Bên này, Lý Phàm rời khỏi cửa hàng 4S thì đi thẳng đến bệnh viện.
Đột nhiên.
Một giọng nói nam âm trâm u ám từ đằng trước Lý Phàm truyền tới.
“Này, mày tên Lý Phàm sao?”
Bốn năm gã to con người xăm trổ, mặc áo ba lỗ đi tới, người nào người ấy ngậm điếu thuốc, rõ ràng vô cùng nghênh ngang và bá đạo.
Lý Phàm đang hút thuốc, nhìn bốn năm tên côn đồ đi tới, gật đầu: “Là tôi, có chuyện gì?”
Tên cầm đầu mặc ba lỗ màu xanh, trực tiếp ném điếu thuốc đang hút dở trong miệng ra đất, nghiến mạnh vài cái, cười lạnh nói: “Có người mua hai cái chân của mày, vừa hay, đây cũng là bệnh viện, phế xong mày vào trong.”
Người nói chuyện tên Triệu Hổ, mọi người họ là anh Hổ, thực lực còn tính là được, quen biết không ít người, cũng có không ít bạn bè.
Người này thủ đoạn tàn độc, làm không ít chuyện xấu.
Lý Phàm nghe vậy, lông mày nhíu lại, làm ra tư thế phòng bị, hỏi: “Ai muốn phế tôi?”
Triệu Hổ đó cười lạnh, nói: “Đừng hỏi là ai, bản thân trêu chọc người không nên trêu chọc thì nên chịu chút dạy dỗ!”
Nói rồi, anh ta trực tiếp rút con dao dài giấu trong ngực, chém vào đùi của Lý Phàm!
Khóe mắt của Lý Phàm rét lạnh, trực tiếp đấm một cú vào mặt của Triệu Hổ, sau đó lại bồi thêm một cước, đá vào bụng của tên Triệu Hổ đó, trực tiếp khiến đối phương ngã bay ra, bụp một tiếng, ngã ra đất.
“Anh Hổ, anh Hổ, anh không sao chứ?”
Mấy tên đàn em chạy tới, vây lại bên người của Triệu Hổ đó, đỡ anh ta từ dưới đất lên.
Quá đột ngột rồi!
Triệu Hổ bây giờ, hai chiếc răng cửa bị một đấm đánh bay ra, miệng đầy máu, mũi cũng bị chảy máu.
“Mẹ nó! Ngay ra đó làm cái gì, đánh chết nó cho tao!”
Triệu Hổ ôm mặt, đau nhức khiến anh ta không đứng thẳng được.
Triệu Hổ anh ta, chưa bao giờ bị mất mặt như thế.
Vậy mà chịu thiệt trong tay một tên trẻ tuổi trông rất bình thường này, đáng chết!
Lý Phàm lúc này mặt mày âm trầm, ý lạnh trên mặt lấy anh làm trung tâm, ở cửa bệnh viện này mà tán loạn ra.
“Động thủ chính là mấy người không đúng rồi!”
Một tiếng quát tức giận!
Lý Phàm nhanh chóng lao ra, cầm chiếc ghế đẩu cũ kỹ lên, nhằm vào đầu của một tên trong đó mà đập!
Bụp!
Chiếc ghế đẩu bị vỡ nát, người đó kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt đầu bị vỡ ra, cả người ngã ngửa nằm trên vũng máu, trông rất khủng khiếp.
Sau đó, Lý Phàm tiến tới, trực tiếp bày ra tư thế đánh nhau ở khoảng cách gần, trong nháy mắt tung quyền, một quyền hung hăng đấm vào mặt của Triệu Hổ đó.
Triệu Hổ thậm chí còn không nhìn rõ đối phương ra tay như thế nào chỉ cảm thấy quyền trước mặt như gió xẹt qua, sau đó một đấm như đấm bao cát đấm vào mặt của mình, trong nháy mắt, mũi lần nữa chịu trọng kích.
Phụt, máu tươi bắn ra!
Triệu Hổ kêu đau đớn một tiếng, cả người theo tiếng kêu bay ngược ra sau!
Mấy người còn lại trong nháy mắt thất thần, hoàn toàn sốc rồi.
Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?
Trong lòng bọn họ chắc toàn là loại cảm giác này.
Nhưng, bụp bụp bụp!
