Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 228: Tự thu xếp




Ken két.



Hoa Nhật Tâm xoay tay nắm cửa xuống phía dưới, phát ra âm thanh giòn giã.



Hoa Nhật Tâm hít sâu một hơi, vung chân đá tung cánh cửa phòng VIP số 118, sau đó lao vào phòng VIP gào lên: “Tên khốn kiếp nào tăng giá với tôi!”



Nhân viên đang dọn phòng VIP nhìn Hoa Nhật Tâm kinh ngạc:



“Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh.”



Mặc dù cảm thấy Hoa Nhật Tâm rất buồn cười, nhưng nhân viên không dám biểu lộ ra chút nào.



Hoa Nhật Tâm nhìn phòng VIP chỉ có nhân viên, liền dùng hai tay vò đầu bứt tóc:



“Khốn kiếp! Tên khốn kiếp đáng chết đó đi đâu rồi! Người trong phòng VIP này đâu!”



“Vị trong phòng VIP này đã rời đi rồi, tôi cũng không biết anh ta đã đi đâu.”



Nhân viên nói một cách yếu ớt.



Hoa Nhật Tâm nắm lấy cổ áo nhân viên lắc mạnh: “Cậu có biết hắn là ai không? Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết!”



“Xin lỗi thưa anh, tôi không có nhìn thấy anh ta. Quản lý bảo tôi đến dọn dẹp.”



Nhân viên nhìn Hoa Nhật Tâm có chút hoảng sợ, lo lắng Hoa Nhật Tâm sẽ làm mình bị thương.



Hoa Nhật Tâm đẩy nhân viên ra, đảo mắt nhìn quanh phòng VIP, bực mình đang muốn rời đi.



Lúc xoay người, Hoa Nhật Tâm liếc nhìn qua bàn thì nhìn thấy một bảng số được vứt tùy tiện ở góc bàn.



Hoa Nhật Tâm nhíu mày, đi tới cầm lấy bảng số lên: “Cái này là do người trong phòng VIP này để lại?”



“Chắc, chắc là vậy.”



Nhân viên vội vàng nói.



Hoa Nhật Tâm dán mắt nhìn kỹ vào bảng số một lúc, sau đó nhắm mắt nhớ lại, hình như trên người Lý Phàm đeo bảng số này.



Leng keng.




Bảng số tuột khỏi đầu ngón tay Hoa Nhật Tâm rơi xuống đất, vang lên âm thanh lanh lảnh.



Là Lý Phàm?



Người tăng giá theo anh ta là Lý Phàm?



Người ra giá 210 tỷ ở phút cuối là Lý Phàm?



Hoa Nhật Tâm không ngừng tự hỏi bản thân, nhưng không thể nghĩ ra câu trả lời.



Hoa Nhật Tâm chán nản như mất hồn, rời khỏi hội trường đấu giá cùng nhiều câu hỏi nghi ngờ.







Đấu giá được sợi dây chuyền phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá, Lý Phàm trở về nhà, lòng tràn đầy vui mừng phấn khởi.



Vừa bước vào cửa, Lý Phàm đã nghe thấy tiếng nói chuyện sôi nổi trong phòng khách vọng đến, hình như trong nhà đang có khách.



Lý Phàm đi vào phòng khách liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh Vương Cẩn Mai, có sáu bảy phần trông giống Vương Cẩn Mai.




“Cậu còn không tới đây chào hỏi, ngơ ra đó tính làm đầu gỗ hay cây cột à. Đây là dì hai của Họa Y, cậu cũng gọi là dì hai đi.” Vương Cẩn Mai rũ mặt, tức giận trợn mắt nhìn Lý Phàm.



Nhà mẹ của Vương Cẩn Mai ở Hán Thành là một gia tộc nhỏ cũng không cho là quá mạnh. Hồi đó, cụ ông nhà họ Vương dựa vào chút quyền lực trong tay mà phát triển nhà họ Vương, cho tới nay, nhà họ họ Vương tạm thời được coi như là gia tộc cấp ba ở Hán Thành.



Nhà họ Vương ở thế hệ của Vương Cẩn Mai có hai trai và hai gái, bốn người con. Vương Cẩn Mai đứng chót nhất trong nhà, phía trên có anh cả, chị hai và anh ba. Người đến hôm nay là Vương Lam, chị hai của Vương Cẩn Mai.



“Chào dì hai.”



Lý Phàm đi tới trước mặt Vương Lam và nói.



“Ồ, đây chính là cái cậu Lý gì đấy à. Em gái, con rể của em có phải làm ở làm đẹp kia? Đàn ông đàn ang sao có thể ăn nằm chờ chết thế chứ.”



Vương Lam nhìn Lý Phàm khinh thường và nói ra những lời vô cùng khó nghe.



Sắc mặt Vương Cẩn Mai đột nhiên tối sầm lại, giọng căm ghét: “Lý Phàm, cậu không thể làm chút việc của người sao, đêm hôm còn rảnh rỗi đi đâu chơi bời lêu lỏng? Cậu muốn chọc tức tôi phải không?”



