Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 435




Trần Gia Đạt đánh giá Lý Phàm, sau khi xác định Lý Phàm chính là mục tiêu mà mình cần tìm, trêи khuôn mặt nở một nụ cười hưng phấn.



“Đến đi, muốn đấu thì mau lên, tôi phải đánh cho anh răng rơi đầy đất.”



Trần Gia Đạt nói xong thì móc ngón tay về phía Lý Phàm.



Lý Phàm cười khẩy nhìn những người đàn ông phía sau Trần Gia Đạt: “Mấy người cùng nhau lên là được rồi, nếu đánh từng người từng người một thì quá phiền phức rồi.



“Trời ơi, đúng là lớn mật nha, hội trưởng, tên tiểu tử này quá ngông cuồng rồi, để bọn em đi lên dạy anh ta cách làm người!”



“Còn đánh từng người một quá phiền phức, một kẻ như mày chỉ có bị bọn tao đánh, đợi lát nữa phải đánh cho mày đến mức ba mẹ cũng không nhận ra mày.”



Trần Gia Đạt chắp tay sau lưng, lộ ra khí thế của một cao nhân: “Haha, anh đã không biết nặng nhẹ như vậy, tôi sẽ để thuộc hạ của tôi dạy dỗ anh, mấy người cùng nhau lên, thỏa mãn yêu cầu của anh ta.”



Mấy người đàn ông to lớn đều vui mừng bật cười, xắn tay áo lên bao vây Lý Phàm.



“Chết đi! Giả vờ này!”



Một người đàn ông cao lớn dẫn đầu đánh về phía mặt của Lý Phàm, mấy người đàn ông to lớn kia cùng ra tay, trừ phía trước, phía sau, bên trái, bên phải vây đánh Lý Phàm.



Sở Trung Thiên nhìn thấy vậy trái tim siết chặt lại, lo lắng đến mức đứng bật dậy.



Không đợi Sở Trung Thiên hét lên một tiếng cẩn thận, nắm đấm của Lý Phàm đã đánh trúng người đàn ông to lớn ra quyền đầu tiên.



Ầm!



Người đàn ông bị Lý Phàm đánh vào sống mũi, bay ra ngoài đồng thời máu tươi từ trong khoang mũi bắn ra.



Sau đó Lý Phàm nhảy lên cao, bay lên xoay liên hoàn đá, bàn chân đá lên mặt của những người đàn ông ở bốn phía xung quanh.



Một loạt tiếng ngã xuống đất vang lên, mấy người đàn ông vây quanh Lý Phàm trong chớp mắt đã nằm trêи mặt đất, không ai có thể đứng dậy được.



Sở Trung Thiên sững sờ, sau đó khuôn mặt lộ ra một nụ cười, vịn vào ghế từ từ ngồi xuống, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.



Lông mày Trần Gia Đạt cau lại, trong lòng có vô số lời mắng chửi mẹ nó đang điên cuồng chạy, mỗi một lời mắng mẹ nó đang điên cuồng chạy ra hung hăng giẫm nát linh hồn của Trần Gia Đạt.



Mặc dù mấy thuộc hạ đưa đi theo công phu không cao, nhưng cũng đều là cao thủ một có thể đánh được hai ba, nhiều người như vậy vây đánh một mình Lý Phàm, lại không kiên trì được một hơi thở, điều này có chút đáng sợ.



Trong lòng Trần Gia Đạt đang thử đặt mình vào vị trí của Lý Phàm, lúc nãy sẽ đối phó như thế nào, nhưng bất luận mô phỏng thế nào, Trần Gia Đạt cảm thấy mình vẫn không bằng Lý Phàm.



Không chỉ không bằng Lý Phàm. Mà còn kém Lý Phàm rất nhiều!



Trần Gia Đạt trong lòng có chút sợ hãi nuốt nước bọt, di chuyển ngang một bước đi đến cửa: “Người anh em công phu rất khá, đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có việc, cần đi trước một bước.”



“Haha, muốn chạy? Lúc nãy không phải nói là muốn đánh tôi thế nào sao.”



Trần Gia Đạt xấu hổ cười hai tiếng, trêи trán gân xanh nổi lên: “Người anh em, làm người thì nên để lại đường lui sau này còn gặp mặt, cứng rắn quá cũng không tốt, cứng quá dễ gãy.”



“Anh muốn dạy tôi đạo lý? Tiếc là tôi không có hứng thú với mấy cái đạo lý này, chúng ta vẫn là dùng tay chân thiết thực hơn.”



Lý Phàm không có ý định bỏ qua cho Trần Gia Đạt, rõ ràng Trần Gia Đạt mang theo mục đích đến để khiêu chiến, làm thế nào cũng phải bắt lại để tra hỏi.



Vẻ mặt của Trần Gia Đạt trở nên có chút khó coi, cắn răng nói: “Cậu đã muốn tìm cái chết, vậy tôi sẽ không khách khí nữa!”



Lời nói vừa rơi xuống, tay phải của Trần Gia Đạt lập tức thò vào trong ngực mình, lấy ra một khẩu súng lục ở bên cạnh sườn.



“Haha, người anh em, tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại tự mình chuốc lấy khổ cực, vậy đừng có trách tôi, ngoan ngoãn đưa hai tay lên ôm đầu, quỳ xuống, nếu không tôi sẽ một súng bắn chết cậu.”