Mấy người không đến 5 phút, toàn bộ bị Lý Phàm đánh cho nằm bò trên đất, người nào người nấy không bò dậy nổi.
Xịt!
Không ít người nhà và bệnh nhân vây xem, lúc này nhìn thấy một màn này, toàn bộ đều hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy da đầu da dại!
Mạnh!
Thật sự quá mạnh rồi!
Đây còn là người bình thường không?
“Fuck! Đây… người đàn ông đó ra tay thật ác!”
“Đó chính là Triệu Hổ, lần này anh ta gây họa lớn rồi.”
“Triệu Hổ là ai? Chết tiệt! Tôi nghĩ ra rồi! Triệu Hổ đánh người vừa mới được thả ra đó!”
Không ít người đều sửng sốt, một thủ hạ đã vội vàng chạy ra ngoài.
Triệu Hổ bị đánh rồi, đây chính là chuyện lớn.
Mà lúc này, trong đám đông, còn có vài người, luôn nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Tự nhiên Cố Bội Sam, cô ta hôm nay đã hẹn mấy người bạn thân tiêm filler và làm chỉnh hình một chút, lúc này nhìn thấy Lý Phàm, cũng thật sự bị dọa rồi.
“Anh ta thật sự là một tên vô dụng sao? Sao lại lợi hại như vậy chứ?”
Cố Bội Sâm mặt mày không hiểu, tâm thần hoảng hốt.
Một tên vô dụng, còn thật sự lật được trời sao!
Cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi!
“Chị Bội Sam, đây thật sự là Lý Phàm tên nghèo kiết xác mà cậu nói sao?”
“Người đàn ông này quá mạnh rồi, đàn ông quá!”
“Có mạnh nữa thì sao nữa? Người anh ta đánh là Triệu Hổ, là em trai của Triệu Long! Anh ta xong đời rồi!”
Mấy người bạn thân của Cố Bội Sam, lúc này đều mặt mày kinh thường nhìn Lý Phàm.
“Triệu Long? Chết tiết! Tên nghèo kiết xác Lý Phàm đó xong đời rồi! Danh tiếng của hai anh em bọn họ, ở đây rất lớn!”
Cố Bội Sam mày liễu nhíu mày, lén lút rút điện thoại ra, quay lại hình ảnh của Lý Phàm lúc này.
Lý Phàm lúc này, vung tay, mặt mày lạnh lẽo.
Thiếu chủ Long Môn, há lại là kẻ vô dụng.
Những người này, cho dù có đến 100 người nữa, cũng không lại gần Lý Phàm được một mét!
Vốn dĩ Lý Phàm không muốn bạo lộ thân thủ của mình, nhưng bây giờ, anh đang tức giận và muốn phát tiết!
Cái thứ rác rưởi đó, cũng dám phế hai chân của mình?
Lý Phàm không nói hai lời, đi tới trước Triệu Hổ, nhấc chân, giẫm mạng vào bụng dưới của Triệu Hổ, sau đó vung nắm đấm, nhằm vào cằm của Triệu Hổ cho một đấm!
Bụp!
Răng bắn ra, Triệu Hổ phun ra sương máu ngập trời!
“Thằng… thằng khốn! Mày vậy mà dám đánh tao, mày đây là đang tìm chết!”
Triệu Hổ lúc này mặt mày kinh sợ nhìn Lý Phàm, hằn học nói: “Anh tao chính là Triệu Long, là giám đốc bảo vệ của hộp đêm Nguyên Lượng Vịnh! Càng là giám đốc bảo vệ của mười mấy khu giải trí của mấy con phố ở khu vực này!”
Bụp!
Lý Phàm lại bồi thêm một cước, đá mạnh vào phần bụng của anh ta, Triệu Hổ trực tiếp kêu thét lên, gập người như tôm, mặt mày đỏ bừng.
Một cước này, nửa quả thận của Triệu Hổ đều bị đá dập rồi!
“Làm thèm quan tâm anh trai của con mẹ mày là ai, tôi hỏi một lần, ai sai khiến các người?”
Lý Phàm mặt mày u ám, túm tóc của Triệu Hổ, quát hỏi.
Triệu Hổ cứng miệng, miệng đầy máu cười gằn vài tiếng, nói: “Ha ha, con mẹ mày! Mày chết chắc rồi! Anh tạo sắp tới!”
Bụp!
