Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 372: Cậu đi tiếp khách




Đám người Diệp Trung Thiên nghẹn lời nhìn Lý Phàm, con mẹ nó ai cũng biết cậu là cậu, cái muốn biết là thân phận bối cảnh của cậu có được không hả!



Bất lực nhìn Lý Phàm, Diệp Trung Thiên dám tức không dám nói, cái mạng nhỏ còn nằm ở trong tay Lý Phàm.



Lý Phàm lắc lắc chiếc hộp màu bạc, nhìn sang Tần Kế Nghiệp đang vô cùng lo lắng.



“Anh thua rồi, có phải nên chủ động tới thực hiện lời cá cược không.”



“Tôi, tôi cái này.”



Tần Kế Nghiệp căng thẳng đến mức sắp khóc rồi, còn dư lại mười mấy quả bom cảm ứng, đều ăn cả vào bụng, liệu có phải bởi vì va chạm mà nổ tung không!



Trong đầu Tần Kế Nghiệp tưởng tượng ra cảnh bom cảm ứng nổ chết mình, trong nháy mắt hoảng sợ khuỵu xuống đất.



“Tôi không bom có được không, tôi cho cậu tiền, cho cậu rất nhiều tiền.”



Tần Kế Nghiệp ỉ ôi khóc lóc nói.



“Dám chơi dám chịu, anh nếu như không ăn, khả năng bây giờ phải đi gặp tổ tiên của anh rồi.”



Giọng nói lạnh lùng của Lý Phàm khiến Tần Kế Nghiệp rùng mình hai cái.



Do dự giây lát, Tần Kế Nghiệp từ từ đứng dậy, chầm chậm đi về phía Lý Phàm.



Có nên lật ra quân át chủ bài cuối cùng không?



Tần Kế Nghiệp vừa đi vừa nghĩ, nhưng khi đi tới trước mặt Lý Phàm, Tần Kế Nghiệp đều không có hiểu.



Lý Phàm mở chiếc hộp màu bạc ra, tỏ ý Tần Kế Nghiệp tự mình nuốt bom cảm ứng.



Tần Kế Nghiệp đưa bàn tay run rẩy ra, giống như người mắc hội chứng Parkinson, run rẩy cầm một quả bom cảm ứng lên.



“Tôi, tôi, tôi…”



Tần Kế Nghiệp lắp bắp nói không ra lời, vẻ mặt nhăn thành miếng giẻ lau rồi.



“Đừng sợ, bọn họ đều ăn rồi, không phải đều tốt sao.”



Lý Phàm khuyên bảo Tần Kế Nghiệp.





Tần Kế Nghiệp nhìn Diệp Trung Thiên, Diệp Trung Thiên quay mặt đi, cảm thấy có chút áy náy, không dám nhìn vào mắt Tần Kế Nghiệp.



Do dự một lát, Tần Kế Nghiệp nhắm mắt nuốt bom cảm ứng vào, khóc lóc nói: “Hức hức, tôi ăn một quả là được rồi nhỉ, ăn nữa vẫn hiệu quả như thế, nếu ở trong bụng tôi va chạm rồi nổ tung thì không tốt rồi.”



“Được, mở đường cho anh, chỉ ăn một quả là được rồi.”



Lý Phàm đóng chiếc hộp lại, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Bây giờ đều có thể nghe tôi chỉ huy rồi chứ.”



“Đều nghe theo cậu, nghe theo cậu.”







Tần Kế Nghiệp nói liên tiếp.



“Các anh thì sao, bày tỏ cái thái độ đi.”



Lý Phàm nhìn sang Diệp Trung Thiên và Ngụy Dũng.



Ngụy Dũng cười khổ nói: “Mạng của chúng tôi đều nằm trong tay cậu, cậu tự nhiên là ông trời rồi, nói thế nào chúng tôi làm thế đó.”



“Tôi cũng thế, đều nghe theo sự phân phó của cậu.” Diệp Trung Thiên đanh mặt nói.



Sát thủ và các lính đánh thuê đều bị Tần Kế Nghiệp chấn nhiếp, mặc kệ là văn hay võ, đều bại trong tay Lý Phàm, căn bản không có tư cách phản kháng.



“Rất tốt, nhiệm của các anh rất đơn giản, ở bên ngoài cản thủ vệ dưới trướng của Bát Gia, khiến Bát Gia chỉ có thể dẫn hai người đi vào.”



Sắc mặt của đám người Diệp Trung Thiên lập tức trở nên khó coi, cảm thấy Lý Phàm là giao cho một nhiệm vụ không thể hoàn thành.



“Chúng tôi chỉ có từng này người, làm sao có thể cản được nhiều thủ hạ của Bát Gia như vậy chứ, nếu như bọn họ không nghe lời, cứng rắn xông vào thì sao?”



Ngụy Dũng có chút nhát gan nói.



“Vậy thì giết không cần bàn.”



Lý Phàm sát khí bừng bừng nói.



Cảm nhận được sát khí bỗng xuất hiện trên người Lý Phàm, đám người Diệp Trung Thiên, Ngụy Dũng đều sửng sốt tim đập thình thịch.




Sát khí mãnh liệt như này, cho dù là lang nhân giết không ít người như bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.



Ánh mắt của Diệp Trung Thiên nhìn đăm đăm Lý Phàm, cảm nhận kỹ sát khí trên người Lý Phàm, lát sau sắc mặt của Diệp Trung Thiên xám xịt như chết, giọng nói khàn khàn nói: “Đây, đây không phải là sát khí.”



“Anh nói cái gì?”