Có súng trong tay, Trần Gia Đạt tự tin hơn rất nhiều, trong lòng cảm thán may là mình đủ tỉnh táo, ra ngoài còn nhớ mang theo súng.




Sở Trung Thiên lo lắng nói: “Người họ Trần kia, cậu có biết quy tắc không hả, đấu võ còn rút súng ra, chưa từng nhìn thấy kẻ nào mất mặt như cậu.”



“Haha, mất mặt hay không ông nói không tính, ai thắng người đấy nói mới tính, tôi có súng trong tay, các người đều phải ngoan ngoãn nghe lời.”



Trần Gia Đạt không biết xấu hổ nói, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Sở Trung Thiên, có chút mất tập trung.



Thân hình của Lý Phàm lóe lên, đột nhiên lượn một vòng, xuất hiện bên cạnh Trần Gia Đạt.



Lúc Trần Gia Đạt phản ứng lại thì đã muộn rồi, lúc anh ta định giơ súng lên nhắm vào Lý Phàm, tay của Lý Phàm đã nắm lấy cổ tay của Trần Gia Đạt.



Lòng bàn tay dùng lực bóp mạnh, tiếng xương bị gãy vang lên, sau đó Trần Gia Đạt cảm thấy trong tay mình nhẹ đi, súng đã bị Lý Phàm cướp đi.



Ly Phàm cầm súng dí vào sau đầu Trần Gia Đạt, cười hỏi: “Nói đi, là ai xúi giục anh, tại sao muốn đến tìm tôi gây phiền phức.”



“Không có ai xúi giục tôi, tôi không phải đến tìm cậu để gây phiền phức, chỉ là muốn tìm ai đó để mài giũa công phu mà thôi.”



Trần Gia Đạt cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng nói.



“Haha, tìm người để mài giũa công phu thì cũng nên đi đến võ quán, anh cố tình chạy đến quán trà để tìm người mài giũa công phu, bị điên sao!”




Lý Phàm nói xong, hung hăng dùng súng gõ vào đầu Trần Gia Đạt một cái, Trần Gia Đạt đau đến mức nhe răng trợn mắt.



“Tôi không phải là lần đầu đến vùng đất quý này nên không hiểu quy tắc sao, tôi làm sai rồi còn không được sao, cậu bỏ qua cho tôi có được không.” Đôi mắt của Trần Gia Đạt đảo quanh, tự hỏi làm sao mới có thể thoát khỏi tay Lý Phàm.



“Nếu như không thành thật khai ra, ngày này của năm sau chính là ngày giỗ của anh, cho anh thêm ba giây nữa.’



“Ba.”



“Hai.’



Lúc Lý Phàm chuẩn bị đếm đến một, Trần Gia Đạt đột nhiên lắc vai, dùng vai đánh vào ngực Lý Phàm, muốn đánh đẩy Lý Phàm ra, sau đó phản công.



Lý Phàm cười khẩy, ở sau đầu Trần Gia Đạt bóp cò súng.



Đoàng!



Tiếng súng vang lên, một đường máu tươi từ sau đầu Trần Gia Đạt phun ra, Lý Phàm ném khẩu súng trong tay xuống đất, nói với Sở Trung Thiên: “Giao cho ông xử lý, tôi ra ngoài xem xem có người nào khả nghi nữa không.”



Lý Phàm đi ra khỏi phòng bao, ánh mắt liếc nhìn đại sảnh loạn thành một nồi cháo, bởi vì sự xuất hiện của tiếng súng, không ít người đều bị dọa đến mức chạy toán loạn ra khỏi quán trà.



Lúc Thompson nghe thấy tiếng súng, còn mong đợi là Trần Gia Đạt bóp cò bắn vào Lý Phàm, nhưng lúc anh ta nhìn thấy bóng dáng của Lý Phàm đi ra khỏi phòng bao, không nhịn được mà mắng một câu “đáng chết.”



“Ồ, xem ra những con khỉ da vàng kia đã thất bại rồi, thật sự làm người khác tiếc nuối mà, Thompson đại nhân, có phải chúng ta nên rời đi?”



“Đúng vậy, bây giờ rời đi! Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác, thật sự khiến người khác quá thất vọng.”



Thompson và Cletti đúng dậy, hòa vào đám đông đang hoản loạn, cùng với đám đông chạy ra khỏi quán trà.



Lý Phàm nhìn thấy bóng dáng của hai người, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Cletti, lập tức xác định hai người này nhất định có vấn đề.



Nhanh chóng đuổi theo đi ra ngoài, nhưng đám người đang hoản loạn chen chúc kia đã cản trở tốc độ của Lý Phàm.



Lúc Lý Phàm ra khỏi quán trà chỉ có thể trơ mắt nhìn Cletti và Thompson lái xe rời đi.



Sau khi ghi nhớ lại biển số xe, Lý Phàm quay người đi vào quán trà, thong dong đi về phía phòng bao.



Sở Trung Thiên đứng ở cửa phòng bao đợi Lý Phàm: “Anh Lý, tôi đã kêu thuộc hạ qua, nhân chứng sống có cần phỏng vấn không.”