Lý Phàm vung tay, một cái tát mạnh mẽ rơi xuống, đánh cho đầu óc của Triệu Hổ ong lên.
“Ai sai khiến sao?!”
Lý Phàm lần nữa gằn lên hỏi, trong mắt bắn ra sát khí tứ phía.
Xương của Triệu Hổ cứng, vẫn cứng đầu cười gằn: “Mày chết chắc rồi! Tao biết mày có vợ, tao nhất định tìm người hiếp vợ mày!”
Bụp!
Sắc mặt Lý Phàm càng lạnh, trực tiếp tung một đấm, chính giữa mặt.
“Dừng tay!”
Vào lúc này, một tiếng quát từ cửa đại sảnh truyền tới.
Một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp, dẫn theo mười mấy người, hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài xông tới.
Trước đó thủ hạ mà Triệu Hổ dẫn theo, toàn bộ vội vàng bò dậy, cung cung kính kính cúi người, gọi: “Anh Long!”
Triệu Long đến rồi!
Triệu Long dẫn người xông tới, lúc này nhìn thấy em trai mình bị đánh thành bộ dạng này, lập tức nổi giận!
“Cậu là ai? Tại sao đánh em trai của tôi?!”
Triệu Long mặt mày u ám, thịt ở khóe mắt đều đang rung lên, mười mấy người đằng sau ông ta, lập tức vây nơi này lại, người không liên quan, toàn bộ bị cản ở bên ngoài.
Lý Phàm buông Triệu Hổ đang thoi thóp kia, đứng thẳng người, hai tay đút vào trong túi, thờ ơ nhìn Triệu Long, cười lạnh nói: “Ông chính là anh trai của anh ta?”
Triệu Long mặt mày giận dữ, quát: “Không sai, tôi là Triệu Long! Bạn bè đều gọi tôi một tiếng anh Long! Cậu ở trong địa bàn của tôi động thủ gây rối, còn đánh bị thương em trai của tôi, cậu chuẩn bị chết như nào?”
Ngữ khí âm hàn, không có cơ hội thương lượng.
Triệu Long đã hạ quyết tâm, tên này bắt buộc phải dạy cho một bài học!
Nếu không, Triệu Long ông ta còn lăn lộn như nào ở đây được?
Khu vực này, gần mười mấy khu giải trí, đều là Triệu Long ông ta quản!
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến danh tiếng của Triệu Long ông ta cỡ nào!
Lý Phàm thờ ơ rút một điếu thuốc ra, châm lửa, hút một hơi, ánh mắt khinh thường, bình tĩnh nói: “Địa bàn của ông? Ha ha, vậy tôi thật sự muốn xem thử, ông có thể làm gì được tôi.”
Mọi người ngây ra.
Không ngờ người trẻ tuổi trước mắt này vậy mà ngông cuồng như thế, hoàn toàn chính là kiểu rượu bàn không uống muốn uống rượu phạt.
Đó chính là Triệu Long, nhân vật nổi tiếng của mấy con phố này.
Có nhiều thủ hạ, có tiền, có tiền.
Lúc này, trong đám đông cũng đang rần rần bàn tán.
“Tôi đã nói anh ta xong rồi mà, đắc tội với Triệu Long, anh ta có mười cái mạng cũng không đủ chơi!”
“Thật là quá hung hăng rồi! Còn vọng tưởng một mình khiêu chiến mười mấy người của người ta?”
“Chính là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cậu ta chắc chắn sẽ bị phế, một tên ngu xuẩn!”
Cố Bội Sam chớp mắt, vẫn đang quay trộm, lúc này cũng bất lực nhíu mày.
Lý Phàm này thật là không biết tốt xấu, vậy mà muốn khiêu chiến Triệu Long, thật sự chính là tìm chết.
Cũng tốt, để anh ăn khổ, biết khác biệt giữa anh và người khác.
Nghĩ rồi, khóe mắt Cố Bội Sam lộ ra sự khinh thường và châm chọc nồng đậm, cùng ánh mắt vui như người khác gặp họa.
Triệu Long nghe thấy câu nói này của Lý Phàm, cũng ngây ra, sau đó cười gằn, nói: “Tốt tốt tốt, thằng nhóc cậy rất ngông cuồng, tôi ngược lại muốn xem thử, trên người cậu có phải nhiều hơn mấy cái xương hơn người khác không!”