Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 22: THÚ NHẬN




“Cậu cái gì mà cậu! Im lặng cho tôi, ở đây khi nào tới lượt cậu nói chuyện?”



Lúc này Vương Cẩn Mai tức giận xông vào, chỉ vào mũi Lý Phàm chửi bới, ánh mắt đầy hận thù.



Tên vô dụng này, còn muốn nói cái gì nữa, còn chưa đủ mất mặt sao?



Ông Cố không muốn vấn đề này day dưa nữa, nói: “Được rồi, bây giờ đã ký được hợp đồng rồi, các anh chị em con phải cùng nhau thực hiện, đây là cơ hội để gia đình họ Cố trở thành tầng lớp thượng lưu ở Hán Thành, các con phải làm việc chăm chỉ, không được trì trệ, hiểu không? ”



Cố Tuấn Hào nói, “Được rồi, ông nội, con chắc chắn không làm ông thất vọng.”



Cố Bội Sam cũng gật đầu.



“Họa Y, còn con thì sao?” Ông cố quay đầu lại, sắc mặt có chút khó coi.



“Con biết rồi, ông nội.” Cố Họa Y trả lời.



Sau đó ông Cố mới gật đầu, và nói vài lời với mọi người, chuẩn bị rời đi.



Đại sảnh sôi động hẳn lên vì nhà họ Cố đã ký được Hợp đồng với tập toàn Vinh Khang.



Nhưng, đột nhiên, một giọng nói không hòa nhã cho lắm phá vỡ bầu không khí này.



“Ông nội, nếu con nhớ không lầm, lần trước Họa Y và Cố Tuấn Hào đánh cược rằng, nếu cô ấy ký được hợp đồng, thì vị trí phó tổng công ty sẽ thuộc về cô ấy.”



Lý Phàm ngồi bên cạnh Cố Họa Y, khi nhìn thấy Cố Họa Y ngồi xuống, trong lòng cảm thấy rất thương xót.



Rầm!



Cố Tuấn Hào đột nhiên đập bàn, chỉ vào Lý Phàm mà gầm lên: “To gan! Lý Phàm, đây là bữa tiệc giữa năm của nhà họ Cố chúng tôi, người ngoài như ccaauj, có quyền gì mà can thiệp!”



Tất nhiên là Cố Tuấn Hào nhớ, nhưng anh ta sẽ không đề cập đến!



Thiết nghĩ, Cố Họa Y cũng sẽ không đề cập đến!



Dù sao, nguồn gốc của hợp đồng này vẫn chưa rõ ràng, và có thể Cố Họa Y đã lấy được nó thông qua những thủ đoạn bẩn thỉu.





“Đúng vậy, Lý Phàm, anh không đi soi lại xem bản thân là thứ gì, lại ba lần bốn lượt đối đầu với Cố Tuấn Hào, có phải anh không xem nhà họ Cố tôi ra gì!” Cố Bội Sam phản bác lại bằng giọng điệu sắc lạnh.



Vương Cẩn Mai càng tức giận, xông lên cho Lý Phàm ăn một bạt tai, quát tháo: “Lý Phàm, cậu cút cho tôi, ở đây không có chuyện của cậu!”



Tuy nhiên, cái tát này của bà ta không thành công.



Bởi vì, Cố Họa Y im lặng nãy giờ, lúc này đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Cẩn Mai, nói: “Mẹ, đủ rồi, Lý Phàm là chồng của con!”



Vương Cẩn Mai cũng sững sờ, không ngờ, con gái mình lại bênh vực một tên vô dụng.



“Họa Y, con… con điên rồi, sao con lại nói giùm tên vô dụng này!”



Vương Cẩn Mai mặt đỏ tía tai, trừng trừng mắt nhìn đại ca.



Cố Họa Y lạnh lùng nhìn Cố Tuấn Hào, nói: “Lý Phàm nói đúng, nếu hôm nay tôi không thể ký được Hợp đồng với tập đoàn Vinh Khang, có lẽ tôi đã bị mấy người đuổi khỏi công ty họ Cố rồi. Bây giờ, tôi đã lấy được bản Hợp đồng này, vị trí phó tổng, đương nhiên là của tôi.”



Sau đó, Cố Họa Y quay lại nhìn ông Cố, và nói: “Ông ơi, ông có hứa qua đó.”



Ông Cố nắm chặt cây nạng trong tay, lông anh lạnh băng, hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này nên bàn bạc lại!”



Nói xong, ông Cố không ở lại nữa, xoay người rời khỏi sảnh phụ.



“Ông ơi!” Cố Họa Y lo lắng!



Tuy nhiên, ông Cố không hề dừng lại.



Cố Tuấn Hào điên cuồng chế nhạo: “Haha, Cố Họa Y, thế nào, bây giờ đau lòng lắm phải không?”



“Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có giành được hợp đồng với Tập đoàn Vinh Khang, thì vị trí phó tổng cũng không thuộc về cô! Tôi mới là cháu đích tôn của nhà họ Cố, tôi mới là người kế thừa tương lai trong lòng ông nội! Người đứng đầu nhà họ Cố, cũng nhất định là tôi.”



Nói xong, Cố Tuấn Hào dẫn theo một nhóm họ hàng nhà họ Cố rời đi.



“Ông nội và những người khác sao có thể như thế được!” Cố Họa Y đau khổ.




