Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 259




Tô Văn Mậu nghe thấy lời của trợ lý, không chút do dự lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô

Văn Bân. Lúc này không cần suy nghĩ gì nữa, chỉ cần xác minh, xác minh Tô Văn Bân có đắc tội với người không nên đắc tội hay không! Cách làm của Tô Văn Mậu ngắn gọn và hiệu quả nhất. Khi Tô Văn Mậu gọi đến, Tô Văn Bân đang nằm ngửa trên đất, nhìn Lý Phàm với ánh mắt hung tợn.

“Tên họ Lý, mày thật gan dạ! Chẳng qua để tạo xem mày có thể phách lối đến khi nào, cho dù hôm nay mày giết tao, nhà họ Tô bọn tao có vô số người. Bọn họ sẽ báo thù cho tao, sẽ giết chết cả nhà mày!”

“Có phải bây giờ mày đánh tao thấy rất sảng khoái không? Sau này nhà họ Tô bọn tao sẽ bắt hết bạn bè thân thích của mày, đánh từng người trước mặt mày. Đến lúc đó để xem mày còn sảng khoái hay không. Muốn đấu với nhà họ Tô bọn tao, tên tác rưởi nhà mày căn bản không xứng! ”

Tô Văn Bân thà chết chứ không đầu hàng, bởi vì hắn ta biết còn có nhà họ Tô chống lưng, cuối cùng Lý Phàm cũng sẽ bị chà đạp mà thôi. Lý Phàm lấy điện thoại ra nhìn thời gian, khẽ nói: “Sắp rồi.”

“Con mẹ nó! Mày giả bộ tốt đấy, sắp rồi cái đầu mày! Bây giờ là cơ hội cuối cùng để mày xin lỗi tạo, nếu không, nhà họ Tô bọn tao sẽ ngay lập tức giết hết tất cả người trong nhà của mày!”

Khi Tô Văn Bân đang hét lên thì điện thoại đổ chuông.

Tô Văn Bân chịu đựng cơn đau, dùng tay trái lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua người gọi đến, là Tô Văn Mậu, Tô Văn Bân kích động nhận trả lời cuộc gọi: “Anh hai!” Nghe thấy giọng nói thảm thiết của Tô Văn Bân, tóc gáy của Tô Văn Mậu dựng đứng cả lên. “Anh hai, đến cứu em, mau phái người đến cứu em!” Tô Văn Bân lo lắng hét lên. Lông mày của Tô Văn Mậu nhăn lại thành một hàng, quả thật Tô Văn Bân đã gây ra rắc rối.

Thế lực của đối phương lớn như vậy, có thể lật đổ nhà họ Tô một cách dễ dàng, muốn bắt Tô Văn Bân để chỉnh đốn cũng là chuyện khá bình thường.

“Cứu mày cái rắm! Mày rốt cuộc đã chọc đến thần thánh phương nào! Tất cả tài sản của gia tộc chúng ta đều đã bị niêm phong! Giá cổ phiếu đang tuột dốc 95% rồi đấy!”

Tô Văn Mậu giận dữ gầm lên.

Trái tim Tô Văn Bân lập tức lạnh lẽo, hắn ta cảm thấy mình gặp ảo giác rồi, tài sản nhà họ Tô làm sao có thể bị niêm phong hoàn toàn! Hơn nữa nếu cổ phiếu rớt giá, tụt 95% thì không phải xong đời rồi sao! “Anh, anh hai, anh không lừa em chứ.” Tô Văn Bân yếu ớt hỏi.

“Lừa cái đầu mày! Mày rốt cuộc đã đắc tội với ai! Mau đi xin lỗi người ta, nếu không mày cút ra khỏi nhà họ Tô cho tao, tự sinh tự diệt ở bên ngoài đi!”

Tô Văn Mậu tức giận không thôi, rất muốn dùng búa đập vào đầu của Tô Văn Bân một cái, bản thân gấp gáp thiếu chút nữa chết đi mà

Tô Văn Bân còn hỏi hắn ta có phải đang nói đùa không!

Tô Văn Bân lạnh lẽo, run rẩy nhìn Lý Phàm.

Xem ra Lý Phàm vừa gọi điện thoại nói muốn khiến cho nhà họ Tô không còn đường lui, theo như lời của anh hai thì nhà họ Tô quả thật sắp không trụ vững nữa rồi!

Nhưng Lý Phàm thực sự có bản lĩnh đó sao? Trong tài liệu, anh ta không phải chỉ là một kẻ vô dụng chuyên đi ăn bám thôi sao!

Sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy, phải tốn nhiều sức lực lắm mới có thể tra ra hết tất cả các sản nghiệp dưới quyền của nhà họ Tô, làm sao một kẻ vô dụng chuyên đi ăn bám lại làm ra được những chuyện như thế!

Trong lòng Tô Văn Bân đang có một cơn sóng lớn, những con sóng dữ dội tiếp tục tác động đến nội tâm của hắn ta. “Mày có nghe tao nói gì không! Tên khốn kiếp trả lời tạo mau! Mày phải lập tức xin lỗi anh ta.

