Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 347: Muốn chạy? không có cửa đâu!




Ngô Bình Bình phóng xe nhanh, vừa lái vừa khoe chiếc Mercedes-Benz tốt như thế nào, suốt dọc đường đi cứ khoe thế nọ khoe thế kia.



Cuối cùng xe đi vào một khu du lịch suối nước nóng dưới chân một ngọn núi nhỏ ở vùng ngoại ô, Ngô Bình Bình đỗ xe xong, chỉ vào khu du lịch nghĩ dưỡng nói: “Khu du lịch đã được nhà họ Trương bao hết rồi, hôm nay cả khu này đều là của chúng ta, thế nên cứ mặc sức tận hưởng đi.”



“Cũng đâu có gì đâu.”



Lý Phàm thản nhiên nói.



Ngô Bình Bình cười nhạo một tiếng, tỏ ý khinh thường liếc xéo Lý Phàm: “Cái loại phế vật không có việc làm như anh nổ cũng to thật đấy, anh có biết muốn bao cả khu du lịch một đêm hết bao nhiêu tiền không? Bằng ba bốn năm tiền lương của anh đấy.”



“Ha ha.”



Lý Phàm cười nhún nhún vai, chẳng buồn tranh cãi với Ngô Bình Bình, cãi nhau với cô ta chỉ tự làm mất giá trị của bản thân mà thôi.



Ba người xuống xe, Ngô Bình Bình đi trước dẫn đường, nhân viên phục vụ đi ngang qua đều cúi đầu, điều này ngay lập tức khiến cho lòng tự cao của Ngô Bình Bình được thỏa mãn.



Vào tới trong biệt thự nằm độc lập ở giữa trang trại, có bốn thanh niên đang ngồi vây chung một chỗ, người ngồi ở giữa có vẻ cực kỳ kiêu ngạo, mà ba người còn lại thì lộ ra vẻ nịnh nọt lấy lòng.



Nhìn thấy ba người Ngô Bình Bình đi vào, Trương Gia Đông ngồi ở giữa đứng lên đầu tiên, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Họa Y.



“Họa Y.”



Trương Gia Đông kích động nói không ra lời, người mình thương nhớ ngày đêm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt khiến Trương Gia Đông cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.



Ngô Bình Bình bước nhanh đi đến bên cạnh Trương Gia Đông, nhẹ nhàng đẩy Trương Gia Đông một cái: “Anh còn ngẩn người ra đấy làm gì nữa, không phải nước ngoài đều thịnh hành việc chào hỏi bằng cách hôn tay hôn má, ôm nhau gì đó à, còn không mau đi chào hỏi Họa Y đi.”



Trương Gia Đông ngay lập tức hoàn hồn trở lại, cười cười đi về phía Cố Họa Y, lúc anh ta giang hai tay ra muốn ôm Cố Họa Y thì Lý Phàm lại đứng chắn trước mặt Cố Họa Y.



“Cậu đừng có làm mấy cái nghi thức chào hỏi lung tung gì đó với cô ấy, vợ tôi chỉ là bạn học cùng thời cấp ba với cậu thôi, thậm chí đến cả tên cậu cũng quên luôn rồi, ngay cả bắt tay chào hỏi cũng không cần làm đâu.”



Lý Phàm mỉm cười nói.



Trương Gia Đông cau mày, ánh mắt tràn ngập lửa giận đánh giá Lý Phàm: “Mày! Tránh ra, chẳng phải chỉ là một tên rác rưởi ăn bám thôi à, hoàn toàn không xứng ở cùng với Họa Y! Lần này tao tới đây chính là muốn cứu Họa Y khỏi nước sôi lửa bỏng, để cô ấy có tương lai tốt đẹp!”







Lý Phàm lắc đầu, lạnh giọng nói: “Cậu càng không xứng.”




“Oắt con vô dụng nhà mày điên rồi sao, dám nói Gia Đông không xứng! Nếu Gia Đông không xứng với Họa Y thì tên rác rưởi như mày càng không xứng.”



“Loại nghèo hèn như mày đã khiến Họa Y chịu khổ bao nhiêu năm rồi, bây giờ Gia Đông muốn giúp Họa Y hưởng thụ ngày lành, mày căn bản không có tư cách ngăn cản.”



Vài tên bạn học sôi nổi hát đệm cho Trương Gia Đông, bọn họ đều cảm thấy Cố Họa Y sẽ một chân đá văng Lý Phàm, sau đó đi ra nước ngoài hưởng cuộc sống hạnh phúc cùng với Trương Gia Đông.



Trương Gia Đông híp híp mắt, một tia sáng kì lạ xẹt đồng tử của anh ta, nếu nhìn cẩn thận sẽ có thể phát hiện ra giữa đồng tử của Trương Gia Đông có thêm một chút màu đỏ tươi.



“Tránh ra, đây là cơ hội cuối cùng của mày, bằng không hôm nay chính là ngày chết của mày đấy!”



Trương Gia Đông hung hăng nói.



“Trương Gia Đông, cậu đừng làm xằng làm bậy, tôi với Lý Phàm sống rất hạnh phúc, tôi sẽ không chia tay Lý Phàm đâu.”



Lời nói của Cố Họa Y giống như một lưỡi dao sắc bén găm vào lòng Trương Gia Đông, trái tim Trương Gia Đông trong nháy mắt vỡ vụn đầy đất.



Mấy năm nay vì để thành công, vì để đứng vững gót chân ở nước ngoài, trở thành người đứng trên vô số người, Trương Gia Đông đã trả giá nhiều vô kể, thậm chí bỏ ra cả mạng sống và máu, chính là vì muốn có một ngày có thể tự tin đứng trước mặt Cố Họa Y, tỏ tình với cô, sau đó dẫn cô ra nước ngoài sống một cuộc sống tốt đẹp.




