Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 46: ANH GIẢI QUYẾT THẾ NÀO




Những lời này của Lý Phàm vừa nói ra miệng, đã bị Từ Thiên Hải đằng trước nghe thấy, lập tức bật cười, gương mặt vặn vẹo, sắc mặt đùa cợt hỏi: “Anh nói cái gì, anh có thẻ hội viện Hán Cung? Ở đâu ra? Không phải lừa gạt chứ.”



Lý Phàm này, đúng là thật không tự biết xấu hổ chút nào!



Thẻ hội viên Hán Cung, anh cũng dám nói có?



Anh biết chỗ đó một năm tiêu ba tỷ mới là bước đầu có thể có được thẻ hội viên không.



Cho dù là nhà họ Từ bọn họ, cũng chỉ có ông già của anh ta có thôi.



Đúng là đồ ngu ngốc.



Sắc mặt Vương Cẩn Mai lập tức trầm xuống, trừng mắt nhìn Lý Phàm bên cạnh, quát: “Lý Phàm, cậu nói bừa cái gì vậy? Có nên đuổi cậu xuống xe hay không đây?”



Khuôn mặt Cố Họa Y cũng hơi nhíu lại, có chút tức giận nhìn Lý Phàm



Lúc này, sao anh phải nói chen vào chứ, không phải tìm mắng sao.



Lý Phàm cười ha ha nói: “À, không phải của tôi, bạn tôi cho tôi cái này.”



Từ Thiên Hải cười cười, khóe mắt lộ ra vẻ chê cười, âm dương quái khí nói: “Được lắm Lý Phàm, loại người non nớt như anh mà cũng bạn bè như vậy?”



Lý Phàm nhếch miệng cười, nói: “Cũng được, những thứ anh không nhìn thấy còn nhiều lắm.”



Vừa nghe lời này, Từ Thiên Hải đã tức lên, quát: “Lời này của anh có ý gì?”



“Ha ha ý trên mặt chữ rất đơn giản.” Lý Phàm vẫn bình tĩnh cười nói như trước.



Thấy hai người muốn cãi vả, Cố Họa Y vội vàng quay lại trừng mắt nhìn Lý Phàm, quát lớn: “Được rồi, anh bớt tranh cãi đi.”



Sau đó, cô quay lại, gương mặt vô cùng áy náy nói với Từ Thiên Hải: “Thiên Hải, ngại quá, để anh chê cười rồi, anh đừng chấp nhặt với anh ấy.”



“Không sao, anh sao có thể không có kiến thức như phế vật chứ.”



Từ Thiên Hải cười lạnh hai tiếng, ánh mắt rất khó chịu liếc nhìn Lý Phàm mấy lần, sau đó mới hỏi Cố Họa Y: “Sao thế, đi đâu ăn, em quyết định.”



Cố Họa Y nhìn đánh giá quán ăn trên mạng, suy tư trong chốc lát: “Quan Nhân Đường đi, nhìn cũng không tệ, hoàn cảnh cũng rất tốt.”



“Được.” Từ Thiên Hải cười cười, xoay người lái xe đi.



Mà bên cạnh, Lý Phàm nghe thấy tên Quan Nhân Đường, lông mày cau lại, Cố Họa Y hôm nay tiêu pha như vậy sao?



Quan Nhân Đường chính là chuỗi nhà hàng nổi danh cả nước đó!



Động một cái là tiêu phí hơn 300 triệu!



Nhưng mà, nhìn dáng vẻ này, dường như cô còn không biết.



Rất nhanh, bọn họ đên Quan Nhân Đường, lúc Cố Họa Y xuống xe, lập tức sững sờ tại chỗ.



Tại sao lại là Quan Nhân Đường này?



Lầu các đình đài màu đỏ này, điêu long khắc phượng, tại Hán Thành, có danh xưng “Hồng lâu”



Đến nơi này, đều là quan lại quyền quý có mặt mũi ở Hán Thành.



Bởi vì, thức ăn trong này đều là cống phẩm.



Hỏng bét!



Nhà hành có hai chữ đồng âm, Từ Thiên Hải nhất định đã hiểu lầm.



Quan Nhân Đường không phải Quan Nhân Đường kia.



Tiêu phí ở Quan Nhân Đường này, quá cao, Cố Họa Y cũng biết.



Làm sao bây giờ?



Lý Phàm cũng nhìn thấy sắc mặt Cố Họa Y thay đổi, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”



Sắc mặt Cố Họa Y rất uất ức nhìn Lý Phàm nói: “Em nói không phải là Quan Nhân Đường này…nơi này chính là nhà hàng nổi tiếng của Hán Thành, tiêu phí rất cao, làm sao bây giờ?”



Lý Phàm nghe thế, lông mày nhíu lại, cầm tay Cố Họa Y nhìn mấy lần, nhịn không được cười lên, quả nhiên là đồng âm, Từ Thiên Hải hiểu lầm.



Người buôn bán bây giờ, đúng là toàn chiêu trò, đây là cọ nhiệt độ và danh khí sao.




Nghĩ nghĩ, Lý Phàm hỏi dò: “Nếu không, chúng ta lại đổi cái khác?”



Cố Họa Y nhíu mày lại, chưa kịp nghĩa lại, Từ Thiên Hải và Vương Cẩn Mai còn có Cố Thiệu Huy đã cười tươi đi đến!”



