Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 418: Dạy dỗ cố bội sam




“Đánh! Đánh mạnh vào! Đánh cho chết đi!”



Tần Kế Nghiệp hung dữ nói.



“Anh cả, con mẹ nó, anh điên rồi đúng không, sao lại cho người đánh chúng em?”



Cậu hai Tần hoảng sợ hỏi.



“Còn dám hỏi tại sao à? Các cậu động đến anh Lý chính là tự tìm lấy cái chết! Đánh gãy từng khúc xương trên người chúng cho tôi!”



Sau khi nói xong, Tần Kế Nghiệp làm gương trước, xoay cổ tay rồi đấm vào vai hai tên em trai ngu ngốc.



Hai cú đấm dữ dội khiến cậu hai Tần và cậu ba Tần kêu gào đau đớn.



“Cứ đánh như thế này, mau lên.”



Sau khi làm mẫu xong, Tần Kế Nghiệp nhìn đám vệ sĩ ra lệnh.



Vệ sĩ cắn răng khởi động tay, đánh cậu hai Tần và cậu ba Tần một cách thô bạo.



Những người ăn dưa đều khiếp sợ, đánh anh em mình tàn nhẫn như vậy, nếu không có đầy đủ lý do thì không được.



Dưới ánh nhìn chăm chú của quần chúng hóng chuyện, Tần Kế Nghiệp đến bên Lý Phàm, đột nhiên cúi đầu, khom lưng 110 độ trước Lý Phàm, cúi thấp thêm một chút là đầu sẽ chạm đến ngón chân anh ta luôn.



“Anh Lý, tôi thay mặt hai tên em họ ngu ngốc xin lỗi anh, chúng có mắt như mù, xin anh Lý có thể tha thứ cho chúng. Chắc chắn tôi sẽ giải quyết thoả đáng, sau này không cho chúng về nước nữa.”



Lý Phàm nhẹ gật đầu, hờ hững nói: “Vậy cứ thế đi, việc còn lại tôi không truy cứu nữa.”



“Cảm ơn anh Lý, tôi thay mặt nhà họ Tần cảm ơn tấm lòng khoan hồng độ lượng của anh.”



Tần Kế Nghiệp nói xong lại liên tục cúi đầu xin lỗi, thái độ vô cùng cung kính.



Quần chúng ăn dưa đã hoàn toàn sững sờ, nhìn Lý Phàm bằng nhiều ánh mắt khác nhau, như muốn nhìn ra thân phận Lý Phàm.



Nhưng Lý Phàm ăn mặc quá bình thường, họ không nhìn ra được anh là ai.



“Rốt cuộc anh Lý này là thần thánh phương nào mà lại khiến Tần Kế Nghiệp phải sợ hãi như thế, chắc là người tài mà ẩn mình nhỉ.”



“Người tài này tuyệt quá, cậu hai Tần và cậu ba Tần sắp bị đưa ra nước ngoài rồi, chưa biết chừng sẽ bị đưa đến nơi nào đó để trồng trọt ấy, thật thảm.”







“Ai biết anh Lý này thì xin giúp tôi biết lai lịch anh ấy với. Tôi đang dự định làm quen với anh Lý, ôm cặp đùi vàng.”



Nghe những lời xì xào bàn tán của người xung quanh, Từ Vân Vân cảm thấy không ổn, người đáng sợ như Tần Kế Nghiệp cũng lại không ngừng xin lỗi Lý Phàm như thế, điều này đã lật đổ tam quan của cô ta.



Sắc mặt Cố Bội Sam trở nên u ám, cô ta hơi phẫn nộ vì Tần Kế Nghiệp quá không có khí phách, đang yên đang lành xin lỗi Lý Phàm làm gì?



“Mọi người muốn biết lai lịch của anh Lý? Tôi biết này.”



Cố Bội Sam cắn răng nghiến lợi nói.



Ánh mắt mọi người đều dồn về đây, những cậu chủ nhà giàu không phải người Hán Thành đều không biết Cố Bội Sam, vậy nên nghe cô ta nói biết lai lịch Lý Phàm thì đều tò mò nghe ngóng.



“Người đẹp biết thì mau nói đi, lát nữa chúng tôi mời người đẹp uống rượu.”



Cố Bội Sam cũng không ra vẻ thần bí, mà ngẩng cao đầu nói: “Lý Phàm là con rể của nhà họ Cố ở Hán Thành chúng tôi, là một kẻ vô dụng ăn bám đàn bà! Anh ta là người tài cái gì, ở Hán Thành chúng tôi, anh là một tên vô dụng mà ai ai cũng biết!”



Lời Cố Bội Sam vừa dứt, đám đông xung quanh đột nhiên lùi lại phía sau, giống như Cố Bội Sam là rắn rết bò cạp, tất cả mọi người đều né tránh.



Chỉ có mấy người bạn thân của Từ Vân Vân và Cố Bội Sam là vẫn còn ở bên cô ta.



Thấy những cậu chủ giàu có bên cạnh đều lùi lại, Cố Bội Sam càng phẫn nộ, chỉ vào Lý Phàm gào lên: “Lý Phàm, đồ rác rưởi anh đến đây còn dám kiêu ngạo!”“




“Cố Bội Sam?” Lý Phàm ngạc nhiên nhìn Cố Bội Sam, sau đó nhìn thấy Từ Vân Vân và Cố Bội Sam đi cùng nhau, trong lòng lập tức hiểu ra.



