Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1049






Bạch quân sư vỗ trán một cái, rồi mới lấy lại tinh thần, sau đó lập tức đi làm theo ý của Long Hậu đã nói, giờ ông ta chỉ có suy nghĩ duy nhất đó là mang người về.

Trong lòng Long Hậu rất khẩn trương, bà ta không ngờ Lý Phàm cũng bắt đầu nhằm vào chìa khoá Long Môn, nếu như vậy thì phiền phức rồi, đây chính là lo lắng duy nhất của bà ta.

Bà ta cực kì đau đầu, ngộ nhỡ Lý Phàm mở được kho báu của Long Môn, nói không chừng anh sẽ trở thành thừa kế Long Môn.

Dù sao lão Long Vương đã từng nói, bất kể ai mở được kho báu Long Môn thì người đó đều trở thành người thừa kế Long Môn, bất kể đó là người trong hay ngoài Long Môn.

Trong lòng Long Hậu bắt đầu có dự cảm không tốt, nên bà ta mới tốn công tốn sức đi quấy nhiễu Lý Phàm, dù có dốc hết tâm sức cũng không thể để Lý Phàm lấy được chìa khóa, bằng không, hậu quả sẽ hết sức nghiêm trọng.

Khi đang chuẩn bị lên xe, Lý Phàm chợt nghĩ đến gì đó, anh quay người nói với Trương Đức Võ: “Không được, chúng ta phải trở về một chuyến, e là đại sư sẽ gặp phiền phức.


Nghe vậy, Trương Đức Võ sững sờ, lúc lâu sau vẫn không hiểu được ý của Lý Phàm.

“Cậu Lý, cậu nói thế nào có ý gì?” Trương Đức Võ không khỏi tò mò, hỏi.


Lý Phàm không nói gì, chỉ quay lại chỗ ở của đại sư một chuyến.

Quả nhiên đúng như anh dự đoán, anh vừa đi tới nơi này thì Bạch quân sư đã mang theo người đi hai xe van tới.

Bạch quân sư không hề phát hiện ra Lý Phàm, anh ta ngây thơ tưởng Lý Phàm đã đi rồi.

Đam Mỹ Hài
Sau khi đến gần, Trương Đức Võ mới nhìn thấy đám Bạch quân sư, ông ta lập tức cảm thấy rất mờ mịt.

“Tôi đã biết Bạch quân sư sẽ không từ bỏ ý đồ.

” Lý Phàm lạnh giọng nói.

Trương Đức Võ không khỏi duỗi ra một ngón tay cái bắt đầu nịnh bợ: “Cậu Lý, vẫn là cậu tính toán như thần.


Lý Phàm trừng mắt, anh cũng chẳng có có tâm tư phí lời với Trương Đức Võ, đã lúc nào rồi mà đối phương còn lấy lòng mình, đầu óc không bị rút gân chứ?
Bạch quân sư vừa vung tay lên, lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ đá văng cửa, vừa nhìn thấy đám Bạch quân sư, sắc mặt ông lão không khỏi trầm xuống: “Tôi sẽ báo cảnh sát, các người đang tự tiện xông vào nhà riêng.


Nghe vậy, Bạch quân sư lập tức bật cười, tự tiện xông vào chỗ ở ư? Mệt cho lão già này còn không biết xấu hổ nói ra chuyện này, ông ta thật quá ngây thơ rồi, Bạch quân sư cũng không biết đối phương lấy đâu ra tự tin, lại dám nói với mình như thế.

“Hừ, lão già, lần trước ông không đi theo chúng tôi, bây giờ cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.


Bạch quân sư sai người trực tiếp bắt ông lão đi, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của ông lão.

Ông lão cảm thấy rất bực mình, ông ta không ngờ bọn họ lại giở trò này với mình, ông ta không khỏi không cam lòng nhìn bọn họ, ông ta không thích nhất là bị người ta uy hiếp.

Nhưng mà ông ta không có cách nào phản kháng, nên đành để cho người mang đi.

Bạch quân sư chợt cười gằn: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, sớm như thế này chẳng phải tốt sao?”
Anh ta vung tay lên, mang theo người của mình rời khỏi nơi này, nhưng anh ta vừa rời đi thì bất ngờ đụng phải Lý Phàm, khi nhìn thấy Lý Phàm, anh ta lập tức choáng váng, nếu không phải tự mình chứng kiến, anh ta cũng không thể tin là thật.


Anh ta vẫn cảm thấy khá sợ Lý Phàm, nên anh ta không khỏi run lên một cái, giả vờ như mình chỉ đi ngang qua mà thôi.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Lý Phàm bật cười, hành động đó của anh ta có thể lừa được ai chứ? Anh trực tiếp bắt lấy bả vai của đối phương, lạnh lùng thốt lên: “Hãy ngoan ngoãn một chút cho tôi, đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì.