“Họa Y, chúng ta vào thôi, quản lý đại sảnh trong này, anh có quen biết, anh đã sớm bảo ông ấy sắp xếp phòng cho chúng ta rồi.



Khuôn mặt Từ Thiên Hải vui vẻ, không ngờ, Cố Họa Y tốt với mình như vậy, thế mà mời mình đến nơi này ăn cơm, không uống công.



Cho dù anh ta là đại thiếu gia tập đoàn Từ Thị, nhưng một năm cũng không có mấy lần đến Quan Nhân Đường ăn cơm.



Quả thật tiêu phí ở đây quá cao.



Bỏ mấy chục triệu, cũng chỉ xứng ngồi dưới lầu.



Lại còn là loại sảnh phổ thông, muốn phòng nhỏ, còn cần thêm phí phòng.



Cố Họa Y cũng là đánh bừa, trong đầu ngây người một lúc, rồi đồng ý: “A Được.”



Bây giờ cô gấp muốn chết, nhưng lại khó mà nói ra, dù sao cũng đã đến nơi.



Không còn cách nào, chỉ có thể như vậy.



Lý Phàm đứng sau lưng cô, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, khẽ nói: “Vào đi thôi, không sao, lát nữa lúc tính tiền, để anh giải quyết.”




Cố Họa Y quay đầu, vẻ mặt hoài nghi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Phàm, thấp giọng nói: “Anh giải quyết? Anh giải quyết thế nào? Đây là Quan Nhân Đường, ít nhất cũng phải mấy chục triệu!”



Cô cũng hận chính mình, vì sao lúc ấy không nói rõ ràng, đây là phải tiêu pha một số tiền lớn rồi.



Nhưng mà trong lòng Cố Họa Y càng giận Lý Phàm.



Lúc này rồi anh còn tâm trạng đùa giỡn mình.



Không nhìn thấy mình đều sắp gấp đến chế rồi sao.



“Em tin tưởng anh không?”



Lý Phàm đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt mềm mại của Cố Họa Y, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền vào trong lòng bàn tay Cố Họa Y làm tâm trạng xao động của cô từ từ bình tĩnh lại.



Cố Vấn Lam nhướng mày lên, ánh mắt lóe lên nhìn Lý Phàm trước mặt, một cảm giác kỳ quái, quanh quẩn trong lòng mình.



Mình nên tin anh sao?



Cố Họa Y cũng không biết nói gì cho phải, nhỏ giọng nói thầm: “Anh…anh giải quyết thế nào? Anh có tiền sao?”



Vừa hỏi lời này ra, Cố Họa Y lập tức hối hận.



Thế mà mình thật sự tin tưởng lời nói của Lý Phàm, anh có thể có tiền gì chứ, ngay cả tiền chữa bệnh của Thiến Thiến, cũng là mượn mà.



Lý Phàm cười nhẹ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi Cố Họa Y, cười nói: “Yên tâm đi, anh tự có cách, mọi người đi vào trước đi.”



Bên này vừa nói xong, Vương Cẩn Mai bên kia đã hầm hừ vặn vẹo, trừng mắt nhìn Lý Phàm, quát lớn: “Lý Phàm, cậu làm gì đó? Lại muốn rót thuốc mê cho con gái tôi? Họa Y, con còn đứng ngốc ở đó làm gì, còn không nhanh đến với Thiên Hải.”



Vương Cẩn Mai vô cùng xem thường phế vật Lý Phàm này, ra ngoài đi đâu, cũng cảm thấy mất mặt.



“A, đến đây.”



Cố Họa Y lúc này mới phản ứng lại, ghét bỏ trợn mắt nhìn Lý Phàm, sờ lên mũi mình, sau đó đuổi theo lên trước, kéo tay Vương Cẩn Mai, theo bà vào trong sảnh.



Cô còn quay đầu lại nhìn Lý Phàm mấy lần, trong lòng luôn không yên.



Rốt cuộc anh muốn giải quyết thế nào?



Lý Phàm bên này khẽ cười, cất bước muốn đi vào tỏng, nhưng mà cái người Từ Thiên Hải này là đưa tay ngăn đường đi của anh, vẻ mặt đùa cợt cười lạnh nói: “Lý Phàm, vừa rồi anh nói nhỏ gì với Họa Y vậy?”



Mày kiếm của Lý Phàm nhíu một cái, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm vào Từ Thiên Hải, hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến anh?”



Mình và bà xã nói nhỏ, có cái khỉ quan hệ gì với tên ngu ngốc như anh chứ!



Từ Thiên Hải nghe thấy thế, lại nhìn thái độ này của Lý Phàm, lập tức giận!



Anh ta đưa tay, nắm cổ áo trắng bệch của Lý Phàm, tàn nhẫn cảnh báo: “Họ Lý kia, ông đây cảnh cáo mày! Đừng tưởng rằng mày là chồng của Cố Họa Y, tao sẽ không dám làm gì mày! Trong mắt tao, mày chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi ở đáy xã hội, hiểu không? Mày có điểm nào hơn tao chứ? Mày có tiền sao? Hợp đồng mới của tập đoàn Vinh Khang là tao giúp Họa Y lấy được, cô ấy chỉ sẽ cảm động đến rơi nước mắt với tao. Mày nhìn nhìn lại xem đây là đâu, Quan Nhân Đường! Họa Y vì tao, mời tao đến đây ăn cơm, nói lên cái gì? Nói lên trong lòng cô ấy có tao!”