Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1096




Sở Trung Thiên nhìn thấy màn này thì không khỏi hít sâu một hơi, Sở Trung Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả này, ông ta nhìn đối phương, sắc mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đã xảy ra.



Sở Trung Thiên không kìm được mà giơ ngón cái với Lý Phàm, đối với kết quả này, Sở Trung Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ, ông ta không ngờ kết quả này lại khiến ông ta ngạc nhiên đến vậy.



Sở Trung Thiên cảm thán nói: “Không hổ là cậu Lý, nhanh như vậy đã kết thúc trận chiến rồi.”



Lý Phàm nghe thấy vậy thì cảm thấy rất cạn lời, không biết Sở Trung Thiên đang khen anh hay mắng anh nữa, nhưng lúc này anh cũng không dài dòng với Sở Trung Thiên, cười nói: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, nên bình tĩnh thì vẫn cần phải bình tĩnh chút.”

Sở Trung Thiên gật đầu nói: “Không ngờ sát thủ của nước Anh Đào nhanh như vậy đã đến rồi, đám thuộc hạ của tôi cũng thật là vô dụng, còn không xứng làm đối thủ của sát thủ nước Anh Đào nữa.”

Lý Phàm thấy vệ sĩ của Sở Trung Thiên đã chết hết, anh bất lực lắc đầu, quả thực đám vệ sĩ của Sở Trung Thiên toàn làm hỏng chuyện, không giúp được chút việc gì.



Lý Phàm cũng không thể nhìn nổi, anh không ngờ kết quả này lại vượt qua sức tưởng tượng của mình, khác hoàn toàn với những gì anh nghĩ.



Lý Phàm cười nói: “Được rồi, đã đến lúc này rồi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, nên bình tĩnh thì vẫn phải bình tĩnh.”


Sở Trung Thiên đột nhiên hỏi một câu: “Cậu Lý, mới chưa được bao lâu mà người của nước Anh Đào đã đến trả thù rồi, tôi thì không sợ, chủ yếu là tôi lo cho con gái tôi.”

Sở Trung Thiên chủ yếu là lo lắng cho sự an nguy của Sở Linh, ông ta biết nước Anh Đào có vô vàn các thủ đoạn, hơn nữa hành sự cũng không từ thủ đoạn, lỡ như con gái ông ta gặp phải phiền phức gì đó, ông ta đương nhiên sẽ rất không cam lòng.



Lý Phàm đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Lý Phàm, anh an ủi Sở Trung Thiên: “Chuyện này tôi có thể giúp ông, có điều tôi cũng không quá tự tin để giúp ông việc này, tốt nhất là ông tự thu xếp ổn thỏa đi.”



Sở Trung Thiên nghe vậy thì vội gật đầu, ông ta rất tin vào lời Lý Phàm nói, ông ta tin rằng đối phương sẽ không khiến mình thất vọng, nghĩ vậy, Sở Trung Thiên vội nói: “Cậu Lý, chẳng lẽ cậu đồng ý bảo vệ con gái của tôi sao?”


“Mấy ngày này có thể tôi sẽ tạm thời ở lại nhà ông.” Lý Phàm nói.



Sở Trung Thiên nghe vậy, không những không thấy bài xích mà còn vui vẻ đồng ý, kích động nói: “Cậu Lý, vậy thì tốt quá, nếu cậu đồng ý giúp tôi, tôi rất biết ơn cậu.”

Lý Phàm cười bất lực, anh cũng nhìn ra được người của nước Anh Đào chức chắn sẽ đến để gây phiền phức lần nữa, vì sự an nguy của Sở Trung Thiên và Sở Linh, anh đồng ý bảo vệ đối phương cũng không có gì to tát cả.



Mà anh cũng nợ Sở Trung Thiên nhiều ân tình, vừa hay bây giờ có thể trả lại cho ông ta.




Sở Trung Thiên rất mừng vì Lý Phàm đồng ý bảo vệ ông ta và con gái ông ta, ông ta rất vui vì kết quả như vậy.





Sở Trung Thiên cười: “Cậu Lý, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị phòng cho cậu.”

Lúc Sở Linh nghe Lý Phàm nói anh đồng ý ở lại, cô ta cảm thấy rất vui, sau đó cô ta đưa Lý Phàm đi tham quan biệt thự của mình.



Lý Phàm cũng không tiện từ chối, dù sao anh cũng đã ở lại rồi, chỉ làm vệ sĩ thôi sẽ rất nhàm chán, có một người vui vẻ, lạc quan như Sở Linh ở đây, mỗi ngày trôi qua cũng sẽ không thấy buồn tẻ.



Phía bên Cố Họa Y, Lý Phàm cũng đã nghĩ xong lời giải thích.



Sở Trung Thiên nói: “Tôi còn có việc, tôi ra ngoài trước đây.”.