Ngụy Dũng nghi hoặc nhìn Diệp Trung Thiên.



Ánh mắt Diệp Trung Thiên khi nhìn Lý Phàm trở nên cung kính, ký ức phong kín bị rạch ra một góc, những chuyện trải qua trong trận chiến ở núi Lão Ngõa vụt qua trong đầu Diệp Trung Thiên.



Chính là một người thần bí có khí tức giống với sát khí trên người Lý Phàm, đã giúp Diệp Trung Thiên thủ vững núi Lão Ngõa.



Nếu không phải người thần bí đó xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, Diệp Trung Thiên sớm đã trở thành thi thể rồi.



“Tôi không biết cậu có phải người đó không, nhưng cậu và người đó có khí tức giống nhau, Diệp Trung Thiên tôi nghe theo sự phân phó của cậu, liều chết đều sẽ không để thủ vệ của Bát Gia tiến vào trong khu xưởng một bước, trừ phi bọn họ bước qua xác của tôi.”



Thái độ thay đổi đột ngột của Diệp Trung Thiên đối với Lý Phàm, khiến mắt của đám người Tần Kế Nghiệp sắp rớt ra, đều nghĩ không thông Diệp Trung Thiên thế nào đột nhiên giống như thay đổi thành một con người khác, lẽ nào là bị sát khí trên người Lý Phàm dọa sợ rồi?



“Anh Diệp, anh đây là bị làm sao thế, nói linh tinh cái gì vậy?”



Tần Kế Nghiệp kinh ngạc hỏi.







“Ha ha, cậu hiểu cái rắm.”



Diệp Trung Thiên xoay người nhìn sang các lính đánh thuê kia, cao giọng nói: “Tập hợp, cúi chào với cậu Lý.”



Các lính đánh thuê tập kết thành đội ngũ chỉnh tề, cùng Diệp Trung Thiên cúi chào Lý Phàm.



Lý Phàm khẽ gật đầu, giống như thủ lĩnh đanh duyệt binh vậy.



“Chào!”



Diệp Trung Thiên hạ tay cúi chào xuống, sâu sắc nhìn Lý Phàm, xoay người dẫn các lính đánh thuê đi ra ngoài.



Lính đánh thuê đi theo đằng sau Diệp Trung Thiên băn khoăn thấp giọng hỏi: “Đại ca, anh sao đột nhiên cung kính với cậu Lý như vậy.”




“Bởi vì trước đây, tuy không biết cậu ta có phải là người đó không, nhưng khí tức của bọn họ rất giống, không phải là một người cũng chắc chắn là đồng môn, không có người đó thì không có Diệp Trung Thiên tôi của ngày hôm nay, tôi là người biết ơn phải báo.”



Thấy đám người Diệp Trung Thiên đi ra khỏi xưởng, Ngụy Dũng gãi đầu cười trừ nói: “Binh vương Diệp cũng liều rồi, vậy chúng ta càng phải liều, dù sao trong bụng đều mang bom rồi, hy vọng chúng tôi nếu như có thể liều mạng sống được, cậu Lý sẽ giúp chúng tôi lấy bom ra.”



“Yên tâm, chỉ cần các anh nghe mệnh lệnh.”



Lý Phàm thản nhiên nói.



“Được, chúng tôi tin cậu.” Ngụy Dũng dẫn người đi theo ra ngoài xưởng, tìm Diệp Trung Thiên thương lượng nên ngăn cản thủ vệ của Bát Gia như nào.



Tần Kế Nghiệp hai chân run rẩy nói: “Tôi, tôi không cần ra ngoài nhỉ, tôi kêu vệ sĩ của tôi ra ngoài hết..”



“Anh đi đón khách, cố gắng tiếp đón lão Bát.”



“Cái này, tôi sợ là làm không được! Bát Gia là người nóng tính, tôi nếu nói không cho đội cảnh vệ của ông ta vào, sợ là người ông ta giết đầu tiên là tôi.”



Ý tứ muốn lật quân át chủ bài Tần Kế Nghiệp đều có rồi, cố kìm nén sự sợ hãi tròn lòng, mới không nói ra chuyện đã bắt cóc Xuyến Xuyến.



“Cậu nói với ông ta, chỉ có một mình tôi ở bên trong, lão Bát ông ta nếu như không muốn làm rùa rụt đầu thì dẫn hai vệ sĩ mạnh nhất vào gặp tôi.”



“Cái này, cái này tôi nói không ra được.”



Tần Kế Nghiệp nước mắt đều rơi ra rồi, không dám tưởng tượng hậu quả khi bản thân ở trước mặt Bát Gia nói ông ta là rùa rụt đầu.



“Anh nếu như không đi, bây giờ sẽ bùm một tiếng, anh suy nghĩ cho cẩn thận.”



“Tôi, tôi đi, tôi bây giờ đi ngay.”



Tần Kế Nghiệp hoảng loạn lau nước mắt, dẫn vệ sĩ giống như chó nhà có tang điên cuồng chạy ra, lúc này Tần Kế Nghiệp cảm thấy đối mặt với Bát Gia còn thoải mái hơn đối mặt với Lý Phàm.



Đứng ở cửa lớn của công xưởng, Tần Kế Nghiệp cúi gằm đầu suy nghĩ nên nói chuyện với Bát Gia như nào, mà đám người Diệp Trung Thiên đã bắt đầu bày bố phòng tuyến.



“Đội xe, đội xe của Bát Gia tới rồi.”



Vệ sĩ của Tần Kế Nghiệp nhắc nhở.