Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 34: CHUYỆN CỦA MỘT CÂU NÓI




Nghe thấy lời này của Lý Phàm, một nhà ba miệng đều mang ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm anh.



Tên Lý Phàm này chẳng lẽ bị điên rồi?



Vậy mà dám nói ra lời lẽ như thế!



Vương Cẩn Mai lập tức nổi giận, đứng dậy, nhướn mày chỉ vào Lý Phàm, trách mắng: “Bất ngờ gì? Con gái tôi tại sao phải nghe lời cậu đi thử chứ? Một tên phế vật như cậu đưa ra chủ ý vớ vẩn gì không biết! Cút sang một bên, đừng làm chướng mắt!”



Lý Phàm bất lực thở dài, sắc mặt có hơi khó coi.



Mẹ vợ xem thường mình, đó là điều không thể thay đổi.



4 năm nay, ở trong mắt Vương Cẩn Mai, Lý Phàm chính là một con chuột qua đường, là một tên phế vật người người coi thường.



Bây giờ, Lý phú thiếu thần bí ở Hán Thành xây dựng doanh nghiệp nghiên cứu y dược lớn nhất, là miếng mồi ngon trong mắt tất cả mọi người.



Chỉ cần lấy được cơ hội hợp tác với tập đoàn Họa Vân Y, cho dù mất đi cơ hội hợp tác với tập đoàn Vinh Khang thì sao chứ?



Ông cụ Cố chắc chắn phải ngước nhìn đứa cháu gái của mình, đến lúc đó, nhà Cố Họa Y có thể ở trước họ hàng nhà họ Cố, ưỡn ngực làm người.



Nhưng, vụ hợp tác này, bàn bạc được dễ dàng sao.



Cố Họa Y biết khó.



Vương Cẩn Mai cũng biết khó.



Nhưng, cho dù không thể, cũng không đến lượt tên rác rưởi không được tích sự gì như Lý Phàm chen miệng đưa ra chủ ý.



“Đừng chen vào, nhìn thấy cậu là muốn nổi điên, phế vật không làm được trò trống gì!”



Trong lòng Vương Cẩn Mai rất cáu kỉnh, nhất là chuyện bữa tiệc gia đình tối qua, quá mất mặt rồi.



Bà ta bây giờ trong lòng rất không thoải mái, muốn tìm Lý Phàm gây phiền phức để trút giận.



Cố Họa Y đứng dậy, liếc nhìn Lý Phàm ở một bên nghe mắng, lắc đầu bất lực, trực tiếp đi vào phòng ngủ.



Lý Phàm nhìn cửa phòng ngủ đóng lại, lại vùi đầu tiếp tục lau nhà.



Khoảng hơn nửa tiếng sau, Lý Phàm tìm cớ ra ngoài, đi thẳng đến tập đoàn Vinh Khang.



Hợp tác của tập đoàn Vinh Khang, không thể rơi vào trong tay tên khốn Cố Tuấn Hào đó.



Lý Phàm vừa chuẩn bị cất bước đi vào tập đoàn Vinh Khang, kết quả, một mùi hương xộc vào mũi ở trước mặt, sau đó chính là một tiếng aiya của trong trẻo ngọt nhạt.



Một bóng người quyến rũ, trực tiếp bị Lý Phàm đụng ngã ra đất.



“Anh đi đường như nào hả, không có mắt à!



Dáng người quyến rũ đó, thân trên là chiếc áo corset cổ chữ V màu trắng, thân dưới là một chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát, đôi chân thon dài thẳng tắp xỏ trong một chiếc quần tất giấy màu đen, dưới chân mà đôi cao gót màu đen.



Thời thượng, gợi cảm, nóng bỏng!



Vòng ba càng bốc lửa, vòng eo con kiến, vòng một ngồn ngộn.



Nhất là đôi môi đỏ rực đó, có một phong vị đặc biệt, khiến đàn ông nhìn một cái là trầm luân.





Lý Phàm cũng không phải là cố ý, vội vàng kéo đối phương, rất xin lỗi nói: “Xin lỗi xin lỗi, cô không sao chứ?”



Bốp!



Đối phương tức tối trực tiếp hất tay của Lý Phàm ra, bản thân chống chân đứng lên.



Cô gái aiya kêu thảm thiết đỡ lấy eo, tức tối tháo chiếc kính đen bản to, chỉ vào Lý Phàm mà mắng to: “Con mẹ anh mắt mù à, đồ ngu.”



Kết quả.



Ánh mắt hai người chạm nhau, hỏng xấu rồi.



“Lý Phàm?”