Nhất định phải để cho anh ta tha thứ cho mày và bỏ qua nhà họ Tô chúng ta. Nếu không, mày chết đi cho rồi!” Tiếng gầm thét của Tô Văn Mậu không ngừng phát ra từ điện thoại, cuối cùng cũng khiến Tô Văn Bân hoàn hồn.

Tô Văn Bân khô khốc nói: “Anh hai, em, em sẽ cố gắng” “Không phải mày cố gắng, mà là bắt buộc, bắt buộc đó! Nếu không nhà họ Tô cũng xong đời! Tất cả mọi người sẽ xong đời! Nhất định phải cầu xin anh ta tha thứ cho mày, cho dù là cả mạng sống của mày!”

Trong lòng Tô Văn Bân vô cùng khổ sở, im lặng cúp điện thoại. “Mày, mày sao có thể làm được? Mày là ai!”

Tô Văn Bân hỏi một cách miễn cưỡng. “Đây là những gì mày nên hỏi sao?” Lý Phàm lạnh lùng nói.

Tô Văn Bân ngay lập tức đã nhận ra hiện thực tàn khốc, đây thực sự không phải chuyện hắn ta có thể hỏi, người có khả năng tiêu diệt một gia tộc lớn như nhà họ Tô trong tích tắc nhất định là người có thân phận không tầm thường. Nhận ra hiện thực, Tô Văn Bân cảm thấy sợ hãi vô hạn, run rẩy nói: “Tôi sai rồi. Tôi biết tôi sai rồi. Xin ngài, xin ngài tha thứ cho tôi.” Lý Phàm giễu cợt nhìn Tô Văn Bân: “Đó là cách mà mày xin lỗi? Nếu người khác xin lỗi mày bằng cách này, mày có tha thứ không?” “Không, sẽ không, tôi, tôi cũng không phải…”

Tô Văn Bân khóc không ra nước mắt, nếu đổi thành trước đây người khác xin lỗi hắn ta như vậy, quỳ gối là điều cơ bản nhất, và dập đầu mới đại biểu cho sự chân thành.

Nhưng hiện giờ muốn Tô Văn Bân quỳ xuống dập đầu, hắn ta không làm được, cánh tay phải và chân phải đều bị Lý Phàm đạp nát xương rồi, sao có thể quỳ xuống được! “Mày đang trách tao à?” Lý Phàm mỉm cười ngồi trên sofa. “Không, tuyệt đối không, tất cả đều là lỗi của tôi. Là tôi không biết điều. Tôi thật sự hối hận rồi. Ngài hãy xem thành ý của tôi.” Tô Văn Bân nghiến răng, từ trên mặt đất quỳ xuống, dập đầu với Lý Phàm.

“Tôi biết tôi sai rồi, cầu xin ngài Lý tha thứ cho tôi. Ngài có thể trừng phạt tôi, cho dù khiến cho tôi chết. Tôi cầu xin ngài hãy bỏ qua cho nhà họ Tô, cho nhà họ Tô một con đường sống” Lý Phàm lắc đầu, đứng dậy đi qua người Tô Văn Bân.

Tô Văn Bân kinh hãi nhìn bóng dáng Lý Phàm rời đi, hét lớn: “Ngài Lý, xin hãy tha thứ cho tôi, xin hãy bỏ qua cho nhà họ Tô, tôi thật sự biết sai rồi!”

Lúc này, Tô Văn Bân cảm nhận được sự sợ hãi mạnh mẽ nhất trong cuộc đời mình, cảm thấy cả người đều bị vây hãm trong nỗi sợ hãi vô tận.

Vì tinh thần sợ hãi tột độ, mắt Tô Văn Bân tối sầm lại và ngất đi.

Sau khi Lý Phàm rời khỏi club Long Đình thì hút một điếu thuốc, anh bắt taxi trở về Hán Thành, chuyện của nhà họ Tô đã được giải quyết xong, nhưng Lý Phàm biết chuyện của nhà họ Cố còn rắc rối hơn.

Trong phòng họp của công ty, Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Phong, Cố Tuấn Hào và Cố Bội Sam đều âm trầm nhìn về phía Cố Họa Y. Cảnh tượng quen thuộc này khiến Cố Thiệu Dũng nhớ đến chuyện của Âu Dương Trung Thành cách đây không lâu. “Cố Họa Y! Cô và Lý Phàm rốt cuộc đã chọc đến ai mà gây ra náo loạn như vậy!” Cố Thiệu Phong là người đầu tiên chất vấn Cổ Họa Y.

Cố Bội Sam mỉa mai nói: “Không phải câu dẫn đàn ông ở bên ngoài đó chứ? Chẳng lẽ ông chồng vô dụng của chị biết mình bị đội mũ xanh nên mới đánh người khác, gây ra chuyện hư hỏng như vậy.”

“Cô đừng nói bậy, tôi không có! Lý Phàm nói sẽ xử lý chuyện này, các người có thể chờ anh ấy giải quyết xong được không?” Ánh mắt van xin của Cố Họa Y nhìn về phía đám người Cố Thiệu Dũng.