Rõ ràng đã thống nhất từ trước, bây giờ ông ta lại nuốt lời.



Lý Phàm ngồi sang một bên, nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lạnh giá.



Nhà họ Cố, nhận thức quá hạn hẹp.



Sự tranh giành lợi ích và đấu đá này, quả thực không ra gì.



“Họa Y, vị trí phó tổng sớm muộn gì cũng thuộc về em.” Lý Phàm nghiêm túc nhìn Cố Họa Y.



Cố Họa Y quay mặt lại, khuôn mặt giàn giụa nước mắt hỏi, “Thật sao?”



Lý Phàm gật đầu nói: “Thật!”



Bây giờ, anh là cậu ấm của Long Môn.



Một nhà họ Cố nhỏ bé, chỉ cần đưa tay là có thể tiêu diệt, đừng nói chức phó tổng, cho dù là người đứng đầu nhà họ Cố, anh ta cũng có thể giành được cho Cố Họa Y!



“Bỏ đi, anh còn có thể làm gì? Trước mặt nhiều người như vậy, ông nội vẫn nuốt lời.” Cố Họa Y quệt nước mắt, nở một nụ cười gượng gạo.



Sau đó, cô nhìn má của Lý Phàm, cúi đầu xin lỗi nói: “Em xin lỗi, vừa nãy em đã tát anh, sau này em sẽ đền lại cái tát này cho anh.”




Lý Phàm hoảng hồn, một cái tát cũng phải trả sao?



Sau đó, Cố Họa Y đứng dậy và rời khỏi sảnh phụ.



Lý Phàm cũng đi theo.



Khi trở về nhà, Vương Cẩn Mai gạt hết bực bội trong bữa tiệc, tỏ ra rất phấn khích và vui mừng nói: “Ôi, con gái thật tài giỏi, ký được hợp đồng với tập đoàn Vinh Khang, hợp đồng béo bở như vậy, nhà chúng ta, có hy vọng rồi.”



Cố Thiệu Huy đang ngồi trên ghế sô pha, pha trà ấm, mỉm cười không nói gì.



“Này, Thiệu Huy, ông nói lão già này là có ý gì? Lần trước đã thống nhất Họa Y ký được hợp đồng thì cho nó ngồi ghế phó tổng, bây giờ nuốt lời là sao?”




Đột nhiên, Vương Cẩn Mai nhớ lại bữa tiệc tối nay, trong lòng cảm thấy bất mãn.



Thiệu Huy thở dài nói: “Bà không thấy sao? Vị trí phó tổng, lão già đã định giao cho Cố Tuấn Hào từ lâu rồi, Họa Y nhà mình không có hy vọng đâu. Dù sao, công ty thuốc Vân Sinh sau này cũng giao lại Cố Tuấn Hào.”



“Làm vậy sao được! Rõ ràng đồng ý ở trước mặt nhiều người, sao lại có thể nuốt lời.” Vương Phi sốt ruột.



“Vậy thì bà đi nói chuyện với lão già đi.” Cố Thiệu Huy nói.



Điều này……



Vương Cẩn Mai đột nhiên không còn bực tức, bà ta làm sao dám nói lý luận với lão già.



Sau hơn một giờ, Cố Họa Y và Lý Phàm lần lượt trở về nhà, bọn họ vừa từ bệnh viện trở về, đêm nay Lý Phàm còn phải vào trông bệnh..



Sau khi nhìn thấy con gái trở về, Vương Cẩn Mai phấn khởi bước tới, đẩy Lý Phàm ra rồi vui vẻ nói: “Họa Y, con gái yêu của mẹ, con thật sự là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta, con ký được Hợp đồng với Tập đoàn Vinh Khang, mẹ vui mừng thay cho con.”



Cố Họa Y đã nghĩ tới chuyện này từ lúc trên đường trở về, cô và Vinh Tổng Vinh Bân chưa bao giờ gặp nhau, cô còn không biết hợp đồng này lấy ở đâu ra.



“Mẹ, con thực sự không ký được hợp đồng này.” Cố Họa Y quyết định nói sự thật.



“Cái gì, không phải con ký được? Vậy thì ai?” Vương Cẩn Mai cũng ngẩn người, Cố Thiệu Huy cũng vểnh tai lên.



Lý Phàm lắc đầu, Cố Họa Y quá ngây thơ quá hiền lành.



Vương Cẩn Mai khi nhìn thấy Lý Phàm lắc đầu, rất không hài lòng, lạnh lùng nói: “Cậu lắc đầu cái gì, sao nào, chẳng lẽ hợp đồng này là cậu tìm về? Tại bữa tiệc, cậu nói năng nhảm nhí, tôi còn chưa kiếm cậu tính sổ!”



Nghe vậy, Cố Họa Y cũng chợt bừng tỉnh, quay đầu nhìn Lý Phàm, nghiêm túc hỏi: “Lý Phàm, lần trước anh nói với em rằng bản hợp đồng này sẽ thuộc về em, hôm nay Vinh Tổng đích thân đem Hợp đồng qua, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”



“Cái gì, Lý Phàm tên vô dụng này nói qua câu này sao?” Vương Cẩn Mai vẻ mặt hoài nghi.



Lý Phàm nhìn những ánh mắt nghi ngờ mà ba người họ dành cho mình, và anh suy nghĩ, chẳng lẽ, thú nhận?