Nghe vậy, Vương Ngọc nhất thời choáng váng, vì thể diện, bà ta bất giác đồng ý, sau khi thấy giá cả quần áo mà Vương Cẩn Mai nhìn trúng, bà ta hít sâu một hơi.
Giá tiền này tối thiểu có năm số không, tức là từ ba trăm triệu trở lên.
Sau khi nhìn thấy giá niêm yết, Vương Ngọc không khỏi hít sâu một hơi, thật quá phô trương rồi, điều này không hề giống tưởng tượng của mình.
Sắc mặt Vương Ngọc biến đổi, đừng nói ba trăm triệu, bà ta còn chẳng nỡ mua món đồ đắt tầm ba triệu, bình thường bà ta chỉ mua món đồ giá ba trăm nghìn mà thôi.
Vương Cẩn Mai cũng biết đối phương khó xử, bà ta vốn muốn mượn cớ nói sang chuyện khác cho đối phương chút thể diện.
Nào ngờ, Vương Ngọc lại thay đổi sắc mặt, lập tức trở mặt nói: “Chị là ai, dựa vào cái gì mà tôi phải mua giúp chị những thứ này thế?”
Nghe vậy, sắc mặt Vương Cẩn Mai lập tức trầm xuống, câu này của đối phương đúng là chẳng thèm nể mặt mình gì cả, đây không phải cố tình khiến mình khó xử sao?
Đối phương không mua nổi thì thôi đi, chỉ cần giải thích là được, nhưng đối phương lại thẳng thừng phủi sạch quan hệ với bà ta, dù sao cũng là người thân thích, mà đối phương lại rũ sạch như vậy, vậy cũng quá dứt khoát rồi.
Trong lòng Vương Cẩn Mai rất thất vọng, bà ta cũng không trông chờ quá nhiều vào cô em gái này.
Lúc này, Cố Họa Y không chịu nổi nữa, bắt nạt mẹ cô, cô là người đầu tiên không đồng ý, dù thế nào, cô cũng phải duy trì mặt mũi đối phương.
“Gói chỗ quần áo này lại giúp tôi.” Cố Họa Y quả quyết mở miệng nói.
Nghe Cố Họa Y nói vậy, mấy người này đều cảm thấy choáng váng, nhưng tận mắt nhìn thấy nên họ không thể không tin là thật, bọn họ đều cảm thấy rất bất ngờ, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Nghe vậy, trong lòng mấy nhân viên phục vụ đều rất hồ hởi, dù là ai đi nữa thì tất nhiên kiếm được tiền đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ngược lại mấy người Vương Ngọc không thể bình tĩnh được nữa, Vương Cẩn Mai thì không nói gì, bởi dù sao không liên quan đến mình lắm.
Sau khi mặc quần áo mới, Vương Cẩn Mai cảm thấy rất vui vẻ, đồng thời không quên khoe khoang với em gái mình.
Thấy đối phương khoe khoang với mình, Vương Ngọc cảm thấy rất khó chịu, bà ta cũng muốn mua một món đồ, để vớt vát chút thể diện.
“Lấy cái này đi, tôi muốn chiếc thắt lưng này.” Vương Ngọc mở miệng nói.
Sắc mặt các nhân viên phục vụ đều trở nên kỳ lạ, thi nhau nhìn về phía Vương Ngọc.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ xung quanh, Vương Ngọc cảm thấy rất mờ mịt, bà ta bất ngờ nhìn thấy con trai kinh ngạc chỉ vào giá niêm yết.
Sau khi nhìn sang, Vương Ngọc không khỏi hít sâu một hơi, bà ta không ngờ, cái thắt lưng này mà lại có giá chừng ba tỷ.
Bà ta tưởng thắt lưng này là món rẻ nhất, nào ngờ, giá còn đắt hơn quần áo.
Nhân viên phục vụ nghĩ rằng mấy người Vương Ngọc và Cố Họa Y là một nhà, nên theo bản năng bắt đầu gói lại.
Vương Ngọc vội xua tay nói: “Đừng gói nữa, tôi bỗng dưng không thích thắt lưng này nữa.”
Nghe vậy, mọi người đều gãi đầu, bọn họ bắt đầu không ngừng thuyết minh rốt cuộc chất liệu của thắt lưng này tốt cỡ nào.
Nghe vậy, Vương Ngọc cũng cảm thấy dao động, nhưng mà giá cả đắt đỏ khiến bà ta hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này, bà ta tuyệt đối không mua nổi món đồ có giá đắt như thế.
Nhân viên bán hàng nói đến sắp khàn cả giọng mà bất ngờ là Vương Ngọc không hề dao động, khiến cô ta rất đau đầu.