Cố Hoạ Y cũng nhìn thấy Cố Bội Sam và Từ Vân Vân đi bên nhau, hơi thất vọng nhìn Từ Vân Vân, sau đó thở dài.



Lòng Từ Vân Vân chấn động, biết mình đã bại lộ, sau khi do dự một lát, Từ Vân Vân rời khỏi Cố Bội Sam.



Cô ta chạy tới bên Cố Hoạ Y, kéo tay Cố Hoạ Y rồi bảo: “Hoạ Y, cậu hiểu lầm rồi, khi Cố Bội Sam đến xem náo nhiệt chúng tớ đã gặp nhau, vừa nãy người đông nên đẩy chúng tớ lại đứng cạnh nhau thôi.”



“Ha ha.” Cố Hoạ Y cười lạnh lùng, rút tay mình khỏi tay Từ Vân Vân.



Trong lòng Từ Vân Vân hơi tức giận, nhưng khi nhìn sang Lý Phàm, cô ta lại phải kìm nén lửa giận trong lòng.



“Hoạ Y, cậu phải tin tớ, tớ biết vừa nãy mình chạy là không đúng, nhưng còn không phải là do tớ sợ sao? Nếu biết Lý Phàm lợi hại như vậy, chắc chắn tớ sẽ không chạy.”



Cố Bội Sam thấy Từ Vân Vân xin lỗi Cố Hoạ Y, ngọn lửa trong lòng bùng lên hừng hực, cô ta bước nhanh đến chỗ Từ Vân Vân, chuẩn bị kéo cô ả về.



Tần Kế Nghiệp ngăn Cố Bội Sam lại, lạnh giọng nói: “Nếu cô còn bước tiếp thì tôi không khách sáo đâu.”







“Sao anh lại chặn tôi, đường tưởng anh lầ cậu cả nhà họ Tần thì tôi sợ anh! Ngay cả tên vô dụng Lý Phàm kia tôi còn chẳng sợ, uy danh cậu cả nhà họ Tần của anh là do bóc phét mà có đúng không?”



Cố Bội Sam giận quá, lại thêm có cậu ba Lâm chống lưng nên cô ta chẳng coi Tần Kế Nghiệp vào mắt.



“Tôi nào có uy danh gì, Tần Kế Nghiệp tôi chỉ là tay sai của anh Lý thôi, anh Lý bảo tôi cắn ai thì tôi cắn người đấy, ai bất kính với anh Lý thì tôi cũng cắn, không phân biệt già trẻ gái trai.”



Tần Kế Nghiệp vô cảm trả lời.



Rất nhiều người trong số người ăn dưa đã từng có qua lại với Tần Kế Nghiệp, thậm chí biết anh ta là một người hung tợn, lúc này nghe chính miệng Tần Kế Nghiệp nói mình là tay sai của anh Lý, tam quan mọi người đột nhiên sụp đổ.



“Tần Kế Nghiệp điên rồi à, anh ta nói như vậy là không cần mặt mũi nữa, không ngờ anh ta lại thừa nhận mình là tay sai trước mặt mọi người.”



“Đây là để ôm được đùi vàng mà bỏ mặc tất cả, Lý Phàm này chắc chắn không phải một kẻ vô dụng, nếu là kẻ vô dụng thì chắc chắn Tần Kế Nghiệp sẽ không làm tay sai cho anh ta.”



Cố Bội Sam bị câu này của Tần Kế Nghiệp làm cho nghẹn họng, anh ta thừa nhận mình là tay sai cho Lý Phàm, Cố Bội Sam nói nữa cũng không làm được gì.



Cố Bội Sam thẹn quá hoá giận, vung tay muốn cào mặt Tần Kế Nghiệp, chuẩn bị không nói được thì động thủ.



“Lý Phàm là con rể nhà họ Cố, nếu anh là tay sai của Lý Phàm thì chính là một con chó của nhà họ Cố, hôm nay bà đây phải đánh con chó nhà anh!”



Tần Kế Nghiệp lùi lại, tránh được tay Cố Bội Sam, lông mày nhíu chặt, dùng ánh mắt hỏi Lý Phàm.



Lý Phàm lạnh lùng nhìn Cố Bội Sam rồi bảo: “Đánh.”



Tần Kế Nghiệp gật đầu, nắm tóc Cố Bội Sam rồi tát vào mặt cô ta.



Vài tiếp “chát”, “bốp” vang lên, khuôn mặt tiêm axit hyaluronic của Cố Bội Sam suýt bị đánh cho biến dạng.



“A! Huhuhu.”



Cố Bội Sam bị đánh phát góc, lau nước mắt rồi quát: “Lý Phàm, anh dám đánh tôi, anh chờ đó, tôi sẽ tìm người xử lý các anh!”



“Muốn tìm người thì tìm càng sớm càng tốt, đừng để tôi đợi lâu.”



Lý Phàm nhẹ giọng nói.



“Anh chờ đi, hôm nay là ngày chết của anh!”



Cố Bội Sam nói xong thì vội vàng chạy đi tìm cậu ba Lâm.