Bạch quân sư ngượng ngùng mỉm cười, vặn tay nói: “Chà chà, không nghĩ tới lại đụng độ cậu trong chuyện này, thật ngại quá, hôm nay là lỗi của tôi, cậu tuyệt đối đừng để ở trong lòng, cậu cứ lơ tôi đi là được.


“Anh cảm thấy có thể ư?” Lý Phàm cười hỏi một chút.

Bạch quân sư gần như sắp quỳ xuống trước mặt Lý Phàm, cầu xin tha thứ: “Đại ca, tôi biết tôi sai rồi, xin cậu đừng làm phiền chuyện của tôi nữa, nếu như tôi không làm theo, bọn họ sẽ đòi mạng tôi đấy.


Lý Phàm chẳng hề cảm thấy thương hại, anh thấy anh ta chẳng qua chỉ đang ra vẻ, anh hiểu rõ anh ta là người như thế nào.

“Thật sao?” Lý Phàm híp mắt nói.

Khóe miệng Bạch quân sư hơi co lại, không biết nói gì nữa, anh ta nghiến răng một cái, trong tay chợt xuất hiện một con dao găm, anh ta dứt khoát thọc lên một cái vì ông ta biết nếu lần này không hoàn thành nhiệm vụ thì Long Hậu chắc chắn sẽ lấy mạng anh ta.

Dù thế nào, anh ta cũng phải lựa chọn liều mạng cùng đối phương.

Thấy vậy, Lý Phàm khinh thường cười một tiếng, tất nhiên trò mèo này chẳng thoát khỏi ánh mắt của mình, anh nhẹ nhàng giữ cổ tay đối phương lại, cười nói: “Đừng tỏ vẻ với tôi, anh không chơi lại tôi đâu.


Bạch quân sư suýt nữa thì chửi thề, anh ta đành trở nên ngoan ngoãn, không dám lỗ mãng nữa, trong lòng anh ta rất hoảng loạn, anh ta sợ Lý Phàm sẽ không tha cho mình.

“Cậu đừng có quá đáng, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là người dễ bị bắt nạt, nếu cậu dám ra tay với tôi, tôi cam đoan sẽ cho cậu biết tay.

” Lúc này, Bạch quân sư cũng không quên kêu gào cuồng loạn.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Cút.



Khóe miệng Bạch quân sư hơi co rút mấy cái, dù anh ta có to gan nữa thì cũng không dám tiếp tục ở lại đây, nên đành ủ rũ rời đi, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Nhưng trong lòng anh ta vô cùng hận Lý Phàm, nếu có cơ hội, anh ta chắc chắn sẽ không để cho đối phương dễ chịu.

Bạch quân sư không có lựa chọn khác, hiện chuyện khiến anh ta đau đầu là nên nói lại với Long Hậu như thế nào, với tính cách của Long Hậu, nếu Long Hậu biết chuyện này, chắc chắn sẽ muốn cái mạng nhỏ của mình.

Nghĩ tới đây, Bạch quân sư không dám tiếp tục nghĩ nữa, điều này quả thực rất đáng sợ.

Nhìn thấy Lý Phàm quay lại, ông lão cảm thấy yên tâm hơn, ông ta tò mò hỏi: “Có phải cậu đánh rơi đồ gì hay không?”
“Tôi không đánh rơi gì, tôi sợ bọn họ sẽ tìm ông gây sự nên mới cố ý quay lại, không nghĩ tới đúng như dự đoán của tôi, hay là ông đến chỗ tôi ở vài ngày, ít nhất an toàn hơn chút.

” Lý Phàm nở nụ cười.

Nghe vậy, ông lão khẽ gật đầu, cũng không bác bỏ, về điểm này, ông ta vẫn tin Lý Phàm sẽ không lừa gạt mình: “Được.


Ít nhất so tính cách Lý Phàm tốt hơn Bạch quân sư nhiều, hơn nữa ông ta cũng đã nhìn ra Bạch quân sư sẽ không từ bỏ ý đồ, tránh đối phương mấy ngày, cũng là chuyện không tồi.

“Cậu Lý, tôi còn có chuyện phải làm phiền cậu, cháu gái tôi là tổng giám đốc một tập đoàn, tôi sợ chuyện này sẽ liên lụy đến nó, cậu xem có phải không.

” Nói đến đây, ông lão dừng lại, không biết nên mở miệng như thế nào.

Dù sao lần nào cũng làm phiền đối phương thì không hay lắm, ông ta cũng không phải người không biết xấu hổ như vậy.

Tất nhiên Lý Phàm hiểu suy nghĩ của ông ta, chợt nói: “Chuyện này đương nhiên là có thể, tôi sẽ chịu trách nhiệm.

”.