Cô gái lớn tiếng gọi, vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt còn mang theo sự chế giễu và coi thường.



“Phương Đình?”




Lý Phàm cũng mới phản ứng lại.



Thật phiền.



Vậy mà là người phụ nữ Phương Đình này.



“Hừ! Tôi còn tưởng ai chứ, không ngờ là tên vô dụng nhà anh!”



Sắc mặt của Phương Đình rất không vui, phủi bụi trên cánh tay mình, mặt mày không thoải mái.



Lý Phàm cũng không thể cười được nữa, ngại ngùng đứng ở một bên.



“Được đấy Lý Phàm, lần trước ở spa tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu, hôm nay lại gặp phải anh ở đây, anh không phải là theo dõi tôi chứ?” Phương Đình mặt mày kiêu ngạo nhìn chằm chằm Lý Phàm, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần.



“Không có, tôi chỉ là đến đây xem thử.” Lý Phàm đáp.



“Xem thử? Anh xem cái gì?”



Phương Đình đanh mặt, nghĩ đến điều gì đó, há to miệng khinh thường nói: “Tôi biết rồi, lần trước gì mà ông chủ mới anh là diễn kịch chứ gì, sẽ không bị đuổi việc rồi chứ, sau đó đến đây ứng tuyển bảo vệ?”



Nói xong, cô ta mặt mày khinh thường nhìn Lý Phàm, thần sắc kiêu ngạo đắc ý đó rất rõ ràng.



Nhất là ánh mắt và động tác, khiến Lý Phàm nhìn mà trong lòng không thoải mái.



“Không có, tôi đến tìm…”



Lý Phàm vừa muốn giải thích, bên đó Phương Đình lại khinh thường liếc nhìn anh, cất giọng nói: “Được rồi, mau cút về đi, đừng ở đây mất mặt nữa, tôi là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng vừa mới nhận chức ở công ty này, có tôi ở đây, anh đừng mơ ứng tuyển vào được công ty này.”



Vãi.



Lý Phàm có hơi sốc.



Phương Đình vậy mà là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Vinh Khang?



“Tại sao?” Lý Phàm hỏi ngược lại.




Phương Đình cười ha hả, hai tay khoanh trước ngực, khinh thường nói: “Bởi vì tôi chướng mắt anh, loại vô dụng như anh, còn muốn ứng tuyển vào làm bảo vệ của tập đoàn Vinh Khang, ai cho anh dũng khí này? Lương Tĩnh Như sao?”



Thần sắc Phương Đình đầy sự trêu tức.



Gần đây người đến tập đoàn Vinh Khang ứng tuyển rất nhiều.



Cái tên rác rưởi như Lý Phàm, cũng muốn vào?



Nằm mơ!



Mày kiếm của Lý Phàm nhíu lại, sắc hơi thay đổi, anh không muốn phí nước bọt nói chuyện với người phụ nữ nhỏ nhen như Phương Đình.



Cho nên, anh ngoảnh đầu muốn đi.



Nhưng, điều này lại càng chọc tức Phương Đình.



Cô ta thấy Lý Phàm không thèm để ý tới mình, lập tức cất bước, bước tới trước cản anh, mặt mày khó ưa mắng: “Lý Phàm, anh đây là có ý gì? Vậy mà dám phớt lờ tôi! Tôi nói cho anh biết, cái loại rác rưởi như anh, mãi mãi đừng mơ vào được tập đoàn Vinh Khang! Cũng không biết tiểu tiện nhân Cố Họa Y đó nghĩ thế nào, vậy mà gả cho anh, thật là mất mặt! Ha ha, đây cũng coi như là báo ứng của cô ta đi, ai bắt trước kia cô ta ở trường đắc ý như thế!”



“Hừ, sớm nhìn ra cô ta không phải thứ gì tốt lành, nghe nói bà xã của anh lấy được vụ hợp tác với tập đoàn chúng tôi, còn là nhờ ngủ cùng với cậu Vinh của chúng tôi?”



“Cái nón xanh này của anh bị chính vợ đội cho mà cũng không biết, còn ngốc nghếch ở lại nhà họ Cố?”



Phương Đình mở miệng nói rất nhiều, toàn là những lời mang tính xúc phạm.



Ở trong mắt cô ta, Cố Họa Y làm cái gì cũng hạ tiện.



Đây chính là lòng đố kỵ của phụ nữ!



Sắc mặt của Lý Phàm tối sầm lại, trầm giọng quát: “Đủ rồi! Phương Đình, tôi cảnh cáo cô, Họa Y là vợ của tôi, cô nếu như còn tiếp tục xúc phạm cô ấy như thế, tôi không khách khí với cô nữa!”



