đi vào, hôm nay cô ta ăn mặc rất lẳng lơ, thân trên là áo ống trễ vai thấp ngực màu đỏ, bên dưới là quần short vô cùng ngắn màu đen.



Vừa đi vào, cô ta đã hầm hừ nói với Cố Tuấn Hào: “Cố Tuấn Hào, hôm nay dù thế nào cũng phải đuổi Cố Họa Y khỏi công ty, em muốn cô ta bị đuổi ra khỏi cửa như chó mất chủ!”



Từ tối qua đến giờ Cố Bội Sam vẫn còn thấy giận.



Cố Tuấn Hạo xoay người lại, thấy Cố Bội Sam nổi giận như thế thì hỏi một câu: “Sao thế, Cố Họa Y chọc tức em à?”




“Không phải cô ta, là tên khốn Lý Phàm kia!”



Cố Bội Sam ngồi xuống sofa, khoanh tay trước ngực, sắc mặt rất là khó coi: “Tối qua em đến Quan Nhân Đường ăn cơm, không ngờ lại gặp tên nghèo rớt mồng tơi Lý Phàm kia cũng ở đó, vì em mắng anh ta mấy câu nên bị Giám đốc Ngô Đạo Văn gì đó của Quan Nhân Đường tát cho một cái trước mặt rất nhiều người, mối thù này, em nhất định phải trả!”



“Quan Nhân Đường? Sao tên nghèo kia có thể đi đến đó được?”



Cố Tuấn Hào rất ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Em nói Ngô Đạo Văn đánh em vì Lý Phàm? Không thể nào, Ngô Đạo Văn là ông Ngô – một trong bốn lão đại của thế giới ngầm Hán Thành mà, sao ông ta có thể đánh em vì tên ranh Lý Phàm kia được? Dù gì em cũng là cô ba nhà họ Cố mà, thật vô lý quá.”



Cố Tuấn Hào đi theo ông nội mình, từng đến Quan Nhân Đường một lần, cũng biết thân phận của Ngô Đạo Văn.



Cố Bội Sam nhớ tới chuyện này cũng thấy rất tức giận, thêm mắm dặm muối nói lại chuyện lúc đó.



Mấy tiểu bối của nhà họ Cố cũng tức giận nói: “Ngô Đạo Văn đáng chết, đúng là không coi nhà họ Cố chúng ta ra gì mà! Ông ta chỉ là một nhân vật của thế giới ngầm thôi, thật sự tưởng mình làm lớn lắm sao?”



Cố Tuấn Hào đập bàn một cái, nặng nề nói: “Ngô Đạo Văn này thật đúng là, vì một tên vô dụng mà đụng vào người nhà họ Cố chúng ta, đáng giận!”



“Theo em thấy, chị Bội Sam, chị đừng để trong lòng, có lẽ Lý Phàm kia chỉ qua ứng tuyển làm nhân viên phục vụ thôi, loại rác rưởi như anh ta sao có tiền đi Quan Nhân Đường ăn cơm được?”



Có người chen miệng vào nói.



Nghe thấy câu này, mọi người cũng đều gật đầu.



Đúng lúc này, có trợ lý tới thông báo: “Giám đốc Cố, Giám đốc Cố và chủ tịch đều đến rồi, đang ở trong phòng họp”.




Cố Tuấn Hào nghe vậy thì lên tinh thần, chỉnh áo vest, nói với mọi người: “Đi, chúng ta đi xem sao, hôm nay nhất định phải đuổi Cố Họa Y ra khỏi Vân Sinh!”



Bầu không khí trong phòng họp cực kỳ yên tĩnh.



Ông cụ Cố ngồi trên vị trí chủ tịch, đảo mắt nhìn mọi người, Cố Thiệu Dũng và Cố Tuấn Hào ngồi bên cạnh.



Còn Cố Họa Y thì ngồi ở chỗ cuối cùng.



Ở trong công ty, cô vốn dĩ không phải nhân vật quan trọng gì, dù có năng lực cũng chẳng ai để tâm.



Tất cả đều vì cô gả cho tên vô dụng Lý Phàm kia.



Cố Tuấn Hào cười mấy tiếng, đứng dậy làm khó: “Cố Họa Y, lấy được hợp đồng mới chưa?”



Anh ta nhìn Cố Họa Y, giễu cợt cười khẩy.



Vụt!



Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào Cố Họa Y.



Thấy Cố Họa Y không nói lời nào, Cố Tuấn Hào thầm cười mỉa mai, đi tới bên cạnh cô, cúi người vỗ lên bả vai yếu ớt của cô, cười nhạo: “Cố Họa Y, nếu cô không lấy được hợp đồng mới thì phải theo những gì chúng ta nói hôm qua, ông nội phải đuổi cô ra khỏi công ty đấy.”



Dứt lời, anh ta ngẩng đầu vội vã nhìn về phía ông cụ, nói: “Ông nội, nếu Cố Họa Y đã không nói gì, vậy chúng ta cũng tỏ thái độ đi, hủy đi chức vị giám đốc của cô ta, đuổi cô ta ra khỏi công ty.”



Ha ha!



Vui quá!



Cuối cùng Cố Họa Y cũng bị đuổi ra khỏi công ty rồi.



Ông cụ Cố sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn Cố Họa Y đang không nói câu gì, quát lên: “Họa Y, rốt cuộc cháu có đến tập đoàn Vinh Khang bàn bạc lại lần nữa không? Nếu cháu không lấy được hợp đồng mới, vậy ông nội cũng chỉ có thể đuổi cháu ra khỏi công ty coi như răn đe thôi!”



“Ông nội, sao Cố Họa Y có thể lấy hợp đồng mới được. Hợp đồng của cô ta lần trước còn không rõ từ đâu mà có, không chừng là sử dụng thủ đoạn dơ bẩn gì đó. Lần này có lẽ chủ tịch Vinh không còn hứng thú với cô ta nữa.”



Cố Tuấn Hào nói gần nói xa châm chọc, câu nói này lập tức khiến người xung quanh nhỏ giọng bàn tán.



Nhưng…



Cố Hạo Y ngẩng đầu, khi nãy cô vẫn lo nghĩ về câu Lý Phàm nói trước khi ra ngoài lúc sáng.



Sao anh có thể biết được nội dung trong hợp đồng chứ?



Đúng vậy, phần hợp đồng mới này, chỉ Cố Họa Y ký tên mới có thể có hiệu lực.



Chẳng lẽ tối qua anh đọc lén nội dung hợp đồng?



Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Họa Y hơi nhíu mày, sau đó cô đứng dậy, cầm lấy hợp đồng trong cặp táp, lạnh lùng nhìn thoáng qua đám người Cố Tuấn Hạo đang hả hê, nói với ông cụ: “Ông nội, cháu đã lấy được hợp đồng mới rồi đây.”