Vương Lam kéo tay Vương Cẩn Mai, cười nói: “Em gái, em đừng tức giận, kẻo bị chọc tức ảnh hưởng đến cơ thể sẽ không tốt. Duyên số đều là số kiếp, không thể cưỡng cầu. Coi bộ, Họa Y nhà muội số kiếp không tốt, đụng phải một người ham ăn biếng làm như vậy.”




Lý Phàm liếc nhìn Vương Lam rồi lặng lẽ đi đến bên cạnh Cố Họa Y ngồi xuống.



Vương Lam cười chế nhạo, nói: “Nhìn xem con rể này của em, không có chút khí khái gì của đàn ông, dáng vẻ chỉ ăn nằm chờ chết. Sắp tới đại thọ 70 của ba chúng ta rồi, đến lúc đó em đừng có mà dẫn theo đồ ăn hại như vậy đến tham dự, kẻo ba chúng ta nhìn thấy người như vậy sẽ tức đổ tâm bệnh nữa.”



“Em cũng biết ba chúng ta cả đời làm việc hành chính. Ông thích nhất là siêng năng cần mẫn, làm đến nơi đến chốn và ghét nhất là những thứ ăn hại chẳng làm nên trò trống gì. Đồ vô dụng như vậy em nên giữ ở nhà mà từ từ nuôi dưỡng, chị nhìn thấy những con sâu gạo như vậy là đã chán ghét.”



Sắc mặt Cố Họa Y trở nên khó coi, nếu không phải người trước mặt là dì hai mình thì Cố Họa Y đã tranh luận lại một phen hẳn hoi.



Vương Cẩn Mai giận hết chỗ nói, vốn nhìn thấy Lý Phàm đã bực dọc, bây giờ lại nghe chị hai nói như vậy, nhìn Lý Phàm càng tăng thêm sự tức giận.



“Em gái, em xem con gái Chu Thúy Hoa của chị tìm con rể kìa, đúng là người khôn khéo, giỏi giang, tiền lương hàng năm đến vài tỷ. Ngày lễ ngày tết đều tặng đồ tốt thượng hạng cho nhà chị, tặng cả một rương rượu Mao Đài, nhà chị uống không hết nên phải đem đi biếu người thân, bạn bè.”



Vương Lam nói đến con gái và con rể của mình, vẻ mặt rất tự hào và liếc nhìn vẻ mặt phát cáu tái xanh của Vương Cẩn Mai, lại càng cười đắc ý.



Vương Cẩn Mai phát bực không nói nên lời, lúc này cho dù mắng chết Lý Phàm cũng chẳng sao.



“Em gái, em cũng đừng tức giận. Nghe chị nói, Họa Y nhà em xinh đẹp như vậy, chỉ cần ly hôn với tên ăn hại này, sau này muốn tìm một người đàn ông thành đạt để tái hôn cũng hoàn toàn dễ dàng. Em nói xem, sao em không khuyên giải chúng nó ly hôn chứ.”



“Họa Y, con cũng đừng trách dì hai nói khó nghe. Dì hai như vậy cũng là vì nghĩ tới tương lai sau này của con. Con đi theo tên bất tài vô dụng này, sau này làm sao có thể có cuộc sống tốt. Nhanh chóng ly hôn với cậu ta, dì hai thu xếp giúp con một người tốt. Con rể kia của dì cũng chính do dì quyết định cho em họ con đó.”



Vương Lam khoe khoang, cảm thấy nở mày nở mặt vô cùng vẻ vang.



“Cảm ơn dì hai, nhưng không cần đâu, tình cảm giữa con và Lý Phàm rất tốt. Về phần anh ấy làm gì, không quan trọng.” Cố Họa Y cúi đầu nói.



“Con bé này, sao con cứ cố chấp đeo gông vào người vậy, đồ vô dụng này thì có gì tốt. Nghe lời dì hai khuyên, chỉ cần ly hôn, sau này tìm một người thành đạt để gả, tha hồ hưởng thụ vinh hoa phú quý, sơn hào hải vị ăn không hết, đến ba mẹ con cũng được thơm lây.”



“Chúng con thực sự không để ý tới, hơn nữa, con cũng không muốn Xuyến Xuyến không có ba ruột.”



Cố Họa Y bướng bỉnh nói.



“Dì hai sẽ không hại con đâu. Đồ vô dụng này có gì phải luyến tiếc, sau này gả cho một người thành đạt, Xuyến Xuyến cũng có thể có một cuộc sống tốt hơn. Ít nhất có được sự giáo dục và điều trị tốt nhất mà tên vô dụng này không thể cung cấp cho Xuyến Xuyến.”



Cố Họa Y nghe không nổi nữa, kéo Lý Phàm đứng dậy: “Dì hai, tình cảm giữa con và Lý Phàm rất tốt, dì không cần nói đến chuyện ly hôn nữa. Chúng con sẽ không ly hôn đâu.”



Nhìn thấy Cố Họa Y kéo Lý Phàm trở về phòng, trên mặt Vương Lam hiện lên đầy cảm xúc phức tạp, bao gồm xấu hổ, không vừa lòng và ấm ức thay.



“Em gái, lòng tốt của chị bị cho là lòng lang dạ thú, được rồi, chị cũng không ở lại đây thêm chướng mắt nữa. Gia đình các người, các người tự thu xếp đi.”