Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 16: AI DÁM VÔ LỄ




Sắc mặt Lý Phàm lạnh lùng, ngữ khí âm trầm, thần sắc nghiêm nghị, cả người đều tỏa ra một cỗ sát cơ sắc bén!



Bạch Tuyết Nhi cũng run lên, không tự giác lùi lại sau hai bước!



Tên này rốt cuộc là sao thế?



Trên người sao lại có khí thế khủng khiếp như này!



Vậy mà so với Hầu gia còn đáng sợ hơn!



Hơn nữa, loại khí thế tiến thẳng lên trời này, đáng sợ không phải chỉ là một chút, đè nén người ta không thở được!



Ảo giác sao?



Thằng nhóc này, rốt cuộc là ai?



Bạch Tuyết Nhi nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng, hừ một tiếng: “Cô Tần, tên mặt trắng nhỏ mà cô dẫn theo này, xem ra còn khá lợi hại, cậu ta lẽ nào không biết đây là địa bàn của Hầu gia sao?!”



Tần Tư Hạ mỉm cười nhàn nhạt.



Hầu Nguyên Dũng?



Vậy thì như thế nào chứ!



Ở trước mặt anh Lý này, tất cả người trong thiên hạ đều là con kiến, không việc gì phải sợ hãi!



Đừng nói là Hầu Nguyên Dũng, cho dù là Thiên gia Sở Trung Thiên, nhìn thấy anh Lý này, cũng phải cung kính!



“Bạch Tuyết Nhi, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, mau chóng dẫn chúng ta qua đó, nếu không hậu quả tự chịu!”



Tần Tư Hạ đã nói đến mức này rồi, về sau xảy ra chuyện gì, hoàn toàn là Bạch Tuyết Nhi tự tìm lấy!



Hơn nữa, Tần Tư Hạ cũng không kiên nhẫn nữa, bởi vì cô có thể cảm nhận được Lý Phàm bên cạnh, cả người tỏa ra sát ý ngập trời!



Tần Tư Hạ trước nay luôn trầm ổn, lúc này vậy mà trực tiếp xoay người, đi đến trước quầy bar, cầm một chai rượu đập vỡ, sau đó kề của cổ của Bạch Tuyết Nhi!



“Bạch Tuyết Nhi, đừng khiêu chiến lòng nhẫn nại của tôi!” Tần Tư Hạ quát.



Bạch Tuyết Nhi mặt mày giật giật, gương mặt xinh đẹp mau chóng trắng bệch, mí mắt nheo lại, nhìn chằm chằm cái mảnh mai kề sát ở cần cổ của mình, ừng ực nuốt nước bọt.



“Tần Tư Hạ, cô đừng có mà quá đáng! Nơi này là địa bàn của Hầu gia, không phải họ Sở!” Bạch Tuyết Nhi siết chặt nắm đấm mà quát.



Tần Tư Hạ đẩy mảnh chai trong tay lên sát hơn, cần cổ trắng ngần của Bạch Tuyết Nhi trực tiếp cứa rách, rỉ ra máu, cô ta lạnh lùng nói: “Hỏi lại một lần nữa, người ở đâu?!”



Lần này đã dọa chết Bạch Tuyết Nhi rồi!



Cô ta trước giờ chưa từng thấy Tần Tư Hạ nổi giận như thế, lẽ nào là vì tên mặt trắng nhỏ trước đó?



Anh rốt cuộc là ai?!



“Chị Bạch!”



Lúc này, mười mấy tên đàn em nhìn thấy cảnh này thì đều vây lại, người nào người nào nấy đều hung dữ, vây Tần Tư Hạ và Lý Phàm ở bên trong.



Chỉ cần Bạch Tuyết Nhi ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể đánh hai người này ra!



Tình thế đột ngột phát sinh, nhiệt độ trong sảnh hạ xuống!



Tuy nhiên.



Lý Phàm bị mười mấy tên côn đồ vây lại, lúc này sắc mặt lạnh nhạt, không chút sợ hãi, ngược lại, trong đồng tử sâu thẳm của anh tỏa ra hàn màng từ trong xương cốt!



Lửa giận gần như phun trào đó khiến mười mấy tên côn đồ này nhìn mà e ngại!



Khủng bố!



Khí thế thật khủng bố!



Tần Tư Hạ liếc nhìn những tên côn đồ xung quanh, cười ha hả, nói: “Sao hả, lấy nhiều hiếp ít sao? Hay là xem Thiên gia của chúng tôi là qua hồng mềm? Đừng quên Thiên gia đã nói gì, tất cả tránh ra cho tôi!”



Sở Trung Thiên đã từng nói, dám bắt nạt người của anh ta, diệt cả nhà!



Sắc mặt của Bạch Tuyết Nhi hết xanh lại trắng, cả người run bần bật, cắn răng, tức giận nói: “Lui xuống!”



“Chị Bạch, cái này…” Một người không hiểu nói.



Bốp!



Bạch Tuyết Nhi bước tới tát một cái, quát: “Tất cả lui xuống cho tôi!”



Sau đó, mười mấy tên côn đồ, sau đó lùi về sau vài bước.



Sau đó, sắc mặt của Bạch Tuyết Nhi bất thiện nhìn chằm chằm Tần Tư Hạ, nói: “Tần Tư Hạ, cô thật sự muốn đi vào? Tôi nói trước, cậu chủ bên trong đó, tuyệt đối không phải là người cô có thể chọc nổi đâu! Hơn nữa, cho dù là Thiên gia đến rồi, cũng không nhất định dám chọc giận!”




Cặp lông mày tuyệt đẹp của Tần Tư Hạ nhíu lại, nhìn sắc mặt của Bạch Tuyết Nhi, dường như không giả.



Lẽ nào, người bên trong thật sự rất có thế lực?



Cô ta ngẩng đầu nhìn Lý Phàm, lại phát hiện, đối phương không có chút sợ hãi.



Cũng đúng.



Có anh Lý ở đây, Hán Thành, không có ai dám làm càn ở trước mặt anh!



Suy nghĩ đến đây, Tần Tư Hạ lạnh giọng nói: “Đừng nói nhảm, dẫn đường!”



Bạch Tuyết Nhi cười lạnh, cũng không nói gì nhiều, xoay người lắc hông mà đi.



Lý Phàm đi theo đằng sau.



Anh bây giờ nôn nóng sắp chết rồi, đã trì hoãn lâu như thế, Cố Họa Y sẽ không xảy ra chuyện chứ!



Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, anh nhất định san bằng nơi này, san bằng Hán Thành!



Tất cả mọi người, đều phải đền tội cho cô!



Cùng lúc này, Tần Tư Hạ đi theo đằng sau Bạch Tuyết Nhi đã lén lút gửi tin nhắn cho Sở Trung Thiên.



Rất nhanh, bọn họ đến trước cửa phòng bao xa hoa nhất của câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, cả cánh cửa đều được mạ vàng, đầu rồng đuôi phượng, rất có khí thế!



Lý Phàm nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhấc chân, đạp mạnh vào cánh cửa lớn!



Rầm!



Cánh cửa lớn bị đạp ra!



Bạch Tuyết Nhi sững người, không ngờ tên mặt trắng nhỏ này lại liều lĩnh như thế, đây không phải là tìm chết sao!



Cậu chủ bên trong kia cho dù đến Hầu gia cũng phải kiêng rè.



Trong phòng bao, ánh đèn mờ ảo.



Lý Phàm bước vào, ánh mắt quét quanh.




Cố Họa Y ở đâu?



Cô ở đâu?!



Đột nhiên!



Trong phòng bao một giọng nói rất không vui vang lên: “Tần Tư Hạ, nơi này không phải là chỗ của Sở Trung Thiên, cô dẫn người dẫn vào như thế, có phải là không đặt Hầu Nguyên Dũng tôi vào trong mắt không hả!”



Trên sô pha, một người đàn ông uy nghiêm, hút xì gà, trên người mặc bộ vest màu xanh, mặt chữ điền, ánh mắt hung dữ, cả người tỏa ra ý lạnh!



Hầu Nguyên Dũng, ông chủ của câu lạc bộ Bách Lệ Nhân!



Cũng là một trong bốn đại ca ngầm của Hán Thành!



Thực lực thông thiên, thủ đoạn tàn nhẫn, tung hoành ở Hán Thành mười mấy năm.



Ở trong giới rất nổi tiếng.



Đôi mắt hung ác của anh ta, âm trầm nhìn chằm chằm Tần Tư Hạ, trực tiếp phớt lờ Lý Phàm xông vào.



Tần Tư Hạ không hổ là tâm phúc của Sở Trung Thiên, người phụ nữ này rất có phong vị, anh ta rất thích!



Hầu Nguyên Dũng sớm đã có hứng thú với loại phụ nữ như Tần Tư Hạ, càng là đàn ông thì càng muốn chinh phục, loại phụ nữ giàu lại có tính khiêu chiến này, đủ cay!



Trong phòng bao chia thành hai khu vực, một khu còn lại được các tấm rèm che kín.



Hầu Nguyên Dũng biết câu lạc bộ của mình có một vị khách quý đến, bèn đích thân đến đây bồi rượu.



Tần Tư Hạ mặt mày lạnh lùng mở miệng: “Hầu gia, chúng ta là đến tìm người.”



Vào lúc này, đột nhiên!



Một tiếng kêu thảm thiết từ đằng sau bình phong truyền tới, rõ ràng là rất uất ức và đau khổ: “Á, cút ra, đừng chạm vào tôi, cứu mạng…”



Cố Họa Y!



Lý Phàm trong nháy mắt cơn giận bùng nổ, hai mắt đỏ ngầu, thuận theo âm thanh đi tới, nhìn thấy đằng sau tấm bình phong đó, hai bóng người đang lay động.



Một người đàn ông với nụ cười dâm đãng, đang bạo hành với Cố Họa Y, xé rách quần áo của cô một cách thô lỗ, bên cạnh còn đặt máy quay.



“Fuck! Dừng lại cho tôi!”




Lý Phàm đột nhiên bùng phát, rồng có vẩy ngược, chạm vào ắt phải chết!



