Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 432




Lý Phàm an ủi Tần Kế Nghiệp vài câu, trong lòng anh ta tràn đầy ý chí chiến đấu, quyết định lấy dũng khí cùng Lý Phàm tạo một phen sự nghiệp, ít nhất phải khiến nhà họ Tần trở thành gia tộc hàng đầu trong nước.



Trần Hiểu Đồng nhìn bác Phúc, Cố Họa Y an ủi cô ta vài câu, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với Lý Phàm, ý bảo anh có thể đi rồi.



Lý Phàm vỗ vai Tần Kế Nghiệp, cười nói: “Dưỡng bệnh đi, chúng tôi đi trước.”



“Anh đi thong thả, có chuyện gì cần làm, anh chỉ cần gọi điện thoại kêu tôi là được, hai ngày nay mặc dù tôi không thể cử động, nhưng nhà họ Tần có rất nhiều người tùy anh sai khiến.”



Lý Phàm cười xua tay, dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng rời đi.



Ra khỏi tòa nhà khu nội trú, Cố Họa Y cầm điện thoại lắc lắc với Lý Phàm: “Mẹ em gửi tin nhắn, nói Vương Tông Huyền sẽ tới ngay, kêu chúng ta tác hợp Vương Tông Huyền với Trần Hiểu Đồng.”



Trần Hiểu Đồng chu môi, kéo cánh tay Cố Họa Y khẽ lắc lắc, mặt không chịu.



“Vậy thì xem thử đi, nói không chừng Hiểu Đồng và Vương Tông Huyền nhất kiến chung tình đấy.”



Lý Phàm đùa nói.



“Em mới không nhất kiến chung tình với đàn ông đâu.”



Trần Hiểu Đồng ngẩng cao đầu như một con thiên nga cao ngạo.



Lý Phàm nhún vai, một tay che nắng nhìn về phía bãi đỗ xe bệnh viện, vừa khéo thấy Vương Tông Huyền đang đi nhanh tới.



Vương Tông Huyền mặt cười tươi rói chạy tới, lúc nhìn thấy Trần Hiểu Đồng thì sững sờ một chút, sau đó ép mình dời ánh mắt.



Cô gái này thật quá xinh đẹp, giống như thiên thần vậy, nhưng nhìn dáng vẻ thì đây là người phụ nữ của Lý Phàm, mình vẫn là đừng suy nghĩ nhiều.



Dì nhỏ cũng thật không đáng tin, rõ ràng là tình nhân của Lý Phàm, còn muốn giới thiệu cho mình, đây không phải là muốn đào hố cho mình sao!





Vương Tông Huyền dời ánh mắt, cung kính nói với Lý Phàm: “Em rể, tôi cũng bị dì nhỏ ép hết cách, trêи thực tế tôi đã có người mình thích rồi, chuyện hôm nay thật xin lỗi, tôi mời mọi người ăn cơm bồi tội.”



Trần Hiểu Đồng lập tức yên tâm, cảm thấy Vương Tông Huyền xem như có ánh mắt, cuối cùng không cần lo lắng bị quấn lấy nữa.



Lý Phàm sờ cằm nói: “Mẹ vợ tôi muốn tác hợp hai người, hai người cứ làm ra vẻ đi, để Họa Y chụp vài tấm hình, chứng minh thật sự có dẫn hai người đi gặp mặt, tôi thấy hai người tìm quán cà phê ngồi nói chuyện đi, tôi còn có chút việc phải làm, đợi tôi làm xong chúng ta ăn cơm.”



Vương Tông Huyền gãi đầu, không rõ Lý Phàm rốt cuộc có ý gì, nhưng anh ta cũng không định nghĩ rõ, Lý Phàm nói gì thì là nấy, làm theo là được rồi, chỉ cần khống chế sự rung động trong lòng đối với Trần Hiểu Đồng là được.



“Vậy được, đối diện có quán cà phê, chúng ta đến đó đi, cậu có chuyện thì đi đi.”



Vương Tông Huyền sảng kɧօáϊ nói.



Cố Họa Y đưa chìa khóa cho Lý Phàm, dặn dò: “Ra ngoài chú ý an toàn.”



“Yên tâm, nhất định an toàn hàng đầu, mọi người đợi anh nhé.”



Lý Phàm cầm chìa khóa đi về phía bãi đỗ xe.



Vương Tông Huyền và Cố Họa Y, Trần Hiểu Đồng đi tới quán cà phê đối diện bệnh viện.



Trần Hiểu Đồng nhìn bóng lưng Lý Phàm, kéo Cố Họa Y hỏi: “Chị Họa Y, chị cũng không hỏi xem anh ấy muốn đi làm gì à, lỡ anh ấy muốn đi làm việc xấu thì sao.”



“Lý Phàm sẽ không làm chuyện xấu, cũng sẽ không có người khác bên ngoài, chắc chắn là muốn đi làm chính sự.”



Cố Họa Y khẳng định.