Sau đó.



Phương Đình sững người, không dám tin nhìn Lý Phàm.



Sau đó, cô thấy tức cười, mặt mày trêu tức nói với Lý Phàm: “Anh nói cái gì, còn muốn không khách khí với tôi?”




Lý Phàm không lên tiếng, siết chặt nắm đấm, dùng ánh mắt biểu thị cảm xúc của mình.



Bốp!



Một cái tát của Phương Đình hung hăng quăng vào mặt của Lý Phàm, chỉ vào mũi anh mà mắng: “Phế vật! Loại rác rưởi như anh, còn muốn không khách khí với tôi sao? Tôi chính là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Vinh Khang, luận thân phận và địa vị, anh lấy gì so được với tôi?”



“Sao hả, tưởng mình là con rể của nhà họ Cố thì có thể hống hách rồi sao? Anh chẳng qua chỉ là một con chó mà Cố Họa Y nuôi dưỡng, còn thật sự xem mình là người mà đối đãi sao?”



Phương Đình như oán phụ mà mắng xối xả, rất khó nghe.



Sắc mặt Lý Phàm thay đổi, vô tội hứng một cái tát, trong lòng rất tức tối.



Anh nói: “Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng thì sao chứ, có tin một câu nói của tôi thì cô bị sa thải không!”



Phương Đình cười, suýt chút nữa thì cười đến tắc thở.



Cái tên ngu ngốc Lý Phàm này, vậy mà có thể nói ra lời lẽ cuồng vọng như thế.




Một câu nói, sa thải cô ta?



Phương Đình bước tới một cước đá vào đầu gối của Lý Phàm, mắng: “Đồ bỏ đi như anh, còn trang bức! Anh có thể sa thải tôi? Lẽ nào một câu nói của anh, chủ tịch Vinh của chúng tôi còn phải cung kính nghe lệnh của anh sao?”



“Nói không chừng.”



Lý Phàm cười lạnh một tiếng.



Phì!



Bỗng chốc, Phương Đình không nhịn được, bịt miệng cười thành tiếng.



Sau đó, cô ta châm chọc giễu cợt nói: “Anh thật là được đấy Lý Phàm, loại lời nói không biết xấu hổ này cũng nói ra được.”



Lý Phàm lười để ý cô ta, trực tiếp rút điện thoại ra, ấn số của Vinh Bân, giọng nói lạnh lùng: “Vinh Bân, lập tức xuống đây cho tôi!”



Cúp điện thoại thì phát hiện vẻ mặt khâm phục của Phương Đình nhìn mình, còn giơ ngón tay cái.



“Ha ha ha! Lý Phàm, anh được đây, dịch kịch diễn trọn bộ luôn phải không? Bà đây hôm nay muốn xem thử, chủ tịch Vinh của chúng tôi có xuống hay không!”



Phương Đình thật sự không ngờ, cái tên bỏ đi Lý Phàm này, vậy mà có thể diễn kịch đến trình độ này.



Vì để ở trước mặt cô ta trang bức không mất mặt nữa sao?



Vậy sọ rằng sẽ gây ra một câu chuyện hài hước lớn rồi.



“Có chuyện gì?”



Lúc này, giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến.



Đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Vinh Khang dẫn mấy bảo an cấp dưới vội đi tới.



Nhìn thấy Phương Đình ở trước mắt, trong lòng đội trưởng đội bảo vệ kêu lộp bộp.



Đây không phải là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng mới tới sao.



“Yo, giám đốc Phương, cô đến rồi, có chuyện gì thế, có cần giúp đỡ gì không?”



Đội trưởng đội bảo vệ – Triệu Cương cũng là một con chó hay nịnh hót.



Thấy Phương Đình trẻ trung lại xinh đẹp thì bắt đầu nịnh nọt.



Đàn ông mà, chính là chút chuyện đó.



Phương Đình lập tức đưa ngón tay ngọc ngà, chỉ vào Lý Phàm tức tối nói: “Anh ta va vào tôi, không chịu xin lỗi.”



Vừa nghe lời này, vậy mà cũng được à.



Triệu Cương nhìn sang Lý Phàm, liếc mấy lần, một người đàn ông ăn mặc bình thường, thậm chí có hơi ngốc.



Cho nên, anh ta lập tức hiểu ra, chỉ vào Lý Phàm lớn tiếng quát: “Cậu làm gì hả? Còn không nhanh chóng xin lỗi giám đốc Phương của chúng tôi!”a