Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 413: Không thấy xác đâu




“Báo thù?”



Ban đầu ánh mắt của Trần Phú là vô hồn âm trầm thì bỗng nhiên sáng lên như được sống lại.



Báo thù chính là hi vọng để sống tiếp của Trần Phú, chỉ là trước đây Trần Phú chỉ có thì nghĩ trong lòng, nhưng lúc này với sự xuất hiện cảu Cletti mắt xanh tóc vang đã cho Trần Phú thấy được khả năng báo thù.



“Tôi thật sự có thể báo thù Lý Phàm sao? Vậy tôi cần phải trả giá gì?”



Trần Phú nặng nề hỏi.



“Tôi có thể đưa cậu đến phòng thí nghiệm ở bên kia đại dương để tiến hành sửa đổi gien, nếu thành công thì cậu sẽ có sức mạnh phi thường, nhưng nếu thất bại thì cậu sẽ thành một cái xác. Nhưng phải hi vọng nhiều một chút, đúng không?”



Đối mặt với sự mê hoặc của Cletti, Trần Phú chẳng suy nghĩ nhiều đã chọn đồng ý, vì đây chính là cơ hội và hi vọng duy nhất của Trần Phú.



“Tôi sẵn sằng thử, nhưng giờ tôi thế này, đi bộ cũng là vấn đề.”



Trần Phú bất đắc dĩ cười khổ.



“Đây không phải là vấn đề, tôi đã bố trí máy bay ổn thỏa rồi, sẽ có nhân viên y tế chuyên môn chăm sóc cậu, đến bờ kia đại dương cậu sẽ được chữa bệnh tốt hơn. Nếu cậu đồng ý thì tôi lập tức đi sắp xếp, hai tiếng sau cậu sẽ lên máy bay.”



Trần Phú nhịn đau gật đầu, hai tay siết chặt, giống như muốn bóp chết Lý Phàm vậy.



“Có đau khổ có gian nữa đi nữa thì tôi cũng sẽ thành công! Lý Phàm mày cứ chờ đó, tao sẽ uy phong quay về và trừng trị mày cẩn thận!”



Cletti mỉm cười, lấy một ống tiêm từ trong ngực ra: “Được rồi, tôi cần tiêm cho cậu, sau khi tiêm xong thì cậu sẽ lâm vào trạng thái chết giả, tôi sẽ cho người chyển cậu ra khỏi nhà xác và đi thẳng đến sân bay.”



“Được, cái mạng này của tôi giao cho anh.”



Cletti thành thạo tiêm lên tay Trần Phú, sau khi tiêm chất thuốc vào, Cletti rút kim tiêm rồi rời khỏi phòng bệnh.



Trần Phú nhanh chóng nhắm mắt lại, máy giám sát bên cạnh vang lên một đợt tiếng còi báo động, một đám y sĩ nhanh chóng vọt vào phòng bệnh.



Trong phòng làm việc cách đó không xa, lính trông coi đang chuyện trò với y tá, lúc này mới nhận ra xảy ra chuyện rồi bèn hoảng hốt vội vàng đi đến phòng bệnh.



Bác sĩ cấp cứu một trận rồi lắc đầu nói: “Bệnh nhân đột ngột bị suy tim cấp tính, cấp cứu không hiệu quả và đã qua đời.”



Lính trông coi kiểm tra hơi thở của Trần Phú, mặt như đưa đám gọi điện thoại báo cáo tình hình cho đội trưởng Chương.



Đội trưởng Chương chạy đến kiểm tra một phen, lập tức cho người mở video theo dõi, trùng hợp là video phòng bệnh của Trần Phú bị hư.







Tuy cảm thấy chuyện là lạ, nhưng Trần Phú đã chết, còn chẳng có manh mối nào, đội trưởng Chương chỉ đành đồng ý tạm thời đưa thi thể của Trần Phú đến nhà xác.




Suy nghĩ một lúc, đội trưởng Chương vẫn không có manh mối nào định gọi điện thoại nói cho Lý Phàm một tiếng thì lính tuần cấp dưới lại hốt hoảng chạy tới.



“Đội trưởng, không xong rồi, thi thể Trần Phú không thấy đâu, em đi kiểm tra thì có người trộm xác Trần Phú đi!”



Đầu đội trưởng Chương lập tức nổ tung, nhiều chuyện thế này xâu chuỗi lại với nhau, nói rõ chuyện này không bình thường.



“Bị ai trộm đi, có manh mối cụ thể không?”



“Xem video theo dõi là bị một chiếc xe van chở đi. Vừa chuyển xác Trần Phú đến nhà xác chưa được bao lâu thì có người đi vào nhà xác rồi mang ra một cái túi vải kẻ sọc có màu rồi lên xa van, em nghi ngờ xác Trần Phú nằm trong cái túi kẻ sọc màu đó.”



“Đăng thông báo nhờ giúp đỡ, chặn chiếc xe van đó lại!”