Vẻ mặt cô ta dần trở nên mất kiên nhẫn, cô ta nghĩ rằng Vương Ngọc chắc chắn không có tiền.
Nên nhân viên bán hàng không không tiếp tục lãng phí nước bọt nữa, khi mấy người Vương Ngọc đi ra, các nhân viên bán hàng mới bàn luận sôi nổi, nói: “Thắt lưng tốt như thế này, có cái gì mà không đẹp, tôi thấy bà ấy chắc chắn không mua nổi, nhìn mấy món quần áo trên người bà ấy mà xem, đều là hàng fake đấy.”
Thính lực của Vương Ngọc khá tốt, nên tất nhiên bà ta nghe được lời bình luận của các nhân viên bán hàng, sắc mặt bà ta lúc xanh lúc đỏ, suýt chút nữa lảo đảo ngã nhào trên đất, thật quá xấu hổ mà.
Ngay sau đó, Vương Ngọc đi vào khu vực đồng hồ nổi tiếng, bà ta vô thức nhìn về phía con trai mình nói: “Không phải con cần đồng hồ nổi tiếng sao, hay là vào xem thử chút, có chiếc nào thích, cứ việc nói.”
Khóe miệng nam thanh niên hơi co lại, dù con có thích, mẹ cũng chưa chắc có thể mua cho con đâu.
Nhưng để ra oai, anh ta chỉ đành khẽ gật đầu, giả vờ tỏ vẻ muốn mua đồ.
Mà lúc này, sau khi thấy vậy, nhân viên bán hàng khu vực đồng hồ nổi tiếng đều tưởng mối làm ăn sắp tới rồi, nên không khỏi kích động.
Sau khi nhìn thấy giá của đồng hồ nổi tiếng, nam thanh niên không khỏi hít sâu một hơi, anh ta nào dám mua chứ, chỉ riêng giá tiền này đã khiến anh ta không dám tưởng tượng rồi.
Lúc này, một cô gái cầm một chiếc đồng hồ nổi tiếng nói với anh ta: “Thưa anh, chiếc đồng hồ nổi tiếng này rất phù hợp khí chất của anh, anh đến xem một chút đi.”
Nghe thấy âm thanh ngọt ngào ấy, cộng thêm đối phương lại xinh đẹp như vậy, anh ta không khỏi dao động, theo bản năng nhận lấy, bật thốt lên: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Bốn mươi lăm tỷ.” Người đẹp bán hàng mỉm cười nói.
Sau khi nghe giá tiền, nam thanh niên lập tức mất bình tĩnh, hai tay anh ta run lên, khiến đồng hồ lắc lư theo, anh ta hít sâu một hơi.
Ngay lúc này, đồng hồ mà anh ta cầm trong tay rơi xuống đất.
Vì đồng hồ này là đồng hồ cơ, rất dễ vỡ, nên vừa rơi xuống mặt đất, mặt đồng hồ đã lập tức vỡ ra.
Khoảnh khắc đó, trái tim anh ta gần như ngừng đập, anh ta biết đồng hồ đó đắt cỡ nào, nhưng mà anh ta còn chưa kịp phản ứng thì nó đã rơi xuống đất rồi.
Mặt đồng hồ lập tức vỡ ra, nam thanh niên bỗng hít sâu một hơi.
Mọi người bất giác đổ dồn ánh mắt lên người nam thanh niên, dáng vẻ xem náo nhiệt của đối phương.
Nam thanh niên bắt đầu hoảng hốt, ngay cả Vương Ngọc cũng trợn tròn mắt, vội cầm đồng hồ lên nói: “Cái này, có lẽ không sao nhỉ?”
Nhìn thấy mặt đồng hồ đã vỡ, sắc mặt người đẹp bán hàng lập tức trở nên lạnh như băng, nói: “Bà nói xem sao hay không sao?”
Vương Ngọc không kìm được hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Bốn mươi lăm tỷ.” Người đẹp bán hàng lặp lại lần nữa.
Nghe vậy, Vương Ngọc lập tức trừng mắt, suýt thì té xỉu, bốn mươi lăm tỷ, điều này đã vượt quá tưởng tượng của mình.
Bà ta chợt hít sâu một hơi, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Vương Ngọc lại hỏi: “Vậy, cô xem chuyện này có thể thương lượng một chút hay không, nó chỉ bị nứt ra mấy vết nứt mà thôi.”
“Ngại quá, đã nứt ra thì sẽ thành phế phẩm, sẽ không ai mua, cho nên nhất định phải bồi thường bằng giá của một cái thật.”
Người đẹp bán hàng thẳng thắn nói.
Vương Ngọc gần như không đứng vững, bốn mươi lăm tỷ, đây là một con số trên trời, dù có dùng hết tài sản của cả nhà bà ta cũng không đủ..