Nhưng lúc này, tất cả nỗ lực đều vì một câu của Cố Họa Y mà trôi theo dòng nước, ánh mắt Trương Gia Đông nhìn về phía Lý Phàm càng thêm giận dữ.



“Họa Y! Em có biết tôi yêu em không! Có biết tại sao tôi lại ra nước ngoài không! Có biết tôi phải trả giá bao nhiêu mới thành công được ở nước ngoài không! Đều vì em hết!”



Trương Gia Đông la hét.



Cố Họa Y nhìn Trương Gia Đông đang chìm trong giận dữ thì lắc lắc đầu, cô kéo Lý Phàm nói: “Chúng ta đi thôi.”



“Muốn đi? Không có cửa đâu! Hôm nay Cố Họa Y phải đi theo tao!”



Trương Gia Đông lạnh lùng nói.



Cố Họa Y kéo Lý Phàm xoay người muốn đi, sau khi mở cửa chính ra thì ngây ngẩn cả người.



Hai gã tóc vàng mắt xanh vạm vỡ đứng ngoài cửa, trong tay đều đang đùa nghịch con dao săn sắc bén.







Hai người đó cười hì hì nói: “Mời quay trở vào cho, không có mệnh lệnh của ông chủ, ai cũng không thể rời khỏi đây.”



Ngô Bình Bình nói đầy ẩn ý: “Họa Y, cậu đừng chống đối nữa, bây giờ Gia Đông không phải người bình thường, anh ấy bây giờ là người giàu sang quyền thế đấy, cậu đi theo anh ấy ra nước ngoài hưởng phúc đi, tội gì phải sống cùng một kẻ vô dụng chứ.”



“Đủ rồi.”



Cố Họa Y quát lên chói tai, nhìn về phía Trương Gia Đông nói: “Bảo người của anh tránh ra, chúng tôi phải đi về.”



“Đừng có mơ, tôi vì em mà phải trả giá bằng tất cả những gì tôi có, cuộc đời tôi không thể không có em! Crewe, Carl, đánh chết tên rác rưởi kia cho tao!”



Trương Gia Đông điên cuồng hét lên ra lệnh.



Crewe nhìn về phía Lý Phàm, khinh thường nói: “Con ma ốm yếu gầy gò như vậy, không cần chúng tôi cùng lên đâu, chỉ cần mỗi Carl là giải quyết được rồi, ngay cả bậc thầy quyền anh mười lần liên tiếp vô địch cũng bị cậu ta đánh thành chó mà.”



Đám người Ngô Bình Bình nghe thế thì nhiệt huyết hừng hực, bọn họ cảm thấy nhà vô địch quyền anh đã cực kỳ lợi hại rồi, thế mà lại bị tên Carl trước mặt kia đánh thành chó, vậy chuyện dạy dỗ Lý Phàm chẳng phải là chuyện trong một cái nháy mắt à.



“Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, đối phó với kẻ vô dụng đâu cần dùng tới cao thủ như vậy, Gia Đông nên để bọn này đi dạy dỗ tên bỏ đi kia mới đúng chứ.”



“Ha ha, tên phế vật này ngủ với người của Gia Đông bao nhiêu năm như vậy rồi, nói không chừng Gia Đông đã sớm muốn đánh chết nó, coi như phế vật kia bị đánh chết cũng đã lời to rồi, dù sao cũng được ngủ với Cố Họa Y, thật đáng ghen tị đấy.”



Ánh mắt oán độc của Trương Gia Đông nhìn chằm chằm Lý Phàm, quả thật đúng như lời của mấy tên bạn học kia, trong lòng Trương Gia Đông cực kỳ hận Lý Phàm, một lòng muốn đánh chết Lý Phàm.



Hơn nữa trong lòng Trương Gia Đông có một bí mật lớn nhất không nói ra, vì để có thể trụ vững ở nước ngoài, Trương Gia Đông đã tham gia thử nghiệm gen bí mật, hơn nữa còn trở thành người duy nhất thành công thông qua việc cải biến gen.



Cải biến gen thành công giúp cho cơ thể Trương Gia Đông mạnh hơn đáng kể, hơn nữa nếu trong trạng thái giận dữ không kiểm soát được thì trong thời gian ngắn Trương Gia Đông sẽ như biến thành một người khác, khi đó Trương Gia Đông sẽ càng thêm đáng sợ.



Nguyên nhân chính là vì như thế mà Trương Gia Đông mới có thể có được thân phận địa vị giống như ngày hôm nay, Crewe và Carl đi theo bên cạnh anh ta cũng là do tổ chức đặc biệt đó cắt cử đi theo bảo vệ Trương Gia Đông.



Crewe và Carl cũng đều không phải người bình thường, hai người đều thông qua huấn luyện đặc biệt, tố chất thân thể vượt qua cả chiến sĩ tinh nhuệ bình thường, đều có thể dùng thực lực của mình mà càn quét một đội chiến đấu đặc chủng, có thể gọi là vũ khí hình người.



Crewe lui ra phía sau một bước nhường chỗ cho Carl, Carl xoay xoay con dao trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười dữ tợn: “Quỳ xuống, tao có thể cho mày được chết toàn thây, bằng không tao sẽ cắt đầu mày xuống làm bóng đá.”



Lý Phàm duỗi tay kéo Cố Họa Y ra sau người, híp mắt nhìn Carl: “Kẻ chết chỉ có thể là người có sức chiến đấu thấp là anh thôi.”