Đội trưởng Chương tức giận hét lên.



“Đội trưởng, đó là chuyện của nửa tiếng trước rồi, em liên hệ lấy video giao thông, phát hiện chiếc xe đó đỗ ở sân bay.”



“Vậy thì đi sân bay điều tra!”



Đội trưởng Chương nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, dẫn cấp dưới đi đến sân bay.




Nửa tiếng sau, đội trưởng Chương dẫn theo cấp dưới đứng trước chiếc xe van chở Trần Phú đi, vây quanh xe điều tra một lượt nhưng chẳng có manh mối nào.



“Có video theo dõi ở sân bay chưa?”



Đội trưởng Chương hét lên.



“Có rồi, tên lái xe kéo theo túi vải sọc màu đi lên lối đi đặc biệt, lên thẳng một chiếc máy bay tư nhân, chiếc máy bay tư nhân đó đã cất cánh rồi, điểm đến là bờ bên kia đại dương.”



Đội trưởng Chương nghe xong thì chửi tục trong lòng, lập tức đờ ra.



“Chuyện gì thế này? Trộm xác của Trần Phú rồi lấy máy bay tư nhân chở qua bờ bên kia đại dương sao? Đúng là, sao nghe li kì vậy?”



Đội trưởng Chương lẩm bầm, rồi bắt đắc dĩ lấy điện thoại gọi cho Lý Phàm, nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Lý Phàm.



“Ngại quá, đều do cấp dưới của tôi quá vô dụng, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, tôi cũng không hiểu nổi, nghĩ không ra cái chuyện này.”



Đội trưởng Chương lúng túng giải thích.



“Không sao, cứ để bọn họ làm bậy, vẫn phải cảm ơn anh, làm phiền rồi.”







Lý Phàm thản nhiên nói.



“Đây là chuyện tôi cần làm mà, vậy, hay là thời gian tới tôi cho người âm thầm bảo vệ anh, tránh xảy ra chuyện bất ngờ.”



“Không cần, tôi sẽ chú ý.”



Lý Phàm cúp điện thoại, nhíu máy, trong lòng đã có suy đoán về chuyện của Trần Phú.



Nhưng mà Lý Phàm cũng không thấy lo vì chuyện này, dù bọn họ lại sửa gien thì cũng chẳng làm ra đợt sóng gió nào.



Cố Họa Y nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, hiếu kì hỏi: “Ai gọi cho anh vậy?”



“Đội trưởng Chương, nói về tình hình vụ án vừa xử lí ấy, còn nói phải cho người bảo vệ tôi, mà bị tôi từ chối rồi.”



“À.” Cố Họa Y gật đầu, định tiếp tục xem tài liệu.



“Sao đột nhiên hỏi ai gọi cho tôi thế, chẳng lẽ em cho rằng có chân dài nào gọi điện thoại cho tôi.”



Lý Phàm cười híp mắt hỏi.



Cố Họa Y liếc nhìn Lý Phàm, hờn dỗi nói: “Anh cứ làm dáng đi, trừ tôi vừa ý anh ra thì có chân dài nào nhìn trúng anh nữa, tôi cần gì phải lo.”



“Cũng chưa chắc, giờ khác xưa rồi, tôi của hôm nay khác tôi của ngày xưa rồi, em không thấy rằng giờ đây tôi rất có sức hấp dẫn sao? Có khi sau này biết bao chân dài người trước ngã xuống, người sau tiến lên theo đuổi tôi đấy.”



“Chờ đến khi anh thật sự có sức hấp dẫn đó thì tôi lại lo cũng không muộn, bây giờ làm gì cần.”



Cố Họa Y cười nói.



Lý Phàm nhún vai: “Xem ra sức hấp dẫn của tôi vẫn chưa đủ. Tôi tưởng mình hù dọa tí thì em sẽ khẩn trương mà coi tôi như cục cưng chứ.”



“Không nói nhảm với anh nữa, tôi còn phải xem tài liệu. Giờ là thời khắc mấu chốt cho sự phát triển công ty, chuyện cần xử lí nhiều quá, đúng là chất cả đống.”



Nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Cố Họa Y, Lý Phàm đứng dậy rót cho Cố Họa Y lu nước, đặt ly nước vào trong tay Cố Họa Y.



“Mấy chuyện này em không cần đích thân làm, biết Gia Cát Lượng chết như thế nào không? Cần ủy quyền một cách thích hợp và để cho cấp dưới làm.”



“Gia Cát Lượng cai quản cả một nước, tôi chỉ phụ trách một công ty nho nhỏ thì sao mà giống được, hơn nữa nếu tôi không tự trông coi thì cứ thấy không yên tâm.”



Lý Phàm kéo tay Cố Họa Y sờ lên mặt mình, nghiêm túc nói: “Phải có tập thể, có thế mới phát triển lớn mạnh được, cứ dựa hết vào sức lực cá nhân thì cũng có hạn thôi.”