“Chị, chị thật sự yên tâm với anh ấy.”




Trần Hiểu Đồng có chút ghen ghét nói.



“Ha hả, đây không phải là yên tâm, là sự tin tưởng lẫn nhau giữa anh chị.”



Trần Hiểu Đồng cúi đầu không nói, thầm nghĩ cũng là vì điều kiện phản bội không đủ, thật sự có đủ điều kiện trước mắt, Lý Phàm chắc chắn sẽ phản bội.



Nếu dùng việc giúp anh trở mình làm điều kiện, không biết Lý Phàm có phản bội Cố Họa Y không.



Trần Hiểu Đồng im lặng suy nghĩ, không chú ý tới Cố Họa Y đang nghiêm túc quan sát sắc mặt cô ta.



Lý Phàm lái xe ra khỏi bãi, vừa lái vừa gọi cho Sở Trung Thiên.



Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng Sở Trung Thiên mơ hồ có chút căng thẳng: “Anh Lý.”



“Sao nghe ông có chút căng thẳng vậy, hai ngày nay rốt cuộc thế nào, cuộc tỷ đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế kia chuẩn bị thế nào rồi.” Lý Phàm tùy tiện hỏi.



Sở Trung Thiên nhìn trái ngó phải, sau đó nấp vào trong buồng trong cùng nhà vệ sinh.




“Anh Lý, đã có rất nhiều quyền thủ tới, hai ngày nay tôi ở cạnh họ, luôn có người nhìn chằm chằm tôi, cho nên tôi cũng không dám gọi điện thoại cho anh, những quyền thủ kia thực sự quá điên cuồng!”



Lý Phàm khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi: “Ông bị hạn chế tự do cá nhân rồi?”



“Không có, nhưng cũng xem như bị hạn chế, tóm lại là một lời khó nói hết, tôi cảm thấy anh tốt nhất vẫn là đừng tham gia cuộc tỷ đấu quyền anh bất hợp phápnày, tỷ đấu huấn luyện hai ngày nay đã có nhiều quyền thủ bị đánh chết, thật sự quá máu me tàn nhẫn!”



“Sở Trung Thiên tôi cũng không phải người thiếu kiến thức, trước đây lúc xông pha, nhân vật hung ác cũng gặp không ít, nhưng căn bản chưa từng gặp ai như những người này, đánh chết người rồi trực tiếp bổ sọ ăn não cũng có, thực sự chính là không còn nhân tính!”



Sở Trung Thiên nói xong, nhớ lại một màn máu me đó, không nhịn được run rẩy, cảm thấy toàn thân đều không ổn.




Lúc ở dưới đài nhìn thấy một màn đó, Sở Trung Thiên xém chút sợ đái ra quần, nhưng những quyền thủ xem cuộc chiến bên cạnh lại cười vui vẻ, rõ ràng đã nhìn quen những chuyện tàn bạo thế này.



Lý Phàm xem như hiểu rõ trạng thái của Sở Trung Thiên, có lẽ mấy ngày nay ông ta bị dọa sợ rồi.



“Được rồi, ông có thể ra ngoài không, chúng ta gặp mặt nói chuyện, nói tình huống cụ thể.”



“Chuyện này, nếu tôi muốn ra ngoài, thì phải xin phép họ, tôi đi tìm họ nói xem.”



“Được, ông đi tìm họ xin phép đi, tôi đợi ông ở tiệm bánh ngọt đối diện nhà huấn luyện.”



Sở Trung Thiên do dự một lát, thấp giọng nói: “Đừng ở gần như vậy, tôi thật sự sợ họ làm ra trò quỷ gì, chúng ta hẹn ở nơi cách sân luyện đấu xa chút đi, tốn chút thời gian cũng không sao.”



Lý Phàm cười nói: “Vậy được, tôi gửi định vị cho ông, lát nữa ông tới tìm tôi là được.”



“Được, tôi sẽ tới tìm anh.”



Lý Phàm cúp điện thoại, mắt nhìn xung quanh, lái xe dừng lại ở cửa quán trà không xa.



Sau khi dừng xe, Lý Phàm vào quán trà yêu cầu phòng bao, sau đó gửi vị trí cho Sở Trung Thiên.



Sở Trung Thiên nhìn vị trí Lý Phàm gửi tới, hút hai điếu thuốc trong buồng vệ sinh ổn định tinh thần, tính toán nên nói chuyện đi gặp Lý Phàm thế nào.



Sở Trung Thiên lo lắng nói ra muốn đi gặp Lý Phàm, sẽ dẫn tới phiền phức lớn, dù sao thì mục đích đến của những người đó chính là nhắm vào Lý Phàm.



Suy nghĩ thật lâu sau, Sở Trung Thiên cuối cùng nghĩ ra một cách che giấu, kiên trì ra khỏi phòng vệ sinh, đi tìm Thompson dạo này luôn nhìn chằm chằm mình nói chuyện.