Trong phút chốc, anh hóa thành ma quỷ, mang theo lửa giận ngập trời, cầm chai rượu trên bàn, gầm một tiếng, bước vài bước tới!



Hầu Nguyên Dũng hoàn toàn không phản ứng kịp, nhìn thấy một bóng người lướt qua như gió từ bên cạnh mình qua!



Người này là ai?



Vậy mà dám động thủ ở trước mặt anh ta?



Anh ta chính là Hầu Nguyên Dũng, Hầu gia của Hán Thành, ai gặp mặt cũng phải cung kính gọi một tiếng Hầu gia, nhưng tên nhóc này, vậy mà dám ở trước mí mắt anh ta động thủ!



Không đợi anh ta kịp phản ứng!



Đằng sau, choang!



Âm thanh vỡ vụn!



Chai rượu trong tay Lý Phàm trực tiếp đập mạnh vào đầu của người đàn ông đó, trong nháy mắt vỡ ra!



Máu tươi cùng rượu chảy xuống sàn!



“Á!”



Một tiếng kêu thảm thiết, vang vọng khắp cả phòng bao!



Vinh Thường Uy ôm lấy đầu, rụi đầu ngã ra đất, máu từ trong kẽ tay của anh ta mà chảy ra, rất dọa người!



Lý Phàm từng bước đi tới, dứt lấy chiếc rèm cửa bên cạnh, che đậy chỗ quần áo rách nát trên người Cố Họa Y, ôm chặt cô vào trong lòng, an ủi: “Họa Y, anh đến rồi, không sai, anh đến rồi.”



Vẫn may, bản thân chạy đến kịp, Cố Họa Y thề chất bản vệ giới hạn cuối cùng của mình.



Cố Họa Y lúc này từ trong cơn hoảng loạn cực độ, liều mạng kêu gào, nước mắt rơi ra, cắn chặt vào cánh tay Lý Phàm!



Đau đến xé lòng!



Lý Phàm cắn răng chịu đựng, vẫn ôm chặt lấy Cố Họa Y, lửa giận trong lòng sắp đốt sạch chỗ này.



“Lý… Lý Phàm…”



Cố Họa Y thút thít, mặt mày hoảng hốt, ngẩng đầu lên, nước mắt đong đầy, sau đó rơi vào hôn mê.



Tần Tư Hạ lúc này chạy tới, nhìn thấy một màn này, khẩn trương nói: “Anh Lý, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện trước đã.”



Lý Phàm gật đầu, đứng dậy, vòng tay qua eo bế Cố Họa Y theo kiểu công chúa, xoay người muốn rời khỏi.



Vào lúc này, Hầu Nguyên Dũng bỗng đập vỡ chiếc ly trong tay xuống đất, trầm giọng quát: “Tôi xem hôm nay ai dám đi!”



Sắc mặt Lý Phàm âm trầm, động tử co rút, hận ý trên người đã sắp không khắc chế được nữa rồi!



Không đợi anh ta mở miệng, Tần Tư Hạ nghiêm nghị mở miệng nói: “Hầu gia, chuyện này ngày hôm nay, là Thiên gia bảo tôi tới, anh đây là muốn đối đầu với Thiên gia?”



Sắc mặt của Hầu Nguyên Dũng tối sầm lại, anh ta quả thật không dám đối đầu với Sở Trung Thiên.



Nhưng, cậu Vinh ở địa bàn của anh ta bị người ta đánh, chuyện này truyền ra ngoài, Hầu Nguyên Dũng anh ta ở Hán Thành không thể đứng vững được rồi!



“Giỏi lắm! Tôi xem hôm nay ai dám đi ra khỏi phòng bao này một bước!”



Vinh Thường Uy lúc này ôm đầu chảy máu, lảo đảo bước đi, từ sau tấm bình phong đi ra, sắc mặt vặn vẹo gằn lên: “Hầu Nguyên Dũng, bắt toàn bộ bọn họ lại cho tôi, tôi muốn giết từng người một!”



Hầu Nguyên Dũng lập tức nịnh hót chạy tới, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Cậu Vinh, bọn họ là người của Sở Trung Thiên.”



Vinh Thường Uy tức giận, quát: “Con mẹ nó, Sở Trung Thiên là cái thá gì?! Ông đây muốn anh bắt hết bọn họ lại!”



Lời vừa dứt!



Rầm!



Cửa phong bao nửa mở lần nữa bị người ta đá ra!



Sau đó, một người dẫn theo mười mấy tên côn đồ mặc vest đen xông vào!



Mặt mày ai ai cũng nghiêm nghị, cả người đều là hàn ý!



Sắc mặt của Hầu Nguyên Dũng đanh lại, trán cũng xuất hiện lớp mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm về phía cửa chính.



Sau đó, một bóng người cao to như quả núi, mặc vest trắng sang trọng, mang chiếc mũi màu trắng, trong miệng ngậm một tẩu thuốc màu vàng, rảo bước, ở dưới ánh mắt của mọi người đi vào.



“Ai dám vô lễ với cậu Lý, chính là cùng Sở Trung Thiên tôi là địch!”