Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 140: Xem ai lợi hại hơn




“Đậu má, phế vật Lý, ai cho anh dũng khí như: thế, lớn lối như vậy, còn nói Tổng giám đốc Hoa không làm được thì anh làm, đúng là trò cười cấp quốc tế”



Hứa Man chủ động nhảy ra chế giêu Lý Phàm.



Đây chính là cơ hội tốt để ôm đùi Hoa Nhật Tâm, chỉ cần anh ta có ấn tượng tốt về mình, sau này nói không chừng có thể nhảy việc sang công ty đầu tư Đỉnh Hâm Vương Cẩn Mai đưa tay đoạt lấy nước và đồ ăn vặt trong tay Lý Phàm, thở phì phò nói: “Ngồi sang một bên cho tôi, ở đây không còn chuyện của cậu nữa, nếu cậu còn nói lung tung, tôi sẽ đánh gãy răng cậu!”



Hoa Nhật Tâm híp mất nhìn Lý Phàm, ra vẻ rộng lượng nói: “Thím à, để kẻ vô dụng này ở lại dọn rác đi, nhặt vỏ hạt dưa hay thu bao nilon gì đó, chúng ta không thể làm ô nhiêm môi trường được”



“Vân là Nhật Tâm nói đúng! Đồ ăn hại kia, cậu mau ngồi xuống nhặt rác đi, chờ lát nữa đừng quấy rây Nhật Tâm trao đổi với người của công ty đầu tư”



“Nếu anh ta có thể xử lý được, chó cũng không ăn phân nữa”



Lý Phàm bỏ lại một câu, sau đó xoay người đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn Hoa Nhật Tâm đang tức điên “Nhật Tâm, cháu đừng nóng giận, chờ xử lý xong chuyện này rồi, thím sẽ xử lý cậu ta giúp cháu”



Vương Cẩn Mai kéo Hoa Nhật Tâm khuyên một câu, không muốn chậm trễ chuyện chính vì Lý Phàm Không bao lâu sau, tống thanh tra cúa công ty đầu tư đi tới như một tên trộm “Anh là Tổng giám đốc Hoa?”



Tổng thanh tra thấp giọng hỏi “Tôi là Hoa Nhật Tâm của công ty đầu tư Đỉnh Hâm, công ty các người sao thể, cho dù đầu tư tiên lời có vấn đề thì ít nhất cũng phải trả lại tiền vốn chứ”



Hoa Nhật Tâm vô cùng khí thể nói “Tiên vốn… cũng không nói là không trả, không phải bảo họ chờ điện thoại sao? Chúng tôi nhất định sẽ giải quyết thích đáng”



Tổng thanh tra nói bảng giọng thoái thác.



“Như thể sao được, ít nhất anh phải cho một thời gian cụ thể chứ? Bảo chúng tôi chờ, vậy phải chờ đến khi nào, nếu như các người bỏ trốn đi mất, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ.”





Vương Cẩn Mai bất mãn nói Tổng thanh tra không quan tâm tới Vương Cẩn Mai, chỉ nhìn Hoa Nhật Tâm. Lần này mạo hiểm ra đây cũng vì nể mặt Hoa Nhật Tâm.



“Người anh em à, tôi cũng biết chút mánh khóe của các người, anh xem thế này nhé, chỉ cần anh trả tiền lại cho mấy thím đây, Hoa Nhật Tâm tôi sẽ bảo.



đảm tương lai cho anh, thế nào?”



Hứa Man nghe vô cùng hâm mộ, rất muốn hét lên một tiếng tôi cũng muốn tương lai.



“Định mệnh, đây chính là lời hứa hẹn tương lai của Tổng giám đốc Hoa, anh chỉ cân đồng ý thôi, sau này nhất định sẽ ăn sung mặc sướng, chút chuyện nhỏ này một tổng thanh tra như anh nhất định có thể làm được”



Hứa Man phụ họa nói Lý Phàm dùng ánh mát lạnh lùng nhìn đám người Hoa Nhật Tâm vây quanh tên tổng thanh tra kia Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thâm những người này phải ngu đến mức nào mới có thể cảm thấy tên kia có thể giúp trả lại tiền.



Hoa Nhật Tâm ở trong đám người liếc mát nhìn Lý Phàm, thấy vẻ mặt của anh thì cười trào phúng, nghĩ mình không thể đàm phán được sao? Nhưng chỉ cần tổng thanh tra này không phải đồ ngốc, thì nhất định sẽ giúp đỡ trả lại tiền vốn, khi đó anh ta có thể giảm chết Lý Phàm.



Ánh mắt của Lý Phàm và Hoa Nhật Tâm giao nhau giữa không trung, hai người nhanh chóng đảo mắt, giống như một hồi giao tranh bằng ánh mắt: Tổng thanh tra trâm ngâm một lát, cười khổ nói: “Tổng giám đốc Hoa, tuy räng tôi rất động lòng, nhưng cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lôi, nguồn tài chính ở đầu tỏi cũng không biết, cho nên thật sự không giúp gì được”



Hoa Nhật Tâm biến sắc, không đợi đám người Vương Cẩn Mai phản ứng lại được, anh ta đã kéo tổng thanh tra sang một bên, thấp giọng hỏi: “Người anh em, ông chủ của các người là ai? Sao lại khó nhắn như vậy, ngay cả tôi cũng không nể mặt”



“Ông chủ công ty chúng tôi chỉ là người đại diện trên sân khấu, ông chủ lớn sau lưng là Lư Minh Sinh.



Nếu Tổng giám đốc Hoa muốn lấy lại được tiền, vậy phải xem anh có bản lĩnh thông thiên không đã, cáo từ, Tổng thanh tra bỏ lại một câu, sau đó lập tức đi ra ngoài, không dám dừng chân thêm một giây nào.




Hoa Nhật Tâm trong lòng không ngừng chửi rủa, vô cùng kinh ngạc “Nhật Tâm, tình hình thế nào rồi, tổng thanh tra kia nói thế nào? Cháu đã nói với anh ta xong chưa, rốt cuộc chúng ta có thể lấy lại được tiền không?”



Vương Cẩn Mai lo lăng sốt ruột đuổi theo hói Đám người Trương Thúy Hoa cũng nhìn Hoa Nhật Tâm bằng ánh mắt trông mong, tất cả hi vọng đều cậy nhờ vào anh ta.



Hoa Nhật Tâm cười gượng hai tiếng, hơi xấu hổ nói: “Cháu đã bảo anh ta trở về liên lạc, cân một chút thời gian, nhưng vấn đề không lớn”



“Vậy à, văn là Nhật Tâm có bản lĩnh, xem ra lần này thím không tìm nhầm người, chúng tôi phải nhờ vào cháu rồi”



Vương Cẩn Mai cười nói Ánh mắt Hoa Nhật Tâm hơi mất tập trung, anh 1a suy nghĩ quan hệ giữa ba mình và Lư Minh Sinh, nếu nhờ ba mình ra mặt, Lư Minh Sinh chäc sẽ nể mặt vài phần.



Chỉ là không thể lập tức giái quyết vấn đề, không thể lấy khí thế sấm sét để vả mặt Lý Phàm, khiến Hoa Nhật Tâm hơi khó chịu trong lòng, Lý Phàm đi đến nơi đám người Vương Cẩn Mai đang ngồi, vô tư thu dọn vỏ hạt dưa túi nilon, cân nhắc có nên liên hệ với Sở Trung Thiên hay không. Xem thêm .



Khi Lý Phàm đang muốn nhặt một cái túi nilon lên, một chân Hứa Man giam lên nó.




Lý Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Man, lạnh mặt nói: “Không có mắt sao?”



“Ha ha, bây giờ Lý Phàm anh vân còn rất kiêu ngạo nhí, vừa rồi còn dám thách thức Tổng giám đốc.



Hoa cơ mà? Anh biết Tổng giám đốc Hoa là nhân vật nào không? Bây giờ người ta ra tay lấy lại tiền giúp mẹ vợ anh, có phải kẻ vô dụng như anh nên cúi đầu cảm ơn Tổng giám đốc Hoa hay không?”



Hứa Man không chỉ vì chê cười Lý Phạm, mà còn vì nịnh bợ Hoa Nhật Tâm, chỏ dựa kim cương tỏa sáng lấp lánh trước mắt thì đương nhiên anh ta phải cố ôm chặt rồi.




Trương Thúy Hoa nói theo: “Kéo thăng vô dụng đó tới đây, vừa rồi cậu ta còn dám tranh luận với Tống giám đốc Hoa, lúc này nhất định phải bắt cậu ta xin lỗi cậu Hoa”



Trương Thúy Hoa vừa nói vừa liếc nhìn Vương Cẩn Mai, nghĩ thâm để người ngoài Vương Cấn Mai mời đến xử lý con rể của mình một chút, sao trò hay này lại kích thích như vậy chứ?



Vương Cẩn Mai cũng không để ý, dù sao đã sớm muốn đổi con rẻ, nên để Lý Phàm biết khó mà lui sớm một chút là tốt nhất, lúc này bà ta còn ước gì mọi người cùng hùa vào sỉ nhục Lý Phàm “Đồ vô dụng kia, cậu không hiếu mọi người nói gì à? Mau lại đây xin lỗi Nhật Tâm đi!”



Vương Cẩn Mai lấy ra vẻ uy nghiêm của mẹ vợ.



Hoa Nhật Tâm vui đến không khép miệng lại được, đôi mät nhìn chăm chăm Lý Phàm, cứ như nhìn thấy cảnh Lý Phàm nhục nhã quỳ xuống trước mặt mình, có khi phải chụp một tấm ảnh để làm kỷ niệm nhỉ? Đó đúng là thời khác mang tính lịch sử!



“Tại sao tôi phải xin lôi anh ta, anh ta giúp các người lấy lại được tiền rôi sao? Các người đã câm được tiền chưa? Tôi nói thì là khoác lác, còn anh ta nói suông thì không phải lừa dối sao?”



Lý Phàm lạnh giọng nói xong liền quay người đi sang một bên, bỏ lại đám người Vương Cẩn Mai trợn mắt há hốc mồm “Cậu ta làm phản rồi, thăng ăn hại này muốn tạo phản rồi!”



Vương Cẩn Mai cất bước muốn đuổi theo Lý Phàm, lại bị Trương Thúy Hoa giữ chặt.



“Đồ ăn hại nhà bà nói cũng hơi có lý đấy, rốt cuộc Tổng giám đốc Hoa này có đáng tin cậy hay không, vừa rồi xem ra tổng thanh tra kia không quá nể mặt cậu ta đâu” Trương Thúy Hoa nói.



Hoa Nhật Tâm vô cùng khí thế nói: “Mọi người yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề, không tin cháu thì có thể nhờ tên vô dụng Lý Phàm kia giúp đỡ đi, xem rốt cuộc ai